Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tin Phù Tang mang thai nhanh chóng lan truyền đến tai Hứa Bình Quân, Tống Khanh, Ninh Uyển Dư và cả đội đặc chiến.
Tống Khanh thường xuyên xách theo gà vịt cá đến thăm, nấu cho Phù Tang những bữa ăn bổ dưỡng. Chị còn không quên dặn dò Phó Hi đến ba bốn lần phải đối xử tốt với Phù Tang, đừng ở ngoài lâu khi tan ca, từ chối mọi bữa nhậu với đồng nghiệp, có thời gian rảnh là phải về chăm sóc vợ.
Ninh Uyển Dư vì phải ở Tô Châu chăm sóc bà ngoại nên không thể đến thăm được, nếu không chị cũng rất muốn đến Bắc Kinh để tự tay chăm sóc con gái mình.
Tối đó, Phù Tang tắm rửa xong, lau khô tóc rồi chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm. Cô mặc bộ đồ ngủ cotton mỏng, bụng vẫn còn phẳng lì, chẳng ai nhìn ra được dấu hiệu mang thai.
Thấy Phó Hi đang ngồi trên sofa xem TV, cô liền tiến lại gần, ngồi lên đùi anh. Anh vòng tay ôm eo cô, để cô ngoan ngoãn nằm trong lòng đọc truyện tranh. Mùi sữa tắm thoang thoảng quanh mũi khiến anh không thể tập trung.
Phó Hi vuốt mái tóc mềm mại của cô, vén sang một bên vai để lộ cần cổ trắng ngần thon dài, rồi khẽ hỏi: “Dạo này em có công việc gì không?”
“Không có.” Phù Tang thật sự không còn vẽ truyện tranh nữa, đặc biệt là từ khi biết mình mang thai, cô càng thêm kiên định với ý định lười biếng của mình.
“Vậy còn đám cưới, em thấy thế nào?”
“Thế nào là sao?” Váy cưới, lễ phục chú rể và địa điểm tổ chức cơ bản đã định xong, ngày cũng đã chọn vào tuần sau, chỉ có điều bất ngờ là em bé đã đến.
“Anh muốn hỏi, đêm tân hôn em có chịu nổi không?” Phó Hi cúi xuống, cằm chạm vào bả vai ấm áp của cô, môi mấp máy thổi hơi thở lên mặt cô.
Phù Tang đảo mắt, suy nghĩ cẩn thận: “Chắc là được.”
“Chắc chắn không?”
Phù Tang quay đầu nhìn anh, cảm thấy lời nói của anh có ẩn ý gì đó, không khỏi cảnh giác hỏi: “Sao anh lại hỏi vậy? Anh định làm gì trong đêm tân hôn?”
“Em nghĩ anh muốn làm gì?” Phó Hi nghiêng đầu, nhún vai rồi cắn nhẹ môi cô một cái, khiến người ta không đoán được anh đang nghĩ gì.
Phù Tang chợt hiểu ra: “Này! Em nói cho anh biết, con của anh đang ở trong bụng em đấy, đừng có mơ làm gì em nhé!”
“Em nghĩ nhiều quá, yên tâm, anh chưa đến mức cầm thú đến thế.”
“……” Phù Tang yên tâm phần nào, nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy đêm đó sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Đêm đen buông xuống thật sâu, gần đến nửa đêm.
Hai người nằm trên giường đắp chăn ngủ say, theo thói quen Phó Hi kéo Phù Tang vào lòng, hơi thở phả vào cổ cô. Hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau nhưng chẳng có chút kiều diễm nào.
Những ngày tiếp theo trôi qua thật bình lặng.
Cứ tan ca là Phó Hi liền cởi bỏ cảnh phục, thay quần áo thường về nhà. Anh ghé qua siêu thị, tiện thể vào mua nguyên liệu cho bữa tối.
Sau khi chọn xong tất cả những thứ cần mua, Phó Hi cúi người kiểm tra lại đống thực phẩm trong xe đẩy một cách nghiêm túc, đảm bảo không thiếu món nào.
Chẳng bao lâu sau, điện thoại anh có tin nhắn đến.
Cô vợ nhỏ đúng giờ gửi tin nhắn “giám sát” đến điện thoại anh, giọng điệu nũng nịu: [Em muốn ăn sườn xào chua ngọt với trứng xào cà chua. Anh mua sườn với cà chua chưa? Trứng nhà mình còn.]
[Mua rồi.] – Phó Hi trả lời ngắn gọn.
[Vậy còn kẹo sữa Thỏ Trắng?]
[Có.]
[Ừm, tốt… Ngoan lắm.]
Phó Hi nhìn dòng tin nhắn cô gửi đến, khóe môi cong lên, lại hỏi lại lần nữa: [Không cần gì thêm nữa chứ?]
[Chắc là không.]
Phó Hi nhíu mày với chữ “chắc” đó, cuối cùng không nói gì thêm, đẩy xe đến quầy thu ngân để tính tiền.
Vừa mới đặt đồ lên quầy để thu ngân viên quét mã, tin nhắn của cô vợ nhỏ lại gửi đến:
[Anh ơi, em quên mất, em còn muốn sữa Vượng Tử nữa, loại đóng hộp ấy.]
Phó Hi thấy gân thái dương giật giật, may là siêu thị không đông người. Anh xin lỗi cô thu ngân rồi kiên nhẫn nhắn tin cho Phù Tang: [Trong nhà không phải còn sữa sao? Uống cái đó không được à? Nhất định phải uống Vượng Tử?]
[Em chỉ thích Vượng Tử thôi, Vượng Tử ngọt hơn, cái kia anh uống đi. Mau mua cho em!]
Phó Hi cảm giác Phù Tang đang trêu mình, anh xoa xoa thái dương, giải thích tình hình với cô thu ngân rồi đi đến khu đồ uống, cầm cả dãy sữa Vượng Tử quay lại tiếp tục tính tiền.
Thu ngân viên là cô gái mới ngoài hai mươi, thấy người đàn ông với vẻ ngoài lạnh lùng, khí chất thanh nhã lại cầm loại sữa không hợp với phong thái của anh quay lại đưa cho mình, sự tương phản này khiến cô suýt bật cười.
Mỗi tối tan ca vào giờ này, Phó Hi đều ghé siêu thị dạo một vòng. Ngoài việc mua nguyên liệu nấu ăn hàng ngày, cô thu ngân còn thường xuyên thấy anh cầm kẹo sữa Thỏ Trắng, kẹo dẻo trái cây, bánh quy bơ… toàn là những món mà trẻ con hoặc phụ nữ thích ăn đến tính tiền.
Gặp nhiều nên có ấn tượng, lần này sau khi báo tổng số tiền, cô thu ngân tò mò hỏi thêm: “Anh ngày nào cũng đến đây mua đồ ăn và bánh kẹo, có phải con nhỏ nhà anh thích ăn vặt không ạ?”
Phó Hi nhướng mày, khẽ cười nhạt: “Cũng đúng, đúng là đứa trẻ…”
Mỗi ngày cứ nũng nịu suốt, muốn ăn cái này rồi lại đòi cái kia, nhất định bắt anh phải mua, không phải trẻ con thì là gì?
Cô thu ngân cười, không ác ý mà đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Anh mặc đồ thể thao đơn giản, kéo khóa hờ, đôi chân dài thẳng tắp, tỷ lệ cân đối, ẩn hiện những đường nét cơ bắp săn chắc dưới lớp vải.
Cô thu ngân thầm nghĩ trong lòng: Đàn ông như vậy chắc là kiểu “yêu nghiệt” mà các chị em hay nhắc đến.
Đẹp trai cũng không bằng khí chất, có khí chất cũng không bằng đẹp trai. Trên đời này, người có cả hai ưu điểm đó thật chẳng nhiều.
Phó Hi hoàn toàn không biết mình vừa được cô gái trước mặt khen thầm một hồi, anh bình thản cầm đồ đã đóng gói, vừa nhắn tin trả lời Phù Tang vừa về nhà.
Anh nhắn: [Mua rồi.]
Phù Tang: [Ngoan quá, chồng iu moah moah.]
*
Phù Tang mặc váy ngủ xù xù, ngồi xếp bằng trên sofa, đang chán nản dùng tăm xỉa răng gắp trái cây trong đĩa ăn. Đến quả quýt thì quá chua, cô trực tiếp phun ra.
Cô chạy vào bếp rửa tay sạch sẽ, lau khô nước rồi chầm chậm đi ra. Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng chìa khóa va chạm rất khẽ, nhỏ đến mức không chú ý sẽ không nghe thấy.
Phù Tang tinh nghịch ghé mắt nhìn qua lỗ mèo, quả nhiên là Phó Hi. Ngay khi anh vừa cắm chìa khóa vào ổ khóa, Phù Tang nhanh tay mở cửa từ bên trong.
Cô gái nhỏ thò ra cái đầu tròn vo bù xù, nhìn anh với nụ cười duyên dáng: “Này anh kia, anh đến nhà tôi có việc gì vậy? Anh là shipper à? Đồ tôi đặt mua đến rồi hả?”
Giọng Phù Tang mềm mại, ẩn chứa vẻ nũng nịu.
Không biết chạm phải dây thần kinh nào, Phó Hi thật sự nhập vai theo cô. Anh tựa người cười: “Này bà xã, em gọi anh là gì vậy? Có phải dạo này anh quá nhân từ, không làm gì em nên em quên mất chồng mình rồi không? Không gọi một tiếng cho anh vừa lòng thì đừng mơ có quà đâu.”
“Chồng ơi~” Phù Tang chu môi, tiếng gọi nhẹ nhàng thoát ra từ đôi môi, định mở miệng nói tiếp thì đã bị người ngoài cửa nắm cằm, nâng khuôn mặt đỏ ửng lên hôn xuống.
Phù Tang vẫn tiếp tục đùa: “Em quên mất hóa ra chồng em là shipper à, nói xem sao anh lại làm nghề shipper vậy?”
Phó Hi ôm cô, len vào trong nhà, tiện tay đóng cửa lại, đặt đồ mua ở siêu thị xuống đất rồi cắn nhẹ môi cô, giọng khàn đặc: “Còn nói bậy! Dạo này sao em hư hỏng thế?”
“Không hư thì làm sao câu được anh?”
Phó Hi cảm thấy gân thái dương mình đang giật giật, anh vỗ nhẹ lên mông cô một cái, không thèm đáp lại, một mình xắn tay áo lên, xách nguyên liệu vào bếp nấu cơm.
Phù Tang thấy chẳng còn vui, cầm lấy kẹo sữa Thỏ Trắng và sữa Vượng Tử rồi lăn về sofa tiếp tục đọc truyện tranh.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");