Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ngôn Ngữ C Tu Tiên
  3. Chương 139: Hũ Mật 4
Trước /145 Sau

Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 139: Hũ Mật 4

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hũ mật là cái gì?

Hũ mật có thể là một cái hũ tràn đầy mật đường, mùi hương ngọt ngào.

Nhưng hũ mật cũng là một thuật ngữ máy tính, thuật ngữ này thuộc lĩnh vực an toàn, trong lĩnh vực an ninh mạng thường có một vào thuật ngữ kì quái, chắc là bởi vì đám hacker đều không thích nói tiếng người, thích chơi trò bí hiểm.

Phiên dịch thành nghĩa mà tất cả mọi người đều có thể hiểu thì hũ mật chính là một cạm bẫy, một cạm bẫy cao cấp, giống như hũ mật đường hấp dẫn côn trùng, hũ mật này cũng hấp dẫn người xâm nhập phi pháp.

Khi một người có được một cái hệ thống, hắn sẽ đề phòng ngừa hệ thống này bị xâm lấn như thế nào? Có rất nhiều phương pháp, ví dụ như thành lập một tường lửa kiên cố, nhưng thiên hạ không có tường nào mà gió không lọt qua được.

Thế là, một loại phương pháp khác xuất hiện — thả ra một hệ thống giả tương tự với hệ thống này, vì để hấp dẫn hacker xâm lấn, có đôi khi hệ thống giả sẽ còn cố ý chế tạo ra sơ hở để tiện cho bọn họ phát hiện.

Lúc này hacker liền sẽ cắn câu — nhưng mà bọn họ không chỉ không lấy được bất cứ thông tin gì hữu ích từ trong hệ thống giả này, mà còn để lộ thủ đoạn xâm lấn của mình, để lại chứng cứ xâm lấn.

Đây chính là hũ mật và nguyên lý của hũ mật.

Đông Quân nói anh ấy làm ra một hũ mật.

—Hệ thống Eagle cho rằng nó tấn công Quả Hạch kia, cũng giết chết Lâm Tầm bên trong Quả Hạch, nhưng thật ra trong Quả Hạch kia lại không có Lâm Tầm, Lâm Tầm đang ở trong một Quả Hạch khác.

Đồng thời, nó còn ghi chép lại dấu vết đối phương xâm lấn, chỉ cần chỉnh sửa qua là có thể làm chứng cứ trên tòa rồi.

Hệ thống ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Đông Quân.

Lâm Tầm nhìn cậu ta, đứa trẻ này có một đôi mắt xanh lục của chó sói, vừa lạnh lùng vô tình lại giàu tính công kích, nhưng nháy mắt lại như bị thứ gì đó dập tắt, hắn thở dài: “Cậu do Eagle gia phái tới, nhưng mặc dù Ngân Hà và Eagle có một ít ma sát nhỏ trên phương diện làm ăn, cũng không đến mức nhất định phải đâm chết tôi.

Thời cơ để mấy người quyết định xuống tay với tôi là gì? Lúc tôi làm ra trí tuệ nhân tạo có hệ số Bradlik là 0,297?”

Hệ thống: “Đúng.”

Bây giờ nó đang bị Lạc Thần hoàn toàn khống chế, Lâm Tầm biết điều này có nghĩa là tất cả số liệu của nó cũng đều ở trong tay Lạc Thần, chứng cứ đã bị thu thập, tất cả đều thành kết cục đã định, nó đã không cần nói dối hoặc kháng cự không trả lời nữa.

Lâm Tầm nhẹ giọng hỏi: “0,297, vì nó mà tốn nhiều công sức như vậy, đáng giá không?”

“Đáng giá.”

“Bởi vì cậu nghĩ, nếu Ngân Hà đẩy nó ra, toàn bộ thị trường sẽ biến động, Eagle sẽ bị thương nặng?” Lâm Tầm hỏi.

Hệ thống: “Anh không hiểu những thứ này đâu.”

Lâm Tầm: “Được rồi.”

Trên thương trường minh tranh ám đấu, đúng là hắn chưa từng chạm vào.

Nhưng hắn vẫn phải nói: “Lúc đầu chúng ta có thể… chung sống hoà bình, công bằng cạnh tranh, cậu xem, tại sao phải đâm chết tôi chứ?”

Lần này đổi thành Đông Quân lên tiếng.

“Kỹ thuật ngang nhau mới có thể cạnh tranh công bằng.” Trong giọng nói của Đông Quân như có một chút ý cười, nhẹ nhàng nói: “Đồ ngốc.”

Lâm Tầm chép miệng.

“Cho nên, dù tôi may mắn không chết, lại hủy chip đi, mấy người cũng phải đuổi theo vào trong thế giới giả lập, cắm trò chơi kia vào trong ý thức của tôi, hướng dẫn tôi viết ra trí tuệ nhân tạo 0,297 kia lần nữa, rồi để cậu thu hoạch?” Lâm Tầm nhìn hệ thống, lành lạnh nói: “Cho nên đến khi tôi được hệ thống trong thế giới giả lập hướng dẫn tăng cấp, viết ra hệ thống kia, mấy người lấy được nó rồi, thì sẽ đến lúc hủy thi diệt tích.

Mấy người muốn làm gì? Hoàn toàn xóa bỏ tôi?”

Hệ thống không trả lời.

Nó nhìn thẳng Lâm Tầm, hỏi: “Vì sao anh lại biết?”

Lâm Tầm: “Nếu như tôi nói, tôi đã đoán ra được đại khái vào mười ngày trước, cậu có tin hay không?”

“Tin.” Hệ thống nói: “Nhưng tôi muốn biết vì sao.”

“Muốn biết vì sao, là bởi vì cậu không biết vì sao.

Cho nên, trong ba mươi ngày này, cậu không ngừng giám thị suy nghĩ hoạt động của tôi, để bảo đảm tôi không thể đoán ra bất kỳ manh mối nào, đúng không?”

Hệ thống: “Đúng.”

“Suy nghĩ của cậu và tôi thông với nhau.

Cho nên tôi mới có thể sử dụng suy nghĩ để trực tiếp đối thoại với cậu, hoặc là trực tiếp dùng suy nghĩ để đưa chương trình vào.” Lâm Tầm gật đầu, hỏi cậu ta: “Cậu thông qua hệ thống thí nghiệm Bradlik, có năng lực suy nghĩ của mình, đồng thời cậu còn có khả năng tính toán vô hạn.

Cho nên, cậu cho rằng trí lực của mình vượt qua con người bình thường sao?”

Hệ thống đáp: “Đúng.”

“Nhưng đồng thời, cậu thừa nhận chênh lệch giữa người với người có khác biệt lớn hơn giữa người và trí tuệ nhân tạo chứ?”

“Đúng.”

“Vậy cậu cảm thấy tôi và cậu, ai thông minh hơn một chút?”

Lần này, hệ thống rơi vào trầm mặc lâu dài, có lẽ nội bộ của nó đang tiến hành một loại tính toán nào đó, nhưng hiển nhiên việc tính toán này không có kết quả.

“Nếu tốc độ tư duy của tôi vượt xa tốc độ bắt giữ của cậu, suy nghĩ nào đó của tôi chỉ thoáng qua chớp mắt ở trong thế giới số liệu, cậu sẽ thấy sao? Trên thực tế là cậu không nhìn thấy.” Hắn nói: “Tôi cố gắng suy nghĩ rất nhiều lần kiểu thoáng cái là qua này, ngay cả chính tôi cũng không có cách nào phân tích ra rốt cuộc tôi đã hiểu được cái gì, nhưng chút suy nghĩ này đã để tôi làm ra một vài chuyện chính xác.

Cho tới bây giờ, không cần biểu diễn ở trước mặt cậu nữa, tôi mới có thể suy nghĩ lâu hơn, bắt đầu xuyên suốt toàn bộ chúng nó.”

Hệ thống hỏi: “Anh vẫn luôn diễn sao?”

“Có thể nói là vậy.” Lâm Tầm dựa vào lòng Đông Quân hắn nhà, nói: “Bây giờ xem ra tôi còn là một diễn viên giỏi.”

Đông Quân tạo ra một hũ mật trong thế giới hiện thực, thật ra trong thế giới này, mọi biểu hiện của hắn cũng là một hũ mật, đang hướng dẫn người đứng phía sau màn bại lộ ý đồ, nổi lên mặt nước.

Chỉ thấy hệ thống giương mắt nhìn về phía Đông Quân: “—vậy anh ta thì sao?”

“Anh ấy? Đương nhiên anh ấy cũng đang diễn.” Lâm Tầm nhíu mày: “Cậu đã nhìn không thấu tôi, đương nhiên cũng nhìn không thấu anh ấy.

Mặc dù tôi và anh ấy… Thoạt nhìn không hề tiến hành bất kỳ giao lưu nào liên quan đến sự thực, nhưng mỗi một câu nói của chúng tôi đều đang tiến hành bằng chứng không kiến thức.”

Hệ thống: “Chứng minh cái gì?”

“Có lẽ là chứng minh, mặc dù xảy ra chuyện không tốt, anh ấy vẫn luôn yêu tôi, mà tôi cũng luôn yêu anh ấy đi.” Lâm Tầm nhỏ giọng nói.

Hệ thống không nói gì.

“Nhưng cậu cũng không cần cam chịu, cậu vẫn rất thông minh.” Lâm Tầm nói: “Chỉ là hai người chúng tôi thông minh cậu một chút mà thôi.”

Hệ thống: “Tôi có mô hình hành vi của các anh.”

Lâm Tầm nhíu mày: “Sau đó cậu cho rằng sẽ có thể đùa bỡn tâm lý của chúng tôi? Ví dụ như căn cứ vào nội dung tôi nhìn thấy ban ngày, có tính kích thích đầu óc của tôi, mới khiến tôi nhớ ra vài đoạn ngắn mình đã quên.

Giấc mơ của tôi là được hướng dẫn, cậu chắp vá ra những đoạn ngắn kia, để tôi cho rằng là Đông Quân giết mình, đúng không? Nhưng lúc tôi ở bên cạnh Đông Quân, cậu sợ bị phát hiện, cho nên dừng hoạt động, tôi sẽ không nằm mơ nữa, cũng không thể tiến vào không gian hệ thống.”

“Đúng.”

“Có lẽ mô hình của cậu rất hoàn thiện.” Lâm Tầm không có biểu cảm gì, nhìn cậu ta: “Có lẽ cậu đã biết tôi từ rất lâu trước kia, thông tin hành vi của tôi được câu thu thập từ lâu rồi.

Nhưng tôi quen anh ấy hai mươi năm.”

Hệ thống cụp mắt, không nói gì.

“Cho nên mới nói, cậu có hai nhiệm vụ.

Không chỉ muốn lấy được ý tưởng Lạc Thần 2.0, còn muốn ngăn cản tôi và Đông Quân phân tích ra chân tướng hệ thống bị xâm lấn — tôi vứt bỏ tất cả hồi ức liên quan tới Đông Quân, hoặc là bị mấy người động tay chân, việc này sẽ bảo đảm kế hoạch của mấy người tiến hành thuận lợi, bởi vì chúng tôi không có cách nào thảo luận về những chuyện này.” Lâm Tầm dừng một chút, giọng hắn đột nhiên hơi rung động, giống như là đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cảm xúc chuyển hướng.

Hắn nói: “Tôi không nhớ rõ Đông Quân, mà Đông Quân… có lẽ anh ấy vẫn cho rằng tôi… tự sát, tôi không muốn đối mặt với chuyện cũ.

Cho nên anh ấy cũng sẽ không nhắc lại chuyện trước kia.”

Hắn nắm thật chặt cổ tay Đông Quân, tiếp tục hỏi: “Trước khi… trước khi tôi chết, mấy người lấy được tin tức tôi làm ra Lạc Thần 2.0 kiểu gì? Không có cách nào xâm lấn máy tính của tôi, cho nên nghe trộm tôi trò chuyện sao? Một mình tôi không thể hoàn thành toàn bộ công việc, nhất định sẽ phải giao lưu với người khác.”

Hệ thống chỉ thản nhiên nhìn hắn.

“Nếu là như vậy…” Bàn tay đang bắt lấy cổ tay Đông Quân của Lâm Tầm hơi run rẩy, giọng nói cũng hơi khàn: “Tôi có một vấn đề cuối cùng, ngày đó, trước khi tôi rời khỏi nhà đã gọi một cuộc điện thoại, là gọi cho ai? Nói cái gì? Nhất định cậu sẽ biết.”

“Bảo bối.” Đông Quân ôm chặt lấy hắn, “Đừng hỏi cái này.”

Hốc mắt Lâm Tầm chua chát, nhìn chằm chằm hệ thống: “Em muốn biết.”

Hệ thống lạnh nhạt dời mắt đi, nơi mà ánh mắt hướng về có một hình ảnh lập thể hiện ra trong hư không, căn cứ vào nội dung trò chuyện để mô phỏng ra tình hình khi đó.

Lâm Tầm ngừng thở, nhìn hình ảnh nơi đó.

Trước máy vi tính, một người nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại trên bàn.

Đó là Lâm Tầm, Lâm Tầm hai mươi bảy tuổi, hắn mặc một cái áo len cao cổ màu trắng gạo mềm mại, quần áo rộng rãi càng tôn lên dáng người mảnh khảnh, trên mặt hắn có một vẻ u buồn và tiều tụy, nhưng vẻ mặt lại rất ôn nhu.

Hắn bấm một dãy số, sau khi điện thoại kết nối, lại là trầm mặc lâu dài, hắn không nói gì, người đối diện cũng không, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng chập trùng.

Thật lâu sau, Lâm Tầm nói: “Tối hôm qua mơ tới chuyện khi còn bé, chợt nhớ ra… Đã hai năm không nói chuyện với anh.”

Dừng một chút, hắn cụp mắt, giọng nói rất thấp: “Em muốn… Em nghĩ, em có thể trở về thăm anh chứ?”

Trong ống nghe truyền đến một tiếng trầm thấp: “Được.”

Lâm Tầm mỉm cười, hốc mắt lại hơi đỏ, hắn nói: “Vậu… tạm biệt.”

“…Tạm biệt.”

Hình chiếu kết thúc.

Hệ thống nói: “Sao anh lại khóc?”

Lâm Tầm đưa tay sờ vào mặt mình, sờ thấy một hàng nước mặt lạnh lẽo trên mặt.

Hắn nhìn một điểm trong hư không, nhẹ nhàng nói: “Cậu có biết mẹ anh ấy chết như thế nào không?”

“Bà ấy uống đủ thuốc để gây ra cái chết, tính toán tốt thời gian.

Sau đó gọi điện cho chồng mình, nói cho ông ta biết… ” Cổ họng Lâm Tầm tắc nghẹn, gần như tắt tiếng, một phút sau mới tiếp tục mở miệng: “Nói cho ông ta biết, em nhớ anh lắm, muốn được nhìn thấy anh ngay, anh có thể tan làm sớm một chút không?”

Sau đó.

— sau đó.

Khi Đông Thầm cho rằng người vợ chiến tranh lạnh với mình đã lâu cuối cùng cũng chủ động muốn hòa giải, khi ông ta ôm lòng dịu dàng và yêu thương về nhà sớm, mở cửa ra, leo lên cầu thang, mở cánh cửa tỏa ra mùi gỗ kia.

Ông ta nhìn thấy một cơ thể đã ngừng thỏ trên cái giường tuyết trắng, đây là một sự chống đối không lời và trả thù mưu đồ đã lâux.

Lâm Tầm thở hổn hển một hơi, nhắm mắt lại, hắn không dám suy nghĩ — hắn không thể nghĩ, khi Đông Quân nhận cuộc gọi kia, cuộc gọi tiếp theo chính là có người báo cho anh đã xảy ra chuyện.

Tất cả dấu vết đều chứng minh Lâm Tầm sửa đổi chỉ lệnh lái tự động, bày ra một vụ tự sát hoàn mỹ.

Vào lúc ấy, phải chăng hiện thực và hồi ức bỗng nhiên trùng điệp với một phương thức cực kì tàn nhẫn ở trong lòng anh?

Sao cậu ta có thể, sao cậu ta có thể —

Trái tim giống như bị níu chặt, Lâm Tầm mở to mắt.

Hắn trông thấy đối diện, mười ngón tay đặt xuôi bên người của hệ thống giật giật, có vẻ muốn nâng lên lau nước mắt của hắn — nhưng cũng chỉ là khẽ động rất nhỏ, một lát sau đã trở về hình dáng ban đầu.

Mà hắn đã bị Đông Quân ôm càng chặt từ phía sau lưng.

Vào lúc này hắn chỉ muốn liều lĩnh quay đầu lại, hắn muốn đối mặt với anh, muốn khắc hình bóng của anh vào trong mắt mình vĩnh viễn.

Nhưng hắn không dám.

Có lẽ giống như ngày ấy, hắn ngồi sau bàn công tác của Đông Quân, mà Đông Quân đứng trước cửa sổ, từ đầu đến cuối vẫn đưa lưng về phía hắn, không quay đầu lại một lần nào.

Cũng không phải là không muốn, chỉ là sợ rằng nếu xoay người, cho dù là liếc nhìn người kia, cảm xúc sẽ mất khống chế đến tình trạng sụp đổ.

“Lạc.” hắn nói.

Cuối cùng Lạc đã nhìn về phía hắn.

Nhưng đứa nhỏ này chỉ cứng rắn nói: “Tôi dẫn Eagle đi trước.”

“Cậu…” Lâm Tầm còn muốn nói cái gì, nhưng một giây sau, Lạc đã đưa hệ thống ăn cây táo rào cây sung của hắn biến mất khỏi nơi này.

Hắn nhìn vậy, thật sự rất tức giận.

Đông Quân: “Em muốn gọi cậu ấy về không?”

“Chờ một chút đi.” Lâm Tầm lắc đầu.

Hắn cũng không biết nên nói chuyện với Lạc Thần như thế nào, hắn cảm thấy trong ba mươi ngày này, với hắn là sống trong chỗ chết, với Đông Quân là mất mà được lại, với Eagle là chém giết trên thương trường, nhưng đối với Lạc Thần, có thể là một vở kịch luân lý gia đình — còn là chủ đề bạo lực gia đình nữa.

Trong ba mươi ngày này, chắc hẳn đứa nhỏ này đã đoạn tuyệt với Đông Quân cực gắt, chờ đến khi xâm lấn vào trong Quả Hạch, lại bởi vì bị khoác cho một lớp da ma vật mà bị hắn đánh một cách khó hiểu.

Lúc này Đông Quân nói với hắn: “Trí tuệ nhân tạo đều rất thích em.”

“Ai nói.” Lâm Tầm thấp giọng nói: “Chỉ có Lạc thích em, Eagle muốn giết em.”

“Không xung đột với việc thích em.” Đông Quân nói.

“Mặc dù anh không phải trí tuệ nhân tạo.” Đông Quân nói khẽ, “Nhưng anh…”

“Đừng nói nữa!” Lâm Tầm nhắm mắt lại, giọng khàn cả đi, cảm xúc như bất ngờ vỡ đê.

Đông Quân: “…Bảo bối?”

Một giây sau, Lâm Tầm dùng sức quay lại trong lòng anh, nhón chân lên, ôm chặt lấy cổ, vùi mặt vào vai anh.

“Em xin lỗi, em xin lỗi…” Lâm Tầm gần như tắt tiếng, cái gì cũng nói không nên lời, chỉ có thể lặp lại ba chữ này.

Thậm chí ngay cả chính hắn cũng không biết mình đang nói cái gì.

Em xin lỗi, để anh hiểu nhầm như vậy, để anh chịu uất ức lớn như vậy, để anh sống khổ sở như vậy.

Mặc dù xưa nay anh đều không nói.

“Em xin lỗi.” Lâm Tầm run giọng: “…Em yêu anh.”

Bọn họ cách gần như vậy.

Gần đến mức cho dù cách một lớp quần áo, Lâm Tầm cũng có thể cảm giác được — hô hấp của người đàn ông đang ôm hắn cũng đang run rẩy.

“Anh cũng yêu em.” Đông Quân nâng mặt hắn lên, lau đi nước mắt của hắn.

Giọng điệu của anh giống như đang nói một lời thề vĩnh viễn sẽ không thay đổi: “Hơn nữa vẫn luôn yêu em.

Rất nhiều năm.”

Lâm Tầm lại cười.

Khóc là thật lòng, cười cũng thế.

“Cho nên.” Hắn ngẩng đầu nhìn Đông Quân: “Hai năm trước, rốt cuộc… tại sao chúng ta lại chia tay?

Hắn nói: “Em vẫn chưa nhớ lại.”

“Anh không phải là một người yêu thực thụ.” Đông Quân hôn lên trán hắn: “Chờ em nhớ ra, chúng ta sẽ bàn lại.”

Lâm Tầm lắc đầu: “Em không anh không phải là một người yêu thực thụ, là em không phải.”

“Có lẽ đều không phải.” Đông Quân hôn một giọt nước mắt của hắn, “Nhưng bây giờ không cho phép khóc.”

Lâm Tầm gật đầu, hắn ôm lấy Đông Quân một lần nữa, một cái ôm lâu dài.

Chờ đến khi hắn đã khống chế được tâm trạng của mình, ngẩng đầu, trong thoáng chốc lại phát hiện mình không còn ở trong hư không nữa, mà lại đứng trên sân khấu của hội chợ khoa học kỹ thuật, Đông Quân đứng đối diện hắn, trong lòng ôm một cái cúp thủy tinh sáu cạnh hình trụ.

Tiếng vỗ tay bên dưới vang lên như sấm, đèn flash sáng loáng.

Vô số pháo hoa màu vàng rơi xuống, giống tuyết hoặc cánh hoa bay đầy trời, màu vàng là màu đại diện cho vinh dự, thường xuất hiện lúc trao giải cho quán quân.

Trong pháo hoa vàng, Đông Quân nhìn hắn, nở một nụ cười dịu dàng: “Đã đồng ý với em.

Sẽ trao giải cho em trong hội chợ.”

Thoạt đầu Lâm Tầm mím chặt bờ môi, nhưng vẫn không nhịn được nở nụ cười, nhận lấy cúp trong tay anh.

Tiếng hoan hô dưới khán đài càng tăng lên.

Bọn họ đứng rất gần, Lâm Tầm nhẹ giọng hỏi: “Em còn có thể tỉnh lại trong hiện thực sao?”

“Trên lý thuyết là có thể.” Đông Quân nói: “Kỹ thuật kích thích thức tỉnh đã gần hoàn thành.”

“Vậy em có thể tỉnh lại sao?” Hắn nhìn Đông Quân, giống như là một động tác theo bản năng, hắn nhẹ nhàng cầm một góc ống tay áo Đông Quân.

“Có thể, nhưng anh không hy vọng.” Đông Quân nói, “Nếu thức tỉnh không thành công, nó sẽ tạo ra ảnh hưởng lần thứ hai với ý thức của em.”

“Ví dụ như lại quên anh một lần nữa sao?”

“Có lẽ.”

“Tỉ lệ thất bại là bao nhiêu?” Lâm Tầm hỏi.

“7%.”

Lâm Tầm giật mình, ngón tay hướng lên, nắm chặt cổ tay Đông Quân, càng nắm càng chặt.

Hắn ngẩng đầu, nhìn người đàn ông vẫn luôn nhìn mình chằm chằm.

Nhìn ngũ quan ngay thẳng hoàn mỹ của anh, nhìn ánh mắt ôn nhu trầm tĩnh của anh.

Đây là Đông Quân.

Đông Quân mà ngay cả xác suất thất bại là 0,07 cũng không muốn hắn đi mạo hiểm.

Là người vĩnh viễn sẽ không gây tổn thương cho hắn dù là bất kì phương thức nào.

Thế giới trước mắt hắn như nổi lên một lớp sương mù thật mỏng, có lẽ cả người hắn đang run nhè nhẹ.

Ngón tay Đông Quân xoa lên gò má hắn.

“Đừng khóc.” Anh nói.

Một giây sau, cúp thủy tinh trong tay Lâm Tầm rơi xuống đất.

Trong tiếng vỡ vụn lanh lảnh, nó giống một giọt nước óng ánh rơi xuống, tung tóe đầy đất.

Lâm Tầm đi cà nhắc, hôn lên bờ môi Đông Quân.

Bọn họ hôn nhau.

Dưới ánh đèn, trong tiếng vỗ tay và reo hò, trong pháo hoa kim tuyết bay đầy trên sân khấu, trong thế giới hư ảo mà long trọng này..

Quảng cáo
Trước /145 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chính Là Không Ly Hôn

Copyright © 2022 - MTruyện.net