Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Tít tít."
Tiếng mở khoá mật mã điện tử vang lên, Cố Niệm đẩy cánh cửa trước mặt ra.
Cửa nhà là kiểu cửa tự động, Cố Niệm bước vào nhà liền đè lại cửa chống trộm, đuôi mắt cong cong mỉm cười nhìn người đứng ngoài cửa.
"Anh vào đi."
"Làm phiền em rồi." Thân ảnh cao gầy xách vali đi vào nhà, nhẹ giọng nói với Cố Niệm.
"Anh đừng khách sáo với tôi nữa, chúng ta là bạn bè mà, chuyện nhỏ thôi."
"......"
Cố Niệm đóng cửa lại, tiện tay đặt túi xách lên kệ dép trước huyền quan, cô ngồi xổm xuống, kéo ngăn kéo dưới cùng lấy ra một đôi dép đi trong nhà cô mới mua lúc dọn nhà.
Cố Niệm xé màng chống bụi, đặt đôi dép bên cạnh chân Lạc Tu sau đó ngẩng mặt lên nhìn anh: "Anh đổi dép xong thì tôi đưa anh đi xem phòng nha?"
Lạc Tu: "Ừm."
Thế là chiếc vali đáng thương ngay lập tức bị chủ nhân vứt bỏ trước cửa.
Cố Niệm lạch bạch lê dép bông đi trước, dẫn Lạc Tu bước lên cầu thang gỗ đi tầng hai.
Đôi dép dưới chân cô có đính hai lỗ tai thỏ lúc ẩn lúc hiện, lúc lắc đáng yêu.
Lạc Tu cúi đầu quan sát đôi dép dưới chân mình.
Đôi dép anh đang mang màu xám, cùng một kiểu cùng chất liệu lông xù mềm mại, mũi dép có đính hai lỗ tai nhỏ nhìn không biết là mèo hay cáo.
Cố Niệm đi đến ngã rẽ cầu thang thì phát hiện tâm trí của Lạc Tu đã bay đi đâu mất rồi.
Cô đi chậm lại, tò mò hỏi anh: "Anh đang nhìn gì vậy?"
"Dép đi trong nhà."
"Hả?" Cố Niệm vô thức cúi đầu nhìn theo anh.
Cũng trong một giây này, Lạc Tu đúng lúc ngước mắt lên, dùng ý cười ôn nhu đè xuống cảm xúc thâm trầm u ám dần gợn lên trong đáy mắt: "Em ở một mình sao lại chuẩn bị dép cho con trai vậy?"
"Con gái ở một mình đều phải đặt một đôi giày nam trước cửa nhà đó." Cố Niệm nghiêm túc nói với anh, "Lâm Nam Thiên nhắc đi nhắc lại khu biệt thự này an ninh rất tốt nhưng tôi cũng không yên tâm lắm.
Mua giày nam thì hơi phiền phức, lúc dọn nhà tôi mua dép bông mới vừa lúc nhìn thấy đôi dép này, thế là mua cả hai luôn."
"Thì ra...!là thế à."
"?"
Cố Niệm mờ mịt suy nghĩ trong chốc lát, quay đầu lại: "Bằng không anh nghĩ là vì sao?"
Lạc Tu cười cười, không trả lời câu hỏi của cô: "Lần sau nếu có yêu cầu như này nữa em có thể tìm tôi."
"Không sao, bây giờ không cần nữa rồi."
"Hửm?"
"Không phải anh đã đến đây rồi sao?"
"......"
Nụ cười xán lạn của cô đánh thẳng vào đáy mắt Lạc Tu, anh im lặng một lúc mới rũ mắt khẽ cười.
Cố Niệm dắt Lạc Tu đi đến tầng hai, cảm thấy hôm nay anh rất kỳ lạ: "Anh cười gì đó?"
"Không biết nữa."
"Hơ?"
"Chính là," hai hàng mi tinh mịn của người nọ khẽ chớp che khuất đi đôi đồng tử hổ phách, "Nghe em nói như vậy không hiểu sao tôi rất vui."
"......!"
Cô gái nhỏ ngây người mất một lúc, trước khi hai bên má xuất hiện vệt đỏ khả nghi, cô vèo một phát xoay người lạch bạch lê dép bông chạy đi: "Tôi tôi tôi đi tìm phòng cho anh trước đây!"
Hai tai thỏ dưới chân bởi vì hoảng loạn mà lúc la lúc lắc.
"Được rồi, em chạy chậm thôi."
Ý cười trên mặt Lạc Tu mỗi lúc một sâu, anh nhấc chân theo cô đi lên tầng.
Tầng hai có ba phòng ngủ, Lạc Tu chọn căn phòng sát vách với phòng của Cố Niệm.
Chiếc vali bị bỏ rơi trong phòng khách lúc này mới được chủ nhân nhớ đến sau đó được xách lên tầng.
Hai người phân chia công việc, Lạc Tu treo quần áo vào tủ, Cố Niệm xách theo máy hút bụi giúp anh quét dọn phòng.
"Đầu tuần này tôi mới dọn đến đây thôi, ngay trong ngày đã bị tổ chương trình gọi đi cho nên tôi còn chưa biết rõ hết căn biệt thự này ra sao đâu đấy."
Cố Niệm đang hăng say nói chuyện, chợt phát hiện ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ hắt lên người Lạc Tu, sau đó chiếu lên đầu vai chính mình, trong lòng cô vô thức dâng lên một tia mềm mại ấm áp.
Thế nhưng Cố Niệm không dám buông thả bản thân đắm chìm trong cảm xúc, cô xoay đầu lại, nhìn Lạc Tu nở nụ cười:
"Sao anh lại vào đây? Sắp xếp đồ đạc xong hết rồi sao?"
"Vẫn chưa," Tầm mắt Lạc Tu rơi vào máy hút bụi trong tay Cố Niệm, "Tôi đến học hỏi."
Cố Niệm ngơ ngác nhìn anh: "Học hỏi cái gì?"
"Quét dọn nhà cửa." Lạc Tu ý chỉ mấy món đồ điện tử trong tay cô.
Cố Niệm dại ra, nâng cánh tay: "Anh chưa từng sử dụng mấy món đồ này?"
Lạc Tu thẳng thắn thành khẩn: "Chưa từng dùng qua."
"......"
Cố Niệm lấy lại tinh thần, nước mắt đau lòng lại tí tách rơi trong lòng: Cuộc sống trước đây của bảo bối nhất định rất thảm rồi, những món đồ gia dụng mà anh còn chưa từng dùng qua.
Không đến mười lăm phút, Lạc Tu đã hiểu rõ cách sử dụng máy hút bụi, ôn hoà lấp đầy ánh mắt, anh vươn tay: "Để tôi làm cho."
"Không cần đâu, anh ngồi yên đó nghỉ ngơi là được rồi."
"Nhưng tôi muốn thử xem."
"......"
Không đành lòng từ chối yêu cầu đầy thành khẩn trên gương mặt đẹp trai chết người này, Cố Niệm chỉ đành đau lòng thương xót đưa máy hút bụi cho Lạc Tu.
Thế nhưng lý thuyết thường không đi liền với thực tế, hiển nhiên là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Nửa tiếng sau, hai người chật vật ngồi bên mép giường, bốn mắt nhìn nhau rồi cùng lúc bật cười.
Cố Niệm nhìn máy hút bụi cùng đống dụng cụ quét dọn nằm la liệt trên sàn, không nhịn được mà cười to: "Tôi vốn cho rằng chuyện gì anh cũng biết làm hết đó."
"Sao em lại nghĩ vậy?" Lạc Tu ngoái đầu nhìn cô, ý cười nhàn nhạt trong mắt.
"Ừm...! bởi vì trong mắt tôi anh là một người hoàn mỹ, không hề có khuyết điểm." Cố Niệm trêu anh, "Bây giờ tôi phát hiện tôi sai rồi."
Lạc Tu gật đầu: "May là em phát hiện kịp lúc."
Cố Niệm: "Hả?"
Lạc Tu đứng dậy, dựng máy hút bụi lên, sau đó thuận thế dựa vào cửa sổ sát đất ngồi xuống đối diện với mũi chân của cô gái nhỏ.
Anh hơi ngửa đầu, phác hoạ đường cong xương hàm sắc bén, con ngươi trầm lắng giống như hồ nước mùa xuân: "Tôi không hy vọng tôi trong mắt em là người hoàn mỹ."
Hồn phách của Cố Niệm trôi theo nhan sắc mỹ nhân, vô thức hỏi lại: "Tại sao chứ?"
"Bởi vì hoàn mỹ chính là khoảng cách," Lạc Tu khẽ nở nụ cười, "Mà tôi chỉ muốn đến gần em thôi."
"......!"
Linh hồn bé nhỏ vừa lôi về được một nửa của Cố Niệm lại bị câu nói này doạ chạy đi mất.
Đợi đến khi bình tâm lại, Cố Niệm gần như bật dậy khỏi mép giường, nhào đến ôm máy hút hụi bỏ chạy:
"Tôi phải đi cất mấy món này đã!"
"......"
Lạc Tu đứng trước cửa sổ, khoé môi câu lên nụ cười, đè xuống ý muốn đuổi theo cô.
Một tuần sau.
Tài khoản chính thức của đăng công khai cảnh hậu danh đề của bộ phim ngắn
Bức màn sân khấu mở ra, vẫn là khung cảnh căn phòng thuê với ba chiếc giường kỳ quái, điều khác biệt chính là trong phòng lúc này chỉ còn lại một cô gái.
Hai tay Tiền Di vòng qua đầu gối, đôi chân trần ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo.
Cả căn phòng chìm trong tối tăm không một ánh đèn, màn cửa đóng chặt, một mảnh tối đen như hang động lại tĩnh lặng như đáy biển sâu.
Thẳng đến khi cửa phòng bị gõ vang, có người đẩy cửa đi vào.
Ánh sáng duy nhất từ bên ngoài chiếu thẳng vào phòng.
Cả người cô gái run lên, cô ngẩng đầu nhìn thân ảnh bên kia cất giọng run rẩy: "Anh đừng...!đừng bước qua đây..."
"Tiền Di, chuyển phát nhanh của em đến rồi."
Người nọ bước vào phòng, không chút do dự đi thằng về phía cô gái thu mình lại ngồi giữa góc tường và ngăn tủ.
Sau đó anh dừng lại, khuỵu gối xuống trước mặt cô.
Cô gái không ngừng run rẩy nhìn chàng trai: "Chuyển, chuyển phát nhanh gì cơ?"
"Em đưa tay ra nào."
"......"
Cô gái bất an sợ hãi vươn tay, xòe ra lòng bàn tay tái nhợt.
Bàn tay đang nắm chặt của chàng trai đặt trên bàn tay nhỏ nhắn của cô gái, sau đó mở ra, lòng bàn tay trống rỗng, anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô, siết chặt.
Sau đó ôm lấy thân thể lạnh lẽo của cô gái vào lòng.
"Anh là keo dán của Tiền Di."
"Trái tim Tiền Di vỡ tan thành từng mảnh rồi, anh sẽ dán chúng lại một lần nữa."
"Hai cậu ấy đã không thể nào quay trở lại."
"...Nhưng anh mãi mãi ở bên em."
Ánh nắng đầu hạ từ khe cửa chậm rãi chui vào phòng, cho đến khi màn hình rực sáng.
Hai hàng chữ viết tay mềm mại nằm trên trang giấy.
"Vết nứt, là nơi ánh sáng chiếu vào."
《Vỡ tan - dành cho những ai đang đợi chờ ánh sáng》.