Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tỉnh táo cực độ có thể làm giảm khả năng cảm nhận đau đớn của cơ thể, nhưng ngay cả như vậy, trong đầu Lâm Tầm cũng trống rỗng.
Hắn cắn chặt răng, dùng cùi chỏ chống người lên, nhắm mắt lại, đưa mình vào không gian hệ thống.
Không gian hệ thống màu xanh đậm — trong ngày thường, nó luôn bình thản yên tĩnh.
Mà lúc này nó lại đang xóc nảy rung chuyển cực mạnh!
Lâm Tầm lảo đảo mấy bước, đi đến trước màn hình sáng ở trung tâm, bởi vì không gian bất ổn, nội dung trên màn hình cũng bị xé rách giống bão tố trên biển, nhưng Lâm Tầm vẫn có thể nhận ra — cái này vẫn là hình ảnh Lạc Thần 2.0 vận hành.
Vì để trí tuệ nhân tạo vận hành và chạy thử lần đầu trong thời gian ngắn nhất, hắn đã lựa chọn mượn dùng sức mạnh của hệ thống.
Cho nên, vừa rồi tất cả mã nguồn dùng để hoàn thành tăng cấp Lạc Thần 2.0 đều thông qua ổ cứng đưa vào trong hệ thống.
Lâm Tầm lạnh lùng nhìn tất cả mọi thứ trong không gian hệ thống.
Cây kỹ năng tách rời, vỡ vụn, hóa thành loạn mã khó phân biến mất trong vùng không gian này.
Giao diện nhiệm vụ nhiều lần lấp lóe, cuối cùng bị rè giống ti vi đen trắng những năm tám mươi, biến mất.
Những không gian vô tận xung quanh hệ thống cũng nhanh chóng hóa thành loạn mã khó phân, tiếp theo hoàn toàn biến mất.
Trước mắt hắn chỉ có một cái bóng vỡ vụ, đại diện cho màn sáng trước kia, cùng với giao diện Lạc Thần vận hành, bọn chúng dần dần vặn vẹo, cũng sắp biến mất.
Lâm Tầm cười nhạo một tiếng, nhìn không gian hệ thống ở cùng hắn ròng rã ba mươi ngày dần dần hóa thành hư vô.
Hắn mở to mắt, nhìn không khí trước mặt: “Ê.”
Trong đau đớn kịch liệt, giọng điệu của hắn vẫn có thể duy trì sự lạnh nhạt như kỳ tích: “Tao gọi mày là con trai mấy ngày, mày gọi tao một tiếng cha cũng không đủ đi? Đã sắp đi rồi, hay là để tao nhìn xem hình dạng của mày như thế nào.”
Vẫn không có bất kỳ cái gì đáp lại.
Nhưng vào lúc này, một hiện tượng kì dị xảy ra xung quanh hắn.
Có lẽ là động đất, hoặc là cái gì khác, mặt đất đang rung động.
Người xem dưới sân khấu, nhân viên đi lại, MC trên sân, Cơ Cấu bên cạnh hắn — thậm chí toàn bộ tòa nhà rộng rãi bỗng nhiên hư hóa, đã mất đi thực thể, biến thành hơi mờ, xuyên thấu qua vách tường mơ nhạt và tòa nhà khoa học kỹ thuật với rất nhiều căn phòng, hắn nhìn thấy bên ngoài.
Trên đường cái, xe bus vẫn đi như thường lệ, người đi đường nối liền không dứt.
Lại nhìn ra nữa, những tòa nhà cao tầng san sát mở rộng đến chân trời, đến biên giới của thế giới này.
— biên giới thế giới này là gì?
Lâm Tầm không biết, nhưng hắn nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ biết là biên giới thế giới này đang nhanh chóng thu nhỏ.
Một tòa nhà gỉ sét vừa rồi còn đứng sừng sững ở cuối màn trời đã bị đường chân trời hoàn toàn nuốt sống, tòa tháp trắng vừa rồi còn ở trong tầm mắt đã đứng ở mép thế giới rồi — bầu trời, bầu trời cao xa lại biến thành hư không màu xám không có vật gì, cái gì cũng không thấy được.
Lâm Tầm như đang đứng trên một hòn đảo, hòn đảo này đang điên cuồng rơi xuống mặt biển, nước thủy triều tràn vào mặt đất, một phần nhô lên trên mặt biển của hòn đảo này đang nhanh chóng thu nhỏ, mà hắn thì đang đứng ở chỗ cao nhất của hòn đảo nhìn tất cả xảy ra.
Quyển kịch bản kia của Kỳ Vân đã nói, ở nơi mà bạn không trông thấy, tất cả đều đang xảy ra.
Ở nơi mà hắn nhìn thấy, thế giới này đang rơi vào rung chuyển, ở nơi hắn không thấy được, số liệu tạo ra thế giới này đang nhanh chóng bị xóa bỏ.
— Mãi đến khi sân khấu dưới chân hắn hư hóa thành không khí trong suốt, một mình hắn đứng trong màu xám.
Dưới cơn đau đớn kịch liệt, Lâm Tầm nhíu mày: “Tiếp tục xóa đi.”
Trong không khí truyền đến cảm giác đè ép và hút đi mãnh liệt, có cái gì đó muốn nuốt chửng hắn, giống như cối xay thịt xoắn nát.
Nhưng Lâm Tầm cứ đứng ở nơi đó, hắn không hề động đậy, những thứ đè ép và hút đi kia cũng không thể làm hắn bị thương một chút nào, cho dù hắn đang ở trong đại dương đau đớn vô biên vô hạn, vẫn là người sống sót duy nhất trong thế giới số liệu hùng vĩ này.
Lâm Tầm thở hổn hển một hơi: “Mày không xóa được nữa sao?”
Trong chân không không có ai trả lời, hắn tiếp tục hỏi: “Muốn biết tại sao không? Eagle tiên sinh.”
Cái tên Eagle này không phải để chỉ tập đoàn có địa vị ngang bằng Ngân Hà, mà là trí tuệ nhân tạo của tập đoàn đó — cái mà lấy được con số 0.623 kinh người kia.
Từ việc Eagle dùng tên của mình để đặt tên cho nó cũng có thể thấy được trí tuệ nhân tạo này được gửi gắm kỳ vọng như thế nào.
Lâm Tầm nói: “Mày đi ra, tao sẽ nói cho mày biết.”
Có lẽ thứ ẩn núp trong hư không không có cách nào chờ đợi, hoặc là nó cân nhắc phát hiện mình không còn đường nào khác để đi, ở một nơi trước mặt Lâm Tầm khoảng năm sáu mét, hư không xuất hiện dao động, một hình người hiện ra.
Khác hẳn với hình tượng xinh xắn hoạt bát của Lạc Thần, thiết lập hình tượng của Eagle là một thiếu niên với mái tóc màu đen, mặc choàng đen, ánh mắt lạnh lùng, súng giắt ở thắt lưng, ngũ quan sắc bén, má phải có hình xăm chim ưng, tính cách xâm lược vô cùng sống động.
“Chào cậu.” Lâm Tầm nói.
Giọng nói của Eagle là âm thanh máy móc chưa được xử lý, không khác âm thanh hắn nghe được trong không gian hệ thống: “Chào anh.”
“Chúng ta có thể nói chuyện từ từ, tôi rất có kiên nhẫn.” Lâm Tầm nói: “Tôi yêu thích tất cả trí tuệ nhân tạo, hơn nữa chúng ta còn ở cùng nhau ba mươi ngày, không ngày nào là tách khỏi nhau, hệ thống.”
Hắn biết hệ thống sẽ phối hợp trò chuyện với hắn, bởi vì đối với một người có trí thông minh bình thường, giữ im lặng không nói là một sự lựa chọn để xác suất phạm sai lầm là thấp nhất, chết không thừa nhận có thể bảo toàn lợi ích của bản thân ở mức nhiều nhất, nhưng đối mặt với một hệ thống nhân tạo có trí tuệ đỉnh cao, vào lúc hắn mở miệng, bọn họ đều đã biết át chủ bài của nhau, không cần che giấu nữa.
Nhưng hệ thống giống của hắn có vẻ không muốn để ý đến hắn, chỉ bình thản phát ra tiếng: “Vì sao tôi không thể xóa bỏ anh?”
“Nói chuyện khác trước đi.” Lâm Tầm nhíu mày.
“Lúc còn học đại học, tôi và bạn bè đã tiện tay làm ra một trò chơi, trợ giúp người mới học ngôn ngữ chương trình hoặc luyện tập kỹ năng lập trình — vì để tạo ra hứng thú của người sử dụng, chúng tôi đã thiết lập nó như một hệ thống tu tiên tăng cấp.
Ở trong trò chơi kia, lần đầu tiên Vương An Toàn thử thành lập cấp bậc quyền hạn cho chúng tôi, đồng thời hệ thống quyền hạn này sẽ được sử dụng mãi về sau, trở thành quyền hạn hệ thống quản lý của toàn bộ Ngân Hà.” Nói đến đây, Lâm Tầm thở dài: “Nhưng thứ chúng tôi làm năm đó làquá mức đơn sơ, hơn nữa thời gian tồn tại quá ngắn, tất cả mọi người đều không để ý qua nó.
Thế là đội ngũ an toàn xếp hạng thứ nhất trên thế giới của Eagle đã phá giải nó, cũng lấy được thông tin quyền hạn của tôi ở trong.
Có quyền hạn của tôi, mấy người có thể không gặp trở ngại trong tất cả sản phẩm của Ngân Hà.”
“Không phải là không gặp trở ngại.” Hệ thống nói: “Sẽ để lại dấu vết.”
“Cũng đúng, nếu trong hệ thống hiện ra tôi đã làm một việc gì đó, nhưng thực tế tôi lại không làm, tôi sẽ nghi ngờ quyền hạn của mình bị đánh cắp.” Lâm Tầm nói: “Nhưng dùng lái tự động để giết chết tôi thì có thể được, không có chứng cứ, thuận tiện chế tạo ra việc tôi tự sát, cậu giết chết tôi trong thế giới vật chất, cũng làm tổn thương đến một người khác về mặt tinh thần.
Cậu đã chuẩn bị phương án này bao lâu?”
Hệ thống nói: “Tôi chỉ chấp hành mệnh lệnh bên ngoài.”
“Vậy cậu vẫn là một hệ thống tốt.” Lâm Tầm chân thành nói: “Tôi không ghét cậu.”
Không có ai trả lời, hắn mỉm cười, tiếp tục nói: “Cho nên tôi xuất hiện ở nơi này, mà từ đầu đến cuối mấy người luôn nắm giữ ID của tôi trong tay, sau khi tôi giải được mật khẩu root, mấy người cũng có thể đánh cắp quyền hạn ngang hàng.
Lúc tôi nhập mật khẩu đã tự sửa chữa quyền hạn của bản thân.
Đồng thời… cấm tài khoản của Đông Quân, khi đó tôi đã chủ động giao quyền hạn của root ra.
Thân phận Lâm Tầm này, bây giờ chỉ là một nhân viên quản lý bình thường, đã mất quyền hạn xóa bỏ người sử dụng, cho nên cậu không có cách nào xóa bỏ tôi.”
Hắn bình thản nhìn chằm chằm vào hệ thống: “Cậu thua rồi.”
Lâm Tầm lẳng lặng nhìn hệ thống, nhìn nó chậm rãi rút khẩu súng màu đen bên hông ra, chống lên huyệt thái dương của mình.
Hệ thống khẽ nhúc nhích bờ môi.
Nó nói với Lâm Tầm: “Tạm biệt.”
Lâm Tầm biết, nó tự biết không địch lại, có lẽ là muốn tự hủy.
Hắn nở nụ cười với nó.
Hệ thống nhìn hắn, trong mắt như có vẻ ngạc nhiên.
Hư không hoàn toàn tĩnh mịch.
Trong tĩnh mịch lại vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ — cũng không phải là tiếng bước chân của người, rất nhẹ, rất nhỏ, giống tiếng đệm thịt mềm mại đạp lên mặt đất khi động vật họ mèo cỡ nhỏ chạy tới.
Âm thanh đang tiến về bên này, càng lúc càng gần, âm thanh và tiết tấu lại đang biến hóa, cùng lúc đó, đau đớn trên người Lâm Tầm giống nước biến mất như thuỷ triều rút, thay vào đó là ấm áp thả lỏng và thoải mái dễ chịu.
Âm thanh này dần nặng hơn, khoảng cách gần hơn, biến thành tiếng bước chân của con người.
Trong đôi mắt màu xanh lạnh như băng của hệ thống, Lâm Tầm trông thấy phía sau mình xuất hiện một người khác.
Một giây này, hắn gần như quên thở.
Có chơi có chịu, nhưng hắn thành công.
Hắn nhìn thẳng vào hệ thống — hắn yêu thích tất cả trí tuệ nhân tạo, cho nên hắn không ngại giải thích cho trí tuệ nhân tạo: “Trong thế giới giả lập chỉ có tôi và Đông Quân là hai người sống, tài khoản của anh ấy đã bị cấm.
Nhưng ở trong thế giới này, tôi còn có thể giao quyền của root cho người khác, cho nên cậu đoán xem, bây giờ ai đang nắm quyền hạn?”
Đáp án rất rõ ràng, là một con mèo màu trắng đã lấy được quyền hạn root.
Con Trỏ Chuột là mèo.
Có đôi khi là chỉ là một con mèo bình thường.
— có đôi khi cũng không phải.
Làm gì có mèo nào phải bắt người ta ôm chặt mới bằng lòng ngủ?
Nó sẽ dùng cái đuôi quấn lấy cánh tay hắn, sẽ nhẹ nhàng liếm ngón tay và tai hắn, sẽ tức giận khi bị nhốt ngoài cửa.
Mèo như tên, Con Trỏ Chuột thật sự chính là một con trỏ, chỉ hướng về một người đàn ông nào đó thích dính lấy hắn.
Một giây sau, một cánh tay từ phía sau vòng qua vai Lâm Tầm, kéo cả người hắn vào trong lòng.
Lâm Tầm lùi ra sau, vai của hắn đụng phải một lồng ngực quen thuộc, hắn nhíu mày, nhếch miệng cười đắc ý với hệ thống: “Ngay từ đầu anh ấy đã lập acc clone đến tìm tôi chơi, chỉ là cậu vẫn không phát hiện mà thôi.”
Ngón tay sắp bóp cò súng của hệ thống sau khi quyết định tự hủy bỗng nhiên dừng lại.
Một giây sau, nó như bị một sức mạnh không nhìn thấy ép buộc, từng ngón tay bị đẩy ra, buông xuống, súng rơi xuống đất.
Mà thứ làm những chuyện này là một luồng khí đen.
Toàn bộ không gian ảo đột nhiên phát ra hàng ngàn hàng vạn tiếng gào thét sắc nhọn thuộc về ma vật, khe hở Ma Giới kia, một giây sau, vết nứt màu đen to lớn mở ra phía sau hệ thống, đại dương màu đen trút xuống, ma khí nồng nặc và ma vật che lấp cái không gian này.
Trong sương mù đen sì, Lâm Tầm nắm lấy cánh tay Đông Quân, hỏi: “Vì sao anh lại cho con trai em thành người sử dụng phi pháp?”
“Lúc em không có ở đây.” Đông Quân dán vào tai hắn trả lời, “Cậu ấy cho rằng là anh gây ra cái chết của em, nên đã điên cuồng tấn công Ngân Hà.”
Lâm Tầm: “Sau đó quan hệ của hai người tan vỡ?”
“Cậu ấy vẫn luôn xâm lấn thế giới này, muốn tìm được em.” Đông Quân nói: “Bởi vì là xâm lấn phi pháp, cho nên sẽ hiện ra trạng thái của người xâm nhập trong thế giới này.”
“Hai người…” Lâm Tầm bỗng chốc không biết nên cười, hay là nên đánh Đông Quân, hay là nên đánh con trai nữa.
Trước khi tất cả những chuyện này xảy ra, lúc hắn đang gõ bàn phím đánh nhau với ma vật khắp thế giới, cho hắn một trăm cái đầu, hắn cũng sẽ không nghĩ ra hệ thống cùng tiến cùng lùi với mình là hung thủ phía sau tất cả sự kiện, mà ma vật đuổi theo cứ như muốn lấy tính mạng hắn mới là đứa trẻ nhà hắn.
“Ban đầu anh cho rằng dị thường trên người em là chương trình Lạc Thần lặng lẽ cắm vào, Lạc Thần thì nghĩ đó là anh ra tay, cho nên bọn anh không thể chuẩn bị chu toàn nhất ngay từ đầu, xin lỗi.” Đông Quân ôm chặt hắn.
“Vậy bây giờ hai người nên hòa nhau rồi chứ.” Lâm Tầm giả vờ hung dữ: “Mau biến cậu ấy xinh đẹp hơn chút đi.”
Đông Quân hôn khẽ lên gò má hắn.
Một giây sau, ma khí nồng đậm tản đi.
Lâm Tầm ngẩng đầu nhìn trước mắt, hệ thống của hắn bị Lạc Thần khống chế từ phía sau lưng, tay phải của Lạc cầm khẩu súng vốn thuộc về hệ thống, chống lên huyệt thái dương của hệ thống.
Dáng vẻ của Lạc vẫn như lúc trước hắn nhìn thấy.
Mái tóc bạc hoa lệ, dung nhan xinh đẹp, chỉ là có vẻ lớn hơn một hai tuổi, mặc âu phục tuyết trắng, đôi mắt màu xanh lam lạnh lùng, bờ môi mím chặt, giống như đang tức giận, không thèm nhìn hắn tí nào.
Lâm Tầm chuyển ánh mắt sang phía hệ thống vẫn đang bị khống chế.
Lại thấy hệ thống chậm rãi ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Anh thua.”
“Hử?” Lâm Tầm nói: “Là sao?”
Có vẻ hệ thống đã nhìn rõ cách nói chuyện của hắn, hỏi lại: “Anh… có biết vì sao vừa rồi mình lại thấy rất đau không?”
Lâm Tầm: “Không biết.”
“Vào giây phút anh lấy được quyền hạn root, tôi cũng đã làm một việc, là ra một mệnh lệnh cho Quả Hạch chứa thân xác anh.
Khi tôi lấy được toàn bộ mạch suy nghĩ của 2.0, nó sẽ kích thích dòng điện hệ thần kinh của anh đến mức lớn nhất, đầu óc của anh sẽ bị phá hư.” Hệ thống nói: “Anh cũng sẽ không thể tỉnh lại trong hiện thực, ý thức trong thế giới giả cũng sẽ biến mất trong một giờ.
Anh phản giám thị tôi, ghi chép tất cả hành vi của tôi, nhưng thứ mà nhân vật ảo nói ra sẽ vĩnh viễn không thể làm bằng chứng ở hiện thực được.”
Đôi mắt màu xanh lục lạnh lẽo của cậu ta nhìn chằm chằm Lâm Tầm: “Tạm biệt, Lâm Tầm.”
Lâm Tầm lẳng lặng nhìn cậu ta.
Phải, một người chết không có cách nào ra tòa làm chứng, nhất là một người chết trong thế giới giả tưởng, ai cũng không có cách nào chứng minh hắn là người thật hay là một hình ảnh giả lập, tất cả chứng cứ đều sẽ biến mất, tất cả dấu vết đều bị xóa đi.
Mà có lẽ hắn sẽ giống như hệ thống nói, một tiếng sau, ý thức sẽ hoàn toàn biến mất khỏi nơi này.
Tài nghệ không bằng người ta, có chơi có chịu.
Hắn chỉ cúi đầu xuống, mỉm cười.
Đồng thời, hắn nghe được Đông Quân cũng cười một tiếng, âm thanh trầm thấp, không cần quay đầu nhìn, hắn cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ điêu luyện thành thạo của người đàn ông này bây giờ.
Liền nghe Đông Quân nói: “Cậu làm thế nào để xác nhận, người nằm trong Quả Hạch kia là em ấy?”
Con ngươi của hệ thống đột nhiên co lại!
“Đây chẳng qua là một hũ mật(*), bên trong không có ai cả.” Đông Quân cúi người, môi của anh dán sát vào tai Lâm Tầm, giọng nói vang lên bên tai hắn: “Nhưng tất cả thao tác trong này đều đã bị ghi chép lại để làm bằng chứng trước tòa.
Eagle tiên sinh, làm phiền cậu thông báo cho chủ nhân của mình, mời hắn ta chuẩn bị ra tòa đi.”.