Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau đó nhanh chóng lùi lại vươn ngón út của mình về phía anh.
Người đàn ông mỉm cười móc vào nó, cuối cùng hai ngón tay út đan vào nhau đóng dấu.
Edit: Gypsy.
Sáng sớm, biệt thự Hoắc gia còn đang ngủ say, một chiếc đèn xe xuất hiện cắt ngang bầu trời mờ ảo phía đông.
Hoắc Tri Hành đã ngủ một giấc trên đường về, tinh thần cũng khôi phục hơn phân nửa, chỉ là khuôn mặt gầy gò vẫn còn.
Lúc này anh đang đứng trước cửa nhà, dừng lại vừa định ngẩng đầu lên.
Phòng của Điền Noãn ở bên kia, chỉ có thể đứng ở vườn hoa mới nhìn thấy được.
Mùa hè mặt trời lên hơi sớm, anh lên phòng tắm rửa, sửa sang lại bản thân, trời tối bên ngoài cửa sổ dần mờ đi.
Những ngày thi tuyển sinh đại học đông đúc, anh tính toán thời gian, con bé sắp dậy rồi.
Anh mở cửa bước ra ngoài, đúng lúc gặp Kiều Uyển Ninh vừa mới thức.
"Sao con về sớm vậy?"
Kiều Uyển Ninh chắc hẳn rất ngạc nhiên khi nhìn thấy anh, dù sao thì mấy ngày trước anh đã nói rằng khoảng mười ngày nữa anh mới về.
"Đã hứa vơi Noãn Noãn rồi, không được nuốt lời."
"Ồ-" Kiều Uyển Ninh âm dương quái khí đáp một tiếng, lướt qua anh đi xuống lầu.
Kỳ thật khi nhìn thấy bộ dạng phờ phạc của con trai, bà liền biết anh đã thức khuya để về gấp, về việc tại sao lần này phải về gấp, nghĩ bằng mũi cũng biết đó là vì muốn dắt cô bé thi đại học.
Hoắc Tri Hành không nghe ra giọng điệu của mẹ mình có gì đó không đúng, theo sau bà xuống lầu.
Kiều Uyển Ninh lấy cho anh chút đó gì đó để ăn, ngồi cạnh anh bắt đầu nói chuyện phiếm với anh.
"Tri Hành, con cảm thấy đứa trẻ Noãn Noãn này thế nào?"
Người đàn ông có điểm chột dạ, đông tác ngừng một chút, đáp lại với vẻ mặt bình thường: "Ngoan, hiểu chuyện, biết nghe lời."
"Hm..." Kiều Vạn Ninh thở dài, "Chỉ là ngoan quá, mẹ sợ ra ngoài sẽ bị người ta lừa."
"Ra ngoài?" Người đàn ông khó hiểu, "Đi đâu chứ?"
"Con bé muốn làm thêm sau khi thi, nói muốn tiếp xúc với xã hội trước, ba con cũng ủng hộ con bé, mẹ chỉ lo một cô bé xinh xắn như vậy sẽ bị người xấu để ý, con bé sống trong ngôi nhà của chúng ta...!Con cũng biết, có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào nhà của chúng ta chứ."
Nhìn con trai mình cau mày lại, nhai nuốt chậm rãi, ánh mắt Kiều Uyển Ninh động một chút.
"Nếu không, con xem xem trong công ty có thiếu trợ lý không, đều chỉ là đi làm thôi mà, dù sao công ty của gia đình mình cũng yên tâm hơn, con nghĩ thế nào?"
Người đàn ông đầu lưỡi chạm răng suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng quyết định.
"Được chứ, vậy để con sắp xếp cho con bé."
"Con tự mình nói chuyện với Noãn Noãn đi, đứa nhỏ này da mặt mỏng, không được nói là mẹ nói nha."
Kiều Uyển Ninh đoán rằng cô gái nhỏ sắp xuống rồi, liền vào bếp bưng hai cái đĩa rồi đi lên lầu.
Lúc bước lên bậc thang, bà quay lại nhìn anh, "Ba con đau lưng, mẹ mang lên đồ ăn phòng ngủ đây."
–
Thời điểm chuông báo thức reo lên, khuôn mặt của người đàn ông trong mộng lập tức biến mất, chỉ còn lại một vầng sáng vàng chói mắt.
Đêm qua cô lại đột ngột ngủ thiếp đi, cô còn quên kéo rèm cửa.
Ánh nắng chiếu vào khiến đôi mắt vừa mở của cô lập tức nhắm nghiền lại.
Tranh thủ vài giây này, cô cố gắng nhớ lại tất cả hồi ức về Hoắc Tri Hành trong mơ, nhưng giấc mơ vốn rất rõ ràng vừa rồi giờ đã hoàn toàn bị quên mất trong nháy mắt.
Điền Noãn phiền lòng.
Những ngày gần đây cô luôn mơ thấy người đàn ông đó, một giấc là kéo dài cả đêm, cô cũng chẳng nhớ những gì đã xảy ra trong giấc mơ của sau khi tỉnh dậy cũng không phải là ngoại lệ.
Điều duy nhất khiến khiến ấn tượng là đôi mắt dịu dàng ấy.
Ánh mắt dịu dàng như thường lệ.
Cô không biết bản thân mình bị làm sao nữa, cảm xúc của cô đều sắp bị vượt khỏi tầm kiểm soát rồi.
Sau đó cô híp mắt lại, rời giường rửa mặt rồi bước xuống lầu.
"Anh Tri Hành?"
Hoắc Tri Hành đang ngồi cạnh bàn ăn, hai chân đung đưa, tay áo sơ mi trắng được xoắn đến cánh tay, đang đọc báo.
Ánh mặt trời làm nhuộm mái tóc đen của anh thành những sợi tơ vàng, anh nghiêng đầu nhìn về phía cô, lông mi của anh như được chiếu sáng.
"Noãn Noãn à, đến ăn sáng đi."
Điền Noãn nghi ngờ cô còn chưa tỉnh ngủ, bằng không tại sao cô xuống lầu đã nhìn thấy anh chứ."
Nhưng giọng nói rõ ràng của anh lại rất gần tai cô.
"Anh về khi nào vậy?"
Người đàn ông đặt tờ báo trên tay xuống, hơi đứng dậy vuốt lại mái tóc ngố đang bung ra trên đầu cô gái nhỏ.
"Mới đây thôi, mau ăn cơm đi, hôm nay sẽ tắc đường, một lát nữa anh đưa em đi."
"Dạ!"
Điền Noãn nhanh chóng ngồi xuống ăn cơm.
Cúi thấp đầu che đi độ cong của khóe miệng, hôm nay món thịt xông khói và trứng rán có vẻ ăn ngon hơn thường ngày.
...
Bọn họ đến không tính là muộn, nhưng đã có đầy hàng xe đậu trước trường.
"Chúng ta cứ ở ngay đây, họ sẽ không rời đi đâu, hầu hết các bậc cha mẹ sẽ đợi ở chỗ này cho đến khi các em thi xong."
Hoắc Tri Hành đưa Điền Noãn xuống xe cách trường học hơn 100 mét, kiểm tra đồ đạc trong túi rồi mới khóa xe.
"Chứng minh thư, phiếu thi có thể để trong túi túi đựng bút là được, không cần mang túi lớn vào, khi kiểm tra sẽ rất phiền phức."
Anh nói xong chớp mắt một cái, "Anh rất có kinh nghiệm nha, năm trước anh đưa tới thí sinh đến dự thi đó."
Điền Noãn đi theo phía sau mím môi cười.
Rõ ràng là chưa tới ba mươi tuổi, làm gì mà như ông chú trung niên vậy chứ.
"Vào đi, đừng căng thẳng, anh chờ em đi ra."
Túi đựng bút chì trong suốt trên tay cô được đưa cho cô gái nhỏ, và nụ cười trong mắt cô ấy không bao giờ tắt kể từ khi cô ấy đứng dậy.
"Dạ, em nhất định sẽ trúng tuyển vào đại học T."
Cô tiến lên phía trước hai bước, sau đó nhanh chóng lùi lại vươn ngón út của mình về phía anh.
Người đàn ông mỉm cười móc vào nó, cuối cùng hai ngón tay út đan vào nhau đóng dấu.
"Đi thôi, cố lên."
Lần này, cô hoàn toàn chạy vào cổng trường, xương hàm thon gọn của anh khẽ động, nhìn cô đi xa.
Nhìn cô rẽ vào tòa nhà dạy học, thân hình cao lớn của anh trực tiếp dựa vào thân cây.
Vừa mới lấy ra một điếu thuốc châm lửa, liền nghe thấy một giọng nữ gọi anh từ phía sau.
"Hoắc tổng."
Truyện được edit bởi đăng tải trên WordPress và Watpad, vui lòng không re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào..