Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Hai cậu thật sự hẹn hò hả!?”
Kanae quyết định rồi, hôm nay cậu phải đi đến trường. Không gọi Yuichi dậy được, Kanae bỏ mặc hắn, quay về nhà mình, chuẩn bị đồ đạc rồi đến trường. Hôm nay cậu chỉ có tiết thứ hai và ba, sẽ là một ngày thoải mái đây. Sau khi tan học cậu sẽ đi thẳng về nhà.
Kanae đã tránh không đi căn tin một khoảng thời gian rồi, nếu có mặt Yuichi thì có lẽ mọi chuyện càng rắc rối hơn, không chừng hắn sẽ báo cho toàn thế giới biết mối quan hệ giữa hai người! Nếu Kanae rời khỏi trường đại học vào bữa trưa rồi quay về trước tiết thứ ba, có lẽ cậu sẽ đi về nhà ngay sau khi tan học mà không ai có cơ hội hỏi cậu lời nào.
Hay ít nhất đó là kế hoạch của cậu. Sau tiết thứ hai, Kanae chuẩn bị ra khỏi lớp thì bị chặn lại. Đối mặt ‘câu hỏi’ đột ngột làm Kanae hoảng sợ, nhưng cậu giữ khuôn mặt lạnh như tiền làm tên con trai trước mặt không phát hiện ra điều gì khác lạ.
” … chuyện gì?”
Mình phải bình tĩnh!
Kanae nhếch môi, cậu không biết tên của người này nhưng trước kia có thấy mặt gã, có lẽ là chung lớp nào đó.
“Thật sự là cậu quen với Yuichi Nagao ư?”
Kanae đã thầm cầu nguyện với trời. Có lẽ Yuichi nói với bất cứ ai miễn là họ chịu nghe, giờ thì cậu có đi căn tin hay không đã không thành vấn đề.
“Liên quan gì đến cậu?”
Kanae mặt không biểu cảm, âm điệu không thay đổi. Hai năm qua mọi người cứ cố moi móc thông tin từ cậu, Kanae đã quá quen cách tránh né những câu hỏi.
Kanae để ý thấy nhiều người tụ tập xung quanh, dường như muốn biết câu trả lời.
” … Không có gì, chẳng qua tôi thấy hai cậu là cặp đôi kỳ lạ cho nên hơi ngạc nhiên.”
“Tại sao chúng tôi là cặp đôi kỳ lạ?” Kanae có kỹ xảo dời đề tài.
Tên đặt câu hỏi nhún vai, nói.
Câu trả lời bình luận về Yuichi không mấy tốt đẹp. Kanae mỉm cười.
“Yuichi đã nói với cậu?”
“Không có, chỉ là có tin đồn khắp căn tin nhà trường, bất cứ ai không ở trong lớp cũng nói về nó.”
“Ừm, cảm ơn đã nói cho tôi biết.”
Kanae nở nụ cười, vẫy tay chào tạm biệt, rồi cậu nhấc chân đi hướng căn tin.
“Này, vậy rốt cuộc hai người có bên nhau không!?”
Kanae giả bộ như không nghe thấy câu hỏi, cứ đi tuốt đằng trước.
[TV]
Kanae cảm thấy tiếng xì xầm bỗng dưng ngừng bặt. Khi cậu bước vào căn tin, ánh mắt mọi người tập trung vào Kanae. Yuichi ngồi ở vị trí cũ.
“Ồ, khách quý hiếm đến, cậu vào đây sớm vậy? Bình thường ba giờ cậu mới tới mà?”
“Nhưng nếu tôi tới sớm thì sẽ không có ai ngồi ở đây.”
Hôm nay hắn không uống cà phê nhưng dường như đang ăn bữa trưa. Trước mặt Yuichi là cái khay, bên trên có đĩa trống.
“Đồ ăn căn tin không dở ha? Nếu sáng sớm thức dậy phải chuẩn bị bữa ăn thì đúng là bực mình thật.”
Kanae nghĩ Yuichi đang khiêu khích nhưng cậu không thể cãi lộn ở đây được, rõ ràng mọi người đều vãnh tai nghe lén.
“Tôi nghe nói cậu phát tán tin đồn kỳ lạ, Yuichi.”
“Tin đồn gì?” Yuichi đang làm bộ như vô tội, dứt khoát không chịu thua.
Nếu hai người ở trong phòng riêng thì Kanae đã túm cổ áo Yuichi, bóp cổ hắn rồi.
Tại hắn mà ra!
“Người ta nói chúng ta đang quen nhau.”
“Thì họ luôn nói mấy thứ đại loại như thế, tại sao hôm nay cậu cứ chăm chăm vào nó vậy? Cậu và tôi có quen nhau không?”
Yuichi nhếch môi cười với Kanae. Kanae rất muốn đập cho hắn một trận nhưng chỉ có thể nhún vai.
“Hừ, tôi không quan tâm. Nhưng sau tiết thứ hai có người chạy tới hỏi thẳng vào mặt tôi, không biết tại sao mà hình như lần này họ đinh ninh tin đồn là thật. Cho nên chắc chắn là vì nó bắt nguồn từ chỗ đáng tin cậy, kẻ đó chính là cậu.”
“Rồi cậu định làm gì nếu tôi là người phát tin đồn?”
“Cậu phải mua bữa trưa cho tôi.”
“Còn nếu như không phải tôi nói?”
“Thế thì tôi xin lỗi.”
“Hưm, hiểu rồi. Vậy cậu muốn ăn gì?”
Yuichi mỉm cười, Kanae thở dài.
” … cà ri và xà lách.”
“Món đặc biệt hôm nay rất ngon đấy.”
“Vậy hả, lấy cho tôi món gì mắc nhất đi, và ly trà nữa.”
“Rồi, thế cậu chịu thừa nhận rồi? Vụ quen với tôi.” Yuichi biết người xung quanh đang nín thở nghe lén.
Kanae liếc quanh căn tin, ánh mắt chạm vào ai là người đó quay đi trốn tránh, nhưng rõ ràng họ vẫn đang cố lắng nghe.
“Cứ để họ tưởng tượng đi.”
“Nhưng tôi đã nói với mọi người là tôi làm tình với cậu rồi! Nếu cậu không nói gì thì tôi sẽ giống như đồ ngốc.”
” … Cái gì!?”
Tại sao hắn nói như thế!? Cậu cố kiềm nén không hét ra tiếng, cái đó chẳng khác nào thừa nhận mọi chuyện.
Phải bình tĩnh, phải lạnh lùng.
Nếu cậu hốt hoảng thì sẽ bị mọi người nhìn thấu.
“Ồ, cậu đã nói thế hả? Vậy làm tình với tôi có cảm giác tuyệt không?”
Yuichi vui vẻ huýt sáo.
“Tôi hiểu rồi. Cậu muốn chơi trò như vậy sao? Cậu không phủ nhận tôi nhưng cũng sẽ không nói thẳng. Còn làm tình … ” Yuichi cười gian, nói. ” … đã rất tuyệt vời.”
“Cảm ơn.” Kanae đáp, đưa tặng nụ cười quyến rũ nhất.
Mọi người ngóng tai nghe vẫn không biết nên tin vào ai.
Cậu đã nói với Yuichi là sẽ không thừa nhận hoặc phủ nhận mối quan hệ giữa hai người, Kanae sẽ không phá vỡ lời hứa đó. Dường như hiểu rằng có nghe gì thêm cũng sẽ không biết được kết quả, căn tin lại ồn ào như thường ngày.
Yuichi bưng khay ăn trở lại, nói.
“Bữa ăn đặc biệt hôm nay đây, hamburger và tôm chiên kiểu nhật. Cậu thích đồ ăn con nít này lắm nhỉ?”
“Im đi.”
Hai người trở lại kiểu nói chuyện thường ngày, Kanae cũng đổi giọng điệu bình thường.
“Tôi chỉ thích mấy thứ con nít thôi.”
“Đồng ý, khi cậu ăn thì luôn là trứng chiên, cơm, hay hamburger, nó thật không thích hợp với khuôn mặt cậu. Cậu càng xứng uống ở quán bar hơn.”
“Tôi không thể, tôi có lối sống lành mạnh mà.”
“Muốn đi không?” Yuichi hỏi, đặt tách cà phê xuống.
Kanae gật đầu.
“Tôi biết một quán bar rất khá, chúng ta đi thôi. Tôi luôn đi chỗ quen, cậu thấy sao?”
” … tôi thì sao cũng được, nhưng tôi không uống được nhiều nhé.”
“Không sao, họ có cocktail độ nhẹ.”
“Sao cậu đột nhiên mời tôi vậy?” Kanae hỏi, một tay cầm đũa.
Yuichi không thích đề cử mấy quán bar, lúc nhậu thì hai người thường tới mấy tiệm nhỏ.
“Tại vì hẹn hò mà.” Yuichi khẽ cười.
Mấy sinh viên ngồi phía sau đánh rớt đồ. Kanae thở dài, hình như Yuichi quyết tâm làm rõ chuyện hai người cặp kè với nhau.
“Đi một quán bar ấm cúng cũng là một phần hẹn hò thoải mái, ha?”
” … có lẽ đi.”
Xung quanh họ không khí lại tĩnh lặng, Kanae không hiểu nổi vì sao mọi người cứ muốn biết chuyện riêng tư của người ta như vậy, ai quan tâm nếu cậu có hẹn hò hay không chứ?
Kanae không thể nói ra, không thể thừa nhận.
Nhưng đây đúng là vấn đề, Yuichi chỉ quen chơi với cậu, còn Kanae thì thật sự yêu hắn.
Chắc chắn sẽ tới lúc kết thúc, hãy nghĩ xem người ta sẽ nói gì … cậu không
muốn thông báo như thế.
‘Cậu đã biết sẽ chia tay khi quen một tên khốn như hắn ta, vậy nên vui lên đi, chuyện qua rồi, vân vân và vân vân.’
Cậu không muốn nghe chuyện đại loại như thế, cũng không muốn trả lời bất cứ câu hỏi gì xoay quanh mối quan hệ.
Chuyện yêu đương với Yuichi là riêng tư cá nhân.
Trong tim Kanae, Yuichi rất đặc biệt.
Kanae không muốn để bất cứ ai khác biết điều đó.