Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai mắt Gia Linh sáng rực như sao đêm, cô nở nụ cười tươi như hoa nhìn chằm chằm Mặc Nhiễm, nhìn thôi cũng đủ biết cô đang rất hưng phấn muốn được tiến cung. Anh chỉ nhìn cô rồi nở nụ cười dịu dàng, đưa tay gắp thức ăn cho cô chậm rãi lên tiếng:
- Nàng mau ngoan ngoãn ăn đi, xong rồi ta sẽ đưa nàng đi!
Nghe thế Gia Linh liền gật đầu, ngoan ngoãn ăn hết phần ăn còn lại. Chỉ có những khoảnh khắc như vậy cô mới thấy anh là người chu đáo, đáng tin cậy. Còn lại đối với cô anh là tên đàn ông khó ưa, khó gần, kiêu ngạo, lúc mưa lúc nắng chẳng biết được anh đang nghĩ gì.
Sau khi ăn xong cô được nha hoàn thân cận chỉnh trang y phục, tắm rửa sạch sẽ. Ngồi trước mặt gương Gia Linh nở nụ cười tăng thêm nét duyên dáng của mình, nha hoàn dứngd sau lưng cô cẩn thận chải mái tóc dài óng ánh đó cho vào nếp, cô thì tự mình dặm thêm chút son phấn. Hôm nay cô diện trên người một bộ y phục nổi bật tuyệt đẹp do anh chính tay mình lựa. Bộ y phục có màu trắng tinh khiết, có viền màu đỏ ở cổ áo và tay áo trùng với chân váy thêm phần nổi bật, sắc xảo. Bộ y phục có hơi để lộ bờ vai trắng mịn như da em bé của cô kết hợp với phần xương quai xanh gợi cảm. Hôm nay cô đặc biệt ăn diện là để ra mắt người trong Hoàng Thất.
Cô đứng lên giang tay xoay một vòng trước mặt cô nha hoàn, cất giọng hỏi:
- Thế nào? Ta đẹp không?
- Vâng! Người rất đẹp cứ như tiên nữ giáng trần vậy!
Cô nha hoàn cung kính trả lời nở nụ cười thân thiện với cô. Thật ra, tất cả những người trong Vương Phủ ai cũng hết lòng yêu mến cô, vì tính tình vui vẻ, thật thà lại lạc quan của cô đặc biệt là cô luôn làm Vương Gia khí thế cao ngất ngưỡng của họ cũng phải yêu chiều nở nụ cười vui vẻ hằng ngày. Không khí trong Vương phủ cũng theo đó mà vui vẻ theo.
- Ây da! Cô đúng là biết nhìn người nha, haha!
Gia Linh xua tay không ngại ngần cười ha hả đưa tay vỗ vỗ lên vai cô nha hoàn. Điệu bộ này họ cũng không xa lạ gì nữa mà cùng cô cười vui vẻ, được một lúc Gia Linh thong thả bước ra khỏi phòng. Nhìn thấy cô tựa như tiên nữ bước đến, lòng anh bỗng trở nên loạn nhịp, anh đứng đơ người bất động nhìn cô, con ngươi không hề chớp mà nhìn cô chằm chằm cẩn thân xem xét từng li từng tí trên cơ thể cô. Thân thể cô đúng là rất tuyệt, từng đường cong cơ thể hiện rõ với bộ y phục anh tự tay chọn. Dù rất thích anh vẫn rất khó chịu, vì quan chức triều đình ai chẳng háo sắc nếu cô lọt vào mắt xanh bọn họ thì anh nhất định sẽ băm thịt từng người ra.
- Thiếp xinh lắm đúng không? Thiếp biết mà chàng chẳng cần lộ rõ như vậy!
Cô cười cười tự tân bốc mình lên trời cao ngất, anh chỉ im lặng nhìn cô rồi chậm rãi cất giọng ra lệnh cho nha hoàn đang đứng sau lưng Gia Linh:
- Mang áo choàng của Nương Nương ra đây!
Nghe anh nói dứt câu, Gia Linh trừng to mắt nhìn anh, bộ y phục đẹp như vậy lại bắt cô phải choàng áo? Vậy còn gì là bộ y phục hở vai nữa? Cô bất bình lên tiếng cãi lại anh:
- Không được! Không cần lấy đâu ta không lạnh.
Nha hoàn nghe thế cũng ngập ngừng dừng bước khó xử nhìn anh. Gương mặt Mặc Nhiễm vẫn vậy, lạnh băng không chút động lòng nói tiếp:
- Mau đi lấy! Không được chậm trễ.
- Đừng đi mà!
Cô đưa tay định níu kéo nha hoàn đó lại nhưng đã bị anh bắt lấy, cô buồn bực hất tay ra chẳng thèm nhìn anh lấy một cái một phát bước ra khỏi hoa viên. Một lát sau, cả hai ngồi yên vị trên kiệu gỗ. Gương mặt anh giữ nguyên sắc thái lạnh lùng nhìn lên phía trước, còn cô thì khó chịu ngồi cạnh anh, cả hai chẳng ai nói với ai lời nào.
Nửa canh giờ trôi qua, chiếc xe ngựa từ từ di chuyển chậm lại rồi dừng hẳn trước cổng thành to đùng, bên cạnh cổng thành có những tên binh lính canh giữ nghiêm ngặt, thấy xe ngựa của Vương Phủ bọn họ nhanh chóng hạ lệnh cho mở cổng. Chiếc xe ngựa chầm chậm đi qua cánh cổng thành một lát sau thì dừng lại. Mặc Nhiễm vén rèm bước xuống, cô thấy thế cũng từ từ ló đầu ra khỏi xe ngựa. Mặc Nhiễm đưa tay ra trước mặt cô có ý đỡ cô xuống nhưng Gia inh chỉ lườm anh một cái thật sắc rồi tự mình bước xuống, thấy thế anh cũng bình tĩnh rút tay lại. Bọn lính thấy Vương Gia và Vương Phi quyền cao chức trọng đến liền chạy lại quỳ thụp xuống hành lễ.
Anh ôn nhu dặt nhẹ tay lên tấm lưng của cô, tay kia ôm chặt eo cô ép sát vào người mình từ từ tiếng vào trong. Cô cố nhích người ra khỏi anh, ngọ nguậy trong lòng anh.
- Em đừng làm loạn nữa! Nếu không thì đừng trách.
Giọng điệu anh đầy hăm doạ, ánh mắt sắc bén nhìn cô. Gia Linh cứng đầu trừng mắt nhìn anh, nhếch miệng cười.
- Ta cứ làm loạn đó thì sao? Ta muốn cởi áo choàng!
Anh có chút khó chịu những vẫn cố bình tình, không còn cách nào khác đành chiều theo ý cô. Anh đưa tay cởi áo choàng trên vai cô ra đưa cho nha hoàn bên cạnh, không quên cất giọng nói lạnh như băng:
- Em đừng có mà hối hận, lát nữa có chuyện gì đừng có cầu cứu bổn vương!
Nói rồi anh chậm rãi bước đi, dù đi trước anh bước chân anh vẫn cố đi thật chậm để đợi cô. Gia Linh ở phía sau trừng mắt lớn giận dỗi nhìn anh, cô quơ tay múa chân trong không trung như đang đánh đấm, chỉ hận không thể một phát đạp chết hắn!
Một lúc sau cô và anh đã có mặt tại cung điện đầy vẻ uy nga tráng lệ. Cô ngoan ngoãn ngồi cạnh anh đảo mắt nhìn xung quanh không khỏi cảm thán. Mọi người đều đang rất vui vẻ cùng nhau trò chuyện, Gia Linh vừa thưởng thức cao lương mỹ vị vừa xem màn trình diễn điệu múa của thục nữ cổ đại. Đúng là rất đẹp nha!
Sau khi màn trình diễn kết thúc thì các bá quan văn võ cùng Hoàng Thượng bàn chuyện đại sự. Cô đang rất khó chịu vì những chuyện giang sơn xã tắc này chẳng có gì thú vị cả. Cô ngồi chóng cằm thở dài vẻ chán nản:
- Các khanh ắc hẳn cũng đã biết những chuyện xảy ra trong thời gian gần đây có liên quan đến Lục Châu Bảo! Hôm nay ta gọi các khanh đến một phần cũng là vì nó!
Nghe đến đây gương mặt đang chán nản liền trở nên sáng rực, đôi mắt trừng to nhìn lên phía ngai vàng chăm chú lắng nghe. Trong khi đó bên cạnh cô thì người đó sát khí bừng bừng, đôi mắt nhìn vào cứ như đang có hai đóm lửa cháy rực.
Gia Linh vô tình ngước lên trông thấy cảnh tượng này của anh khiến cô bất giác lạnh sóng lưng.
- Anh không khoẻ hả?
Cô nhỏ giọng giật giật tay áo anh, nhưng Mặc Nhiễm chẳng nói gì giữ bộ mặt lạnh lùng. Gia Linh thấy vậy cũng đành chịu mà im lặng tiếp tục lắng nghe. Bổng nhiên đang chăm chú thì cơn đau bụng lại ập đến bât ngờ, Gia Linh nhăn mặt khó chịu đưa tay ôm bụng. Là cô ăn quá nhiều nên không tiêu sao? Thảm rồi, chẳng thể ở lại thêm nữa phải đi giải quyết mới được!
Cô ngước mặt lên nói nhỏ vào tai anh, hơi thở mát lạnh phà vào gáy Mặc Nhiễm khiến anh xíu nữa là bộc lộ thú tính.
- Thiếp hơi đau bụng! Cần đi giải quyết, chàng ở đây đợi thiếp một lát nha!
- Nhưng đang ở yến tiệc! Phải xin phép Hoàng Thượng chứ!
Anh cất giọng trầm ấm có chút lo lắng hỏi cô.
- Nàng có cần ta đi cùng không?
Cô ra sức lắc đầu và tay, đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu anh phải im lặng.Gia Linh cẩn thận thám thính tình hình xung quanh sau đó nhẹ nhàng uyển chuyển bò ra cánh cửa phía sau lưng mình. Nhìn dáng vẻ này của cô anh không nhịn được mà khoé môi cong lên một đường cong hoàn mỹ.
Một lúc sau khi giải quyết xong cái phiền toái đó, Gia Linh vừa đi vừa xoa xoa cái bụng đáng thương của mình. Gương mặt hiện rõ vẻ nuối tiếc, chuyện tốt hiếm có về Lục Châu Bảo như vậy cô lại bị đau bụng nên buộc phải rời khỏi. Bây giờ thì hay không còn gì nữa. Đi vòng vòng một hồi vô tình cô đi đến vườn thượng uyển, xung quanh bao bọc bởi mặt nước trong vắt, tỉnh lặng. Cô đang nhì ngắm xung quanh thì nghe gần đó có tiếng cải nhau, tò mò lần theo thì cô thấy một cô nương dáng vẻ yêu kiều, mày lá liễu, đôi mắt sắc sảo miệng nhỏ môi cong lại thêm nước da trắng mịn. Dù sắc đẹp xem như là mỹ nhân nhưng tính khí có lẽ hơi nóng nảy, những lời nói thốt ra từ miệng vị cô nương quả thật là thâm độc.
- Tiện tì! Dám xấc xược làm bẩn áo bổn cung? Đúng là đáng chết!
Cô ta hét lớn vào mặt nha hoàn trước mặt mình, cô gái chỉ cúi đầu khóc thút thít cầu xin. Thấy tình huông bất bình này cô muốn bỏ đi cũng chẳng được, liền nhanh chóng đi đến đó giang tay che chở cho cô nha hoàn nhỏ tuổi đang bị ức hiếp
- Vị cô nương này! Có gì từ từ nói đi.
Đang dạy dỗ người hầu thì từ đâu bay ra một người nữa, gương mặt cô gái kia có chút khó hiểu chau mày, khoanh tay trước ngực ngẩng mặt giọng điệu kiêu ngạo nói:
- Cô là ai? Dám xen vào chuyện của bản Quận Chúa ta?
Tưởng là ai thì ra là Quận Chúa, thảo nào lại xinh đẹp kiêu ngạo như vậy. Gia Linh hạ tay xuống khoanh tay trước ngực điệu bộ kiêu ngạo không kém. Đối với loại người như vậy cô cũng chẳng cần nhường nhịn làm gì.
- Ta là Vương Phi! Thấy chuyện bất bình nên bước đến.
Vị Quận Chúa này tên là Mịch Chi, cô ta có chút bất ngờ, thật không nghĩ tình địch mà cô kiếm bấy lâu bây giờ lại tự giác đến tìm cô. Cô ta cười khinh một cái nhìn cô như đang đánh giá Gia Linh, một lúc thì lắc đầu chậc lưỡi:
- Thật không ngờ cô lại kém cõi như vậy! Từ ngoại hình đến khí chất chẳng bằng một góc của bổn cung!
Thấy người khác chê bai mình, Gia linh không khỏi tức giận nhưng cô cố gắng kiếm xuống trừng mắt nhìn cô ta vẻ hung hăng như sắp giết người tới nơi, buông lời hăm doạ:
- Người đẹp như cô nương đây! Tôt hơn nên ăn nói cẩn trọng, kẻo một ngày không may ta nổi thú tính thì đừng trách trên mặt cô lại có một vết sẹo xinh đẹp!
Nghe dứt câu gương mặt Mịch Chi giận đến run người, vừa định giơ tay tát Gia Linh thì bị cô nhanh chóng nắm lại đẩy mạnh về phía trước khiến cô ta ngã quỵ xuống.
- Cô...!
Co ta tức đến không nói thành lời, cùng lúc đó thì Mặc Nhiễm từ phía sau bước đến, toàn bộ câu chuyện nảy đến giờ anh đều được chứng kiến. Thấy nữ nhân của mình không dễ bị bắt nạt anh cũng hài lòng mỉm cười một cái. Thấy anh đến Mịch Chi liền tỏ vẻ đáng thương, khóc thút thít đứng lên ôm chặt cánh tay anh, dựa vào lòng ngực anh.
- Vương ca! Cô ấy bắt nạt muội.
Nghe giọng điệu này của cô ta, Gia Linh không khỏi rùng mình. Cô dùng ánh mắt chán ghét khinh bỉ lườm cô ta một cai rồi khoanh tay nhìn chỗ khác. Mặc Nhiễm thấy cô không có phản ứng ghen tuông như anh tưởng trong lòng có chút khó chịu. Liền bày bộ mặt sắc lạnh, giọng điệu đanh thép đến bức người:
- Ta đã có nương tử! Muội nên tự trọng, nương tử của ta sẽ không thích!
Nói rồi anh gỡ tay Mịch Chi ra đi đến đặt tay vòng qua eo cô, Gia Linh cũng không nói gì cứ như cô đã quá quen rồi, bộ dạng biến thái này của anh. Nghe anh có ý muốn cầu cứu, Gia Linh đành ngoa ngoãn diễn theo tránh phiền phức sau này:
- Đúng đó! Huynh ấy vốn là của ta rồi, không được thân mật ôm ấp với nữ nhân khác đâu!
Cô vừa nói vừa bày bộ mặt nũng nịu đáng yêu vạn phần nhìn anh, câu nói của cô khiến khó chịu trong lòng của anh bỗng biến đi đâu mất. Mịch Chi bị làm cho giận đỏ hết cả mặt, dậm chân tức tối rời đi.
Lúc này cô mới lên tiếng hỏi anh:
- Chẳng phải chàng ở bên trong dự yến tiệc sao? Sao bây giờ lại ở đây?
- Còn không phải là vì đi tìm nàng?
Cũng đúng cô rời đi lâu như vậy cũng không chịu quay lại, anh không lo mới là lạ. Gia Linh cười cười không nói gì, đảo mắt nhìn xung quanh cô chợt nhận thấy một người nam nhân dáng vóc có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Nhìn chăm chú hồi lâu cô mới nhận ra người đó là người cô đụng phải vài hôm trước, không ngờ hắn cũng ở đây nên đi đên xin lỗi người ta một tiếng không nhỉ? Dù gì cũng là người yêu của chủ cái cơ thể này. Thấy cô chăm chú suy nghĩ gì đó anh liền lên tiếng hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Gia Linh bị lời nói của anh làm cho giật mình, cô cười cười vì không muốn anh hiểu lầm nên cô dành liều mạng nói dối anh:
- Ta lại đau bụng rồi! Chàng ở đây đợi một lát, một lát sau ta sẽ quay lại ngay! Đừng đi đâu đấy.
Nói xong cô liền chạy đi không để anh nói lời nào, Mặc Nhiễm cũng không nghi ngờ gì cô mà ngồi xuống chờ đợi, gương mặt trầm tư suy nghĩ về chuyện lúc nảy:
Một canh giờ trước...
- Chuyện Lục Châu Bảo này không phải là ngày một ngày hai sẽ xử lí xong. Ta mong các khanh hãy cố gắng giúp sức để dẹp loạn và bồi thường thiệt hại mà bọn giang hồ ngoài kia đã gây ra!
Hoàng Thượng chậm rãi vuốt lấy bộ râu của mình, cất giọng lo lắng. Bổng nhiên có một vị quan khác lên tiếng:
- Chuyện hệ trọng như vậy, hạ thần nghĩ nên giao cho Vương Gia đây, ngài ấy tuổi trẻ tài ca, văn võ song toàn ắc hẳn sẽ dễ bề giải quyết!
Nghe xong anh có chút sửng sốt trừng to mắt nhìn mọi người, Hoàng Thượng nghe thấy ý kiến hay liền nở nụ cười. Đúng là chuyện này Mặc Nhiễm sẽ có thể giải quyết ổn thoải!
- Đúng! Đúng lắm! Mặc Nhiễm con thấy sao?
Chẳng còn cách nào từ chối anh cũng buộc phải đồng ý, chuyện này từ đầu anh đã không thích vậy mà bây giờ lại bị vướng lấy.
- Được! Nếu con đã đồng ý thì ta giao chuyện mang Lục Châu Bảo về đây cho con và Minh Hạo tướng quân! Ngài ấy đang trên đường đến đây. Ắc hẳn là đã gần đến nơi!
Vẻ mặt Hoàng Thượng vô cùng vui vẻ, cuối cùng cũng đã tìm được người có thể giải quyết tốt việc này. Hai người họ mà kết hợp thì còn gì bằng? Người thì mưu trí người thì giỏi võ nghệ, chuyện mang Lục Châu Bảo từ núi Thiên Sơn chắc sẽ không thành vấn đề.