Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ôm lấy Con Trỏ Chuột, hắn nhận video — dù sao Con Trỏ Chuột mới là mục đích chủ yếu để bọn họ gọi video, mặc dù mấy ngày qua, nó đều chỉ hơi lộ mặt, meo meo gọi vài tiếng với Đông Quân, sau đó Lâm Tầm và Đông Quân bắt đầu ngượng ngùng trò chuyện.
— nói là trò chuyện, thật ra cũng không tính là ngượng ngùng, nếu nói tới vấn đề chuyên nghiệp, bất tri bất giác cũng có thể trò chuyện nửa ngày.
Nhưng hôm nay không được, hôm nay có chuyện xảy ra.
Video kết nối, hôm nay Đông Quân mặc áo sơ mi màu bạc, kiểu dáng hơi hoa lệ, một cái nút cài áo sáng long lanh, không nhìn ra chất liệu, có loại ưu nhã cổ điển.
Lâm Tầm nắm chặt lấy móng vuốt của Con Trỏ Chuột, quơ quơ với anh.
Đông Quân nở nụ cười cực nhẹ.
Dường như anh nhìn xuyên qua camera thấy bố trí trong phòng: “Ra ngoài?”
“Ừm.” Lâm Tầm hơi nghiêng người, để Đông Quân có thể trông thấy đồ đạc của Con Trỏ Chuột được bày biện cẩn thận chỉnh tề trong góc phòng.
Hắn giải thích: “Nhà tôi ở khi còn bé… Ừm, đối diện là máy tính trước kia dùng, bây giờ không có tác dụng lắm.”
Đông Quân có vẻ chăm chú: “Rất đẹp.”
Lâm Tầm: “Khi còn bé ông nội tôi chính tay dạy tôi lập trình trên máy tính này, dùng C.”
Hắn cười rồi tiếp tục nói: “Nhưng mà khi đó tôi thích toán học nhiều hơn một chút.
Chị tôi hoàn toàn không thích loại vật này, cuối cùng thật ra ai cũng không thể giống như ông nội, ông ấy là một kỹ sư rất lợi hại.”
Đông Quân: “Bây giờ cậu cũng rất lợi hại.”
“Có lẽ là thế.” Lâm Tầm: “Hôm nay các cô gái trên mạng nói tôi chỉ có vẻ bề ngoài.”
Đông Quân: “Nếu như cậu mất hứng, tôi sẽ xóa nó đi.”
Lâm Tầm: “Cho nên đúng là anh có thể tùy ý xóa được.”
Đông Quân không nói gì, chỉ là hơi có chút ý cười.
“Được rồi…” Lâm Tầm ôm lấy Con Trỏ Chuột: “Vậy tôi có thể hiểu thành anh muốn nhờ tôi để gián tiếp bộc lộ không? Anh cảm thấy đám fans vợ đang tạo ra bối rối cho anh?”
Đông Quân chậm rãi đan mười ngón vào nhau, đặt lên trên mặt bàn gỗ: “Nếu như cậu nhất định phải hiểu như vậy…”
Lâm Tầm: “Tôi rất khó có cách lý giải khác.”
Đông Quân: “Vậy có vẻ như cậu đúng là một người bạn nhỏ.”
Lâm Tầm: “…”
Ngược lại là có suy đoán khác, nhưng có cho hắn mười lá gan cũng không dám hỏi, nhỡ may không đoán đúng, hắn có thể sẽ xấu hổ đến mức cả đời này cũng không thể nói chuyện với Đông Quân được.
“Mình là người trưởng thành rồi,” Hắn nghĩ: “Dù sao đương nhiên nam thần sẽ có đạo lý của anh ấy.”
Đông Quân: “Có vẻ như lúc cậu gặp được vấn đề cũng đã có cách đối phó của mình.”
Lâm Tầm né tránh chuyển động mắt mấy lần, hắn cảm thấy mình bị Đông Quân ép sát từng bước.
Nhưng Đông Quân không tiếp tục đề tài này nữa.
Anh thản nhiên nói: “Hành trình có sự thay đổi, chắc tôi sẽ về sớm hơn.”
Lâm Tầm: “Trước thời hạn mấy ngày?”
Đông Quân: “Đại khái vào ngày kia.”
“Vất vả,” Lâm Tầm nói, “Ờm… xế chiều ngày mai và ngày kia, chắc toàn bộ hành trình của tôi đều ở trong nhà, anh có thể tới đón Con Trỏ Chuột, hoặc là tôi đưa Con Trỏ Chuột về.”
Con Trỏ Chuột nghe được tên của mình, vốn đang uể oải nằm trên đùi Lâm Tầm, lúc này liền ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lâm Tầm, mềm mại “meo” một tiếng.
Lâm Tầm nhìn vào mắt của nó, cảm thấy rất không nỡ.
Đông Quân: “Hai người ở với nhau rất tốt.”
Lâm Tầm vuốt vuốt đầu Con Trỏ Chuột: “Tính cách của nó là ở với bất kì ai cũng không tệ.”
Đông Quân: “Thật ra không phải.”
Lâm Tầm: “Hửm?”
Đông Quân: “Nó từng cào Nguyễn Chỉ, còn có một số người khác nữa.”
Lâm Tầm có chút kinh ngạc, cúi đầu nhìn con mèo con này.
— mèo con đang toàn tâm toàn ý dẫm chân lên người hắn, không có chút lực công kích nào.
Lâm Tầm: “Vậy tôi rất vinh hạnh?”
Đông Quân cười cười: “Có lẽ về sau còn cần cậu ngẫu nhiên chăm sóc nó.”
Lâm Tầm: “Đương nhiên có thể.”
Chủ đề kết thúc như vậy, sau một cuộc đối thoại không liên quan đến đau khổ bên ngoài, cuộc trò chuyện kết thúc.
Lâm Tầm thở phào nhẹ nhõm, gấp máy tính lại, đặt Con Trỏ Chuột ở trước mặt mình.
Hắn chăm chú nói với Con Trỏ Chuột: “Bảo bối, tao có chút sợ hãi, thật đấy.”
Con Trỏ Chuột “meo” một tiếng, có vẻ như không hiểu.
Lâm Tầm: “Đông Quân nhà mày từng yêu đương chưa?”
Con Trỏ Chuột nghiêng đầu: “Meo?”
Lâm Tầm: “Anh ấy có vẻ nuôi chim hoàng yến rất nhuần nhuyễn.”
Con Trỏ Chuột tiếp tục vô tội gọi meo meo.
“Nhưng mà,” Hắn hơi nhíu mày: “Vì cái gì đây?”
Con Trỏ Chuột: “Meo.”
Lâm Tầm: “…Được rồi, tao không nói chuyện với kẻ lừa gạt.”
Hắn nhốt kẻ lừa gạt trong phòng ngủ, mình thì đến phòng đọc sách bên cạnh.
Trên giá sách có một phần là tập tranh và tác phẩm văn học mà Lâm Đinh yêu thích năm đó, còn đâu phần lớn là mang tính kỹ thuật.
Hắn chọn lấy mấy tác phẩm vĩ đại giảng giải về máy tính ở tầng dưới chót, ôm vào trong ngực, dự định trở về.
Một tờ giấy ghi nhớ ố vàng bay xuống từ bên trong một tài liệu giảng dạy Linux.
Lâm Tầm đặt sách xuống, cúi người nhặt nó lên.
Tờ ghi nhớ dài nhỏ màu trắng, hẳn là để làm kẹp sách hoặc ghi chú nội dung quan trọng.
Phía trên dùng bút màu đen viết một từ đơn giống tên, nhưng lại dùng dấu chấm ngăn cách ở giữa.
Co·Lin
Nét chữ rất uyển chuyển trôi chảy.
Đây là cái gì? Lâm Tầm nhíu mày.
Co là cái gì hắn không biết, nhưng Lin là Lâm — vật cũ của ông nội sao? Nhưng ông lão cũng không thích dùng loại giấy ghi nhớ này, đây là thứ mà học sinh trung học mới thích, mà chữ viết của ông nội cũng không phải thế này.
(*) Lâm trong tiếng trung đọc là “lin”.
Co…
Code?
Lâm mã hiệu?
Lâm Tầm: “?”
Trên thế giới chỉ có Lâm Thuật Toán, Lâm mã hiệu là cái gì?
Hơn nữa, Lâm Tầm xác định mình chưa từng đọc qua quyển sách này.
Hắn thả nó trở về, nhưng ghi nhớ chuyện này ở trong lòng — hắn tự xưng là biết rõ tất cả chi tiết trong căn phòng này, hôm nay lại xuất hiện một cái ngoài ý muốn.
Ôm sách quay về phòng, trấn an Con Trỏ Chuột bởi vì bị nhốt trong phòng mà hơi tức giận, hắn nằm trên giường của mình.
Giường và chăn nệm đều rất mềm, hơn nữa cũng không phải là kích thước của một cái giường đơn.
Mùi nắng và mùi mộc hương nhàn nhạt như quanh quẩn ở xung quanh, giống như y trong trí nhớ tuổi thơ.
Hắn vốn cho là mình sẽ bởi vì tâm sự nặng nề mà khó chìm vào giấc ngủ, trên thực tế lại gần như vừa nhắm mắt liền tiến vào mộng đẹp trong mùi hương quen thuộc khiến người ta yên tâm này.
Trong mơ vẫn là ở căn phòng này, hắn làm đề toán học, bên trên cây lựu dưới tầng có chim tiếng kêu, nhà hàng xóm đối diện truyền đến giai điệu dương cầm du dương.
Hắn giải phương trình vô định nửa ngày, cuối cùng đạt được một kết quả “vô nghiệm”.
Giấc mơ rất ngắn, Lâm Tầm bị tiếng chim hót đánh thức.
Một ngày bình thường lại bắt đầu, hắn ăn đồ ăn sáng do chị mình tự tay nấu, chào hỏi với hàng xóm cũ, cuối cùng tỉa cành cho cây lựu — trong khoảng thời gian này Con Trỏ Chuột biểu diễn leo cây, bị cành cây kẹp lại.
Làm xong mọi việc, bọn họ lái xe trở về thủ đô.
Chỉ mới rời đi một ngày ngắn ngủi, mây đen chồng chất trên bầu trời thành phố lại dày thêm gấp hai.
Lâm Đinh: “Sắp mưa to rồi.”
Lâm Tầm: “Có lẽ vậy.”
Hắn ngẫm nghĩ: “Chị về trường nhanh lên.”
Lâm Đinh: “Cũng không ở được thêm mấy ngày.”
Lâm Tầm: “Vâng.”
Hắn biết tầng mây màu đen cũng không phải là mây đen bình thường, mà là ma khí.
Bên trong nhóm chat “Người một nhà tương thân tương ái” mỗi ngày đều tập hợp tình huống xuất hiện ma vật hôm nay, tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, càng ngày càng nhiều đệ tử tu tiên rời khỏi môn phái, đi đến thủ đô trợ giúp — căn cứ vào sự thổi phồng của các tiền bối trong nhóm tối hôm qua, chỉ là sư phụ lão Hoắc chém giết ma vật thôi mà đã có trên trăm con rồi.
Một đường không nói chuyện, Jetta nhỏ chậm rãi chạy đến dưới tầng khu nhà.
Trước cửa tòa nhà có bà lão mặc áo bông, dắt theo một cậu bé khoảng bảy tám tuổi, đang nhìn vào trong hành lang.
Lâm Tầm vừa xuống xe, liền bị mấy người đó bắt được.
“Cậu nhóc,” Bà lão gọi to, nói: “Cháu có biết lão Hoắc trung y ở đây không?”
Lão Hoắc trung y?
Lâm Tầm rất biết.
Hắn: “Bà tìm ông ấy?”
Bà lão: “Còn không phải thế sao! Bà nghe các chị em nói gần đây khu nhà Triều Dương mới có một lão Hoắc trung y, trị chứng động kinh, còn chữa rất giỏi nữa!”
Lâm Tầm: “…”
Lão Hoắc trung y chữa chứng động kinh?
Không, ông ấy sẽ chỉ đánh vật lý cho bất tỉnh, sau đó nói dối là đã chữa xong bệnh thần kinh thôi.
Lâm Tầm: “Lão Hoắc trung y không chữa chứng động kinh, nếu bà muốn xem đầu óc, cháu đề nghị nên đến bệnh viện Thiên Đàn.”
“Đến đó phải giải phẫu! Theo bà, vẫn là trung y —” Bà lão nói, chỉ cậu bé đang dắt trong tay cho Lâm Tầm nhìn: “Một đứa trẻ đang tốt lành, bây giờ đêm nào cũng phát run, nói mê sảng, ban ngày cũng không có tinh thần, bà phải tìm Hoắc trung y nhìn xem.”
“Cái này phải dùng dụng cụ y học kiểm tra, bà à, bà phải tin tưởng khoa…”
Lâm Tầm đang nói, trong đầu bỗng nhiên vang lên âm thanh máy móc.
“Phát động nhiệm vụ chi nhánh “Nửa đêm nói nhỏ”.
Miêu tả nhiệm vụ: Mười hai giờ khuya, trong đầu của hắn sẽ có một người khác.
Phần thưởng nhiệm vụ: Linh lực 20, bảo rương hỗn độn x1.”
Lâm Tầm im lặng, không còn khuyên bà lão tin tưởng khoa học nữa.
Thật xin lỗi, tôi quên mất, đây chính là thế giới không khoa học.