Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ưng Trạch đưa tôi về nhà rồi lên phòng, anh hôn nhẹ lên tráng tôi.
- Nghĩ ngơi đi, anh có việc bận một lát.
Tôi chỉ khẽ gật đầu, vì trong lòng tôi lúc này rất buồn, buồn vì thái độ dửng dưng của anh. Anh không thích trẻ con? Trước đó anh cũng không đề cập gì đến vấn đề con cái. Tôi nằm mà không ngủ được, cảm giác tủi thân bao trùm, nước mắt cứ rơi ướt gối. Đến lúc khóc mệt quá nên tôi cũng thiếp đi.
Chắc cũng mấy tiếng sau, đang ngủ thì bàn tay to lớn quen thuộc ôm lấy tôi vuốt ve. Tôi cảm nhận được cả cơ thể ấm áp đang bao bọc lấy cô. Cô khẽ cựa mình hất tay Ưng Trạch ra, nhưng anh vẫn lầy vẫn ôm vào lại.
- Bỏ em ra đi.
- Em sao thế, mệt ở đâu?
- Em không sao cả.
- Không sao mà lại từ chối vòng tay của anh?
- Vì em không thích.
- Anh có làm gì đâu mà em lại giận.
"Làm gì đâu" tội của anh lớn trùng trùng thế kia mà nói không làm gì đâu. Tôi cũng nhác giải thích nên cứ nằm im thế kia. Ưng Trạch hôn lên tóc tôi, tôi cũng né người đi, không cho hôn.
- Anh có làm gì đâu mà giận anh, vô lý thật.
Tôi ngồi bật dậy, khóc như mưa, oan ức lắm.
- Làm gì đâu? Anh xem thái độ của anh với đứa bé xem nào. Nếu không thích thì nói không thích, tự dưng dững dưng rồi đi đâu mất, hay là anh đi suy nghĩ lại có nên giữ đứa bé không? Nếu anh không giữ thì tôi sẽ mang con tôi đi, khỏi khiến anh phiền lòng.
Ưng Trạch thật sự bị đơ đi vài giây rồi cười thoải mái, tôi ghét cái nụ cười ấy ghê gớm, cái nụ cười mà kiểu gì tôi cũng phải tha thứ ấy. Nhưng lần này tôi nhất định sẽ mạnh mẽ. Ưng Trạch không nói lời nào ẵm tôi lên đi xuống tầng trệt bằng than máy.
- Bỏ ra, ai khiến anh dỗ dành.
- Ngoan nào. Nếu khóc thế này, có người lại tưởng anh ăn hiếp em.
- Rõ ràng anh ăn hiếp em mà.
Tôi tuy được ẵm như công chúa nhưng vẫn ấm ứt khóc không thôi. Ưng Trạch để tôi trước một cái phòng rồi anh nhoẻn miệng cười và mở cửa ra. Trong đó nào là nôi, là cũi, xe đẩy, xe ru, xe tập đi. Cho đến đồ chơi, một tủ quần áo trẻ con, bỉm sữa các loại... thậm chí là có cả xe đạp dành cho trẻ 5 tuổi.
Chắc do đang mang thai nên tâm trạng thật nhiều cảm xúc. Tôi lại khóc to hơn nữa.
- Anh... sao anh... đáng yêu thế?
Ưng Trạch ôm lấy tôi rồi cùng vào phòng trẻ con. Ưng Trạch để tôi ngồi lên cái ghế dựa dành cho bà bầu và nắm tay tôi.
- Anh xin lỗi vì thái độ của anh đã làm em buồn. Lúc đó anh quá bất ngờ, đột nhiên anh lại được làm ba trẻ con. Anh vui lắm, rồi anh nghĩ trẻ con sẽ cần những gì và anh đã sốt sắng đến tiệm baby mua cho con. Và còn mua sữa, mua đồ dinh dưỡng cho em nữa. Anh mua nhiều lắm, anh sợ rằng em và con sẽ thiếu đồ dùng.
Tôi bật cười.
- Thế sao anh không bợ luôn cái tiệm ấy về?
- Anh cũng có nghĩ qua rồi, làm thế chắc tiện hơn.
- Thôi xin. Mà này anh mua vẫn còn thiếu đó.
- Còn thiếu? Em xem thiếu gì anh lại đi mua.
- Vì... chúng ta có tận 2 đứa trẻ... nên anh mua như này là thiếu...
Cảm xúc vỡ òa, Ưng Trạch đứng lên nhảy tới nhảy lui.
- Yeah, yeah... tuyệt quá...
Rồi anh cúi xuống kê miệng vào bụng tôi hét to.
- Này, 2 nhóc, ta là ba của hai nhóc đây. Này...
Thấy thái độ của Ưng Trạch, tôi buồn cười chết mất thôi.
- Con đã nghe được đâu, đang còn bé xíu lắm.
- Con của anh nó thông minh lắm, chắc chắn nghe được mà. Này, 2 nhóc ơi... ba yêu mấy mẹ con nhất trên đời đấy.
Căn phòng ấy tràn ngập tiếng cười và hạnh phúc. Cuộc sống chỉ mong an yên thôi.
[...]
Khi Ngọc Khuê đã khỏe hẳn, Ưng Trạch đã đến tìm cô ấy.
- Tôi biết làm thế này cô sẽ cho là không tôn trọng cô. Nhưng tôi không muốn dính dáng vào phụ nữ nào cả, tôi không có ý nói cô sẽ quyến rũ dụ dỗ tôi. Chỉ là tôi không muốn mà thôi. Tôi rất cảm ơn cô đã đỡ nhát dao cho tôi, sau này có việc gì cần thì tìm tôi. Giúp được trong khả năng của mình tôi sẽ giúp. Tôi cho cô 3 tỷ, để cô tự ý thức sắp xếp cuộc sống của riêng cô. Còn sau này mọi yêu cầu của cô nếu tôi cảm thấy không hợp lý, tôi sẽ không chấp nhận. Chào cô.
Ưng Trạch cúi chào rồi quay lưng ra về. Anh ý thức được rằng chỉ cần không tiếp xúc với họ sẽ không tạo ra mối quan hệ thân thiết, như vậy sẽ không khiến anh thay đổi được tình cảm với tôi. Đàn ông mà biết tự giác như anh trên thế gian này còn được mấy người.
Hoa Tuyết sau khi bị xét xử đã bị phạt tù 5 năm vì tội cố ý gây thương tích. Tất cả những gì cô ấy gây ra cho Ưng Trạch đều vì Ưng Điềm mà bỏ qua hết.
Trong phòng chờ của trại giam, Hoa Tuyết lại được đưa ra ngoài. Thấy Ngọc Khuê, Hoa Tuyết thật khẩn trương.
- Sao rồi, đã dụ dỗ được hắn chưa? Đã gây được hiểu lầm chưa?
Ngọc Khuê từ tốn.
- Tôi không làm nữa, tôi trả lại 500 triệu cô ứng cho tôi. Cô cho tôi 3 tỷ để tôi phá nát hạnh phúc của người ta. Người ta cho tôi 3 tỷ để tôi có thể bắt đầu cuộc sống khác. Tôi không làm nữa.
- Sao cô ngốc thế? Đâu phải riêng 3 tỷ tôi cho đâu. Có được anh ta cô sẽ có cả 300 tỷ, cả 3 vạn tỷ thậm chí nhiều hơn thế. Cô không ham sao?
- Ham chứ. Nhưng tôi thấy cuộc sống chỉ cần mình thấy đủ là được rồi, vươn cao quá sẽ té rất đau. Tôi khuyên cô rủ bỏ bớt hận thù, nên tập bằng lòng với những gì mình đang có. Chào cô.
- Ngọc Khuê... đứng lại... đứng lại cho tôi.
Hết rồi, hết hi vọng rồi. Hoa Tuyết đã hi sinh thân mình như thế cũng không được gì.
BỐN NĂM SAU
- Ba, mình đi đâu đây ạ? Sao không về thăm bác Ưng Trạch.
- Ba dẫn Gia Bảo đi thăm một người.
- Thăm ai ạ, con chỉ thích chơi với 2 em của bác Ưng Trạch thôi.
- Thăm xong, ba dẫn con về nhà bác Ưng Trạch, chơi hẳn cả tháng.
- Oh yeah, cảm ơn ba.
Ưng Điềm dẫn Gia Bảo đến trại giam khi được báo tin có người đến thăm Hoa Tuyết cũng không sốt sắng lắm, vì ngoài mẹ cô ra không có ai quan tâm cô nữa cả. Cho đến khi cô nhìn thấy Ưng Điềm, cô lấy hai tay che miệng, cố kiềm nén cảm xúc. Chạy lại ôm chầm lấy Gia Bảo hôn hít, mà cưng nựng.
- Gia Bảo... Gia Bảo của mẹ.
- Mẹ? Sao ba nói mẹ đi công tác.
Ưng Điềm nhìn Gia Bảo cười hiền.
- Thì mẹ đi công tác, mỗi tháng đều gởi quà về cho con còn gì.
- Nhưng sao mẹ ở đây, đây là nơi dành cho mấy người xấu mà. Con thấy trên phim ấy.
- Mẹ con giả vờ ở đây để kiểm tra mấy người xấu đấy.
- À, ra thế.
Chắc Gia Bảo đã hiểu ra, nên ôm lấy Hoa Tuyết.
- Gia Bảo chào mẹ nhé, đây là lần đầu tiên Gia Bảo gặp mẹ. Mẹ nín đi, khóc là hư lắm, nín Gia Bảo thương.
- Um... mẹ nín... mẹ nín.. để mẹ ôm Gia Bảo thêm chút nữa.
- Vâng.
Ưng Điềm lại nhỏ nhẹ nói với Gia Bảo.
- Gia Bảo sang kia chơi, ba nói chuyện với mẹ con 1 lát rồi chúng ta về nhà bác Trạch nhé.
- Vâng ạ.
Gia Bảo vui vẻ vùng chạy khỏi vòng tay Hoa Tuyết rồi sang kia như lời ba nói. Đối với con nít, ai gặp nhiều hơn, thường xuyên hơn thì nó sẽ thân thiết hơn.
Hoa Tuyết cố kìm nén nước mắt, hai tay đang chặt vào nhau.
- Anh... anh chịu đến thăm em rồi sao?
- Những năm qua cô đã biết tội lỗi của mình chưa?
- Có... em biết lỗi rồi.. em hối hận lắm rồi... xin anh cho em được về với con với anh...
- Tôi... tha thứ cho 1 lần. Nếu còn 1 lần cô sai phạm, cô sẽ không bao giờ được gặp mặt con và tôi 1 lần nữa.
- Em biết rồi... cảm ơn anh... cảm ơn anh...
Ưng Điềm quay sang gọi Gia Bảo.
- Gia bảo lại đây chào mẹ con đi chúng ta về.
Gia Bảo ngây thơ nghe lời ba, lại ôm hôn Hoa Tuyết rồi về. Hoa Tuyết cứ ôm con mãi quyến luyến không thôi.
- Mai tôi lại cho con sang thăm cô. Giờ chúng tôi về đây.
Nước mắt giàn dụa hết khuôn mặt hốc hác vì nhớ con, vì day dứt tội lỗi. Cuối cùng thì cô cũng được tha thứ, cuối cùng cô cũng được có con mình trong tay. Ông trời thật không bạt đãi với người biết sai phạm mà sửa lỗi lầm.
Thực ra Ưng Điềm luôn yêu Hoa Tuyết, nhưng lại hận vì tất cả mưu tính mà cô gây ra. Bao năm qua Ưng Điềm cũng nguôi ngoai không dứt. Nhưng được sự động viên của Ưng Trạch, Ưng Điềm mới can đảm tha thứ cho Hoa Tuyết một lần. Gia Bảo cũng cần có mẹ, con của anh cũng cần một người mẹ thực thụ.
- Hết Truyện-