Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Con bé bao nhiêu tuổi chứ.
Edit: Gypsy.
Sau khi ăn xong, Hoắc Tri Hành đến phòng làm việc, không chỉ Hoắc Chính Kỳ mà cả Kiều Uyển Ninh đều ở trong phòng.
"Tri Hành à, dạo này con rất bận sao?" Mấy ngày nay tâm trạng của Hoắc Chính Kỳ không tốt lắm, giọng nói có chút thô hơn thường ngày.
"Có thể mấy ngày nữa con phải rời khỏi nhà một chuyến."
Hoắc Chính Kỳ gật đầu, "Vậy chờ con trở về, hãy dành nhiều thời gian giúp đỡ Noãn Noãn đi, đứa nhỏ này có vẻ khá ỷ lại vào con."
"Dạ được." Khuôn mặt ôn hòa của người đàn ông dần ảm đạm xuống, "Ba, nén bi thương."
Ông xua tay nói: "Ba là đang giận, con nói xem nhà cửa đều bán hết, cũng chẳng biết tìm ba, đợi đến lúc mình sắp chết mới giao con gái lại cho ba."
Nghe thấy ông lại nghẹn ngào, Kiều Uyển Ninh nhanh chóng xoa ngực ông.
"Chuyện đã như vậy rồi, chúng ta phải nhìn Noãn Noãn vào trường đại học tốt, sau đó tìm cho con bé một người đàn ông đáng tin cậy, đối xử tốt với con bé, để Điền Chu trên trời yên tâm, cũng có thể xem như không làm người anh em thất vọng."
"A..."
Hoắc Chính Kỳ nhíu mày thở dài một hơi, ông đến tuổi trung niên tâm lực càng ngày càng cảm thấy mệt mỏi, nên đơn giản là cứ giao mọi việc cho con trai mình.
*tâm lực: tâm tư và lao lực.
"Về sau Noãn Noãn phải nhờ con chăm sóc rồi, con bé ấy nom còn nhỏ hơn Niệm Niệm, cứ xem như em gái của mình mà đối xử." Ông nói xong chợt nhớ ra điều gì đó, nhíu mày, mày vừa mới giãn một chút sau lại siết chặt hơn.
"Con bé sống trong nhà của chúng ta, không tránh khỏi có người có suy nghĩ không nên có.
Bất kể ai nói gì, cứ gạt đi là được, không thể để chuyện của Niệm Niệm phát sinh thêm lần thứ hai nữa!"
Hoắc Tri Hành nhướng mày, đột nhiên nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú kia, dù thế nào anh cũng không thể tưởng tượng được cô ở cùng một chỗ với em gái mình sẽ như thế nào, anh cũng không thể tưởng tượng được bộ dáng cô gái nhỏ nói lời yêu thương.
Nhưng anh vẫn đáp lại: "Con đã biết, sẽ không đâu ạ, con bé bao nhiêu tuổi chứ."
—
Điền Noãn đến nhà Hoắc gia sống được hai ngày, đám tang của Điền Chu đã được xử lý xong.
Mọi việc đều do nhà họ Hoắc làm, từ đầu đến cuối không để cô nhúng tay vào.
Bởi vì trận bệnh này khá nặng, họ không còn người thân, bạn bè nào cả, nhà cũng đã bán để lấy tiền trả nợ.
Cũng không được xem là hình thức tang lễ, sau khi hỏa táng, thi thể của Điền Chu thiêu còn một nắm tro cốt, được cho vào một bình khắc bằng gỗ màu nâu sẫm.
Điền Noãn vuốt ve chiếc hộp gỗ có hoa văn tinh xảo kia, nhớ về ông theo cách riêng của mình.
Bên trong vẫn còn sót lại một chút nhiệt độ, cũng có thể xem như là "nhiệt độ của Điền Chu", khi nhiệt độ cuối cùng này tiêu tán, người này sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, sẽ không có chuyện gì xảy ra với ông ấy nữa.
Bức ảnh đen trắng nhỏ là bộ dáng của Điền Chu khi ông ấy không bị bệnh.
Khi đó, ông ấy rất tuấn tú, cười rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng tiếc cho một bức ảnh đẹp như vậy đã phải trở thành di ảnh.
Chờ khi không còn cảm nhận được nhiệt độ, Điền Noãn từ trên băng ghế dài màu nâu đậm đứng dậy, quay đầu nhìn người đàn ông đang kiên nhẫn chờ đợi bên ngoài.
"Anh Tri Hành, chúng ta đi thôi."
...
Sau khi thương lượng và được sự cho phép của Điền Noãn, tro cốt sẽ gửi tạm, trước tiên cô sẽ thi đại học xong đã, sau đó sẽ đưa về quê an táng cùng mẹ.
Ngày sau khi hoàn thành tất cả những việc này thì đã sang đến ngày thứ Hai, Hoắc Tri Hành lái xe chở cô trở lại ngôi trường mà cô đã đã nghỉ trong ba ngày.
Trong khi chờ đèn đỏ, xe vừa lúc chạy cạnh sân thể dục.
Cảnh tượng quen thuộc trước mắt khiến ánh mắt cô khẽ nhúc nhích, một giây trước khi đèn xanh bật lên, hàng mi dài rủ xuống che khuất đôi mắt cô đơn.
Người vừa trải qua những thay đổi lớn, không nhìn nổi cảnh vật thay đổi.
Lúc ấy cô đang trong lớp học, đột nhiên bị Điền Chu gọi điện thoại đến muốn gặp mặt lần cuối, lúc đó ông vẫn có thể nói với cô vài câu.
Mà khi quay lại nơi này, cơ thể của ông ấy đã biến thành cát bụi, giọng nói, khuôn mặt và nụ cười của ông ấy không còn nữa.
Điền Noãn thở dài một hơi, lắc đầu xua đi những ký ức đó.
Bi thương qua đi chúng ta vẫn phải sống, con người phải luôn hướng về phía trước.
Người đàn ông tấp vào lề dừng xe, nhìn thấy cô gái lắc đầu.
Ngón tay anh gõ nhẹ lên trán cô, "Sao em luôn thất thần vậy, tối nay có muốn về nhà nghỉ không?"
Cô gái vô thức đưa tay sờ trán, tình cờ chạm vào đôi tay thon dài ấy.
Cô vội bỏ tay xuống, ánh mắt né tránh không dám nhìn anh.
"Dạ không ạ, vẫn ở ký túc xá, đồ đạc đều ở đó cả."
"Vậy anh sẽ đưa em đến đó."
Việc này không quan trọng, người đàn ông thuận theo ý cô.
Chân dài bước xuống xe, lấy từ trong cốp ra chiếc túi lớn được Uyển Ninh nhét đầy.
Lúc trước điều kiện gia đình của Điền Noãn khá tốt, trường cấp ba ở thành phố T nằm ở khu nhà quý tộc trung học, trên đường đi học có gặp không ít siêu xe.
Hoắc Tri Hành là người nổi tiếng trong giới kinh doanh, lúc này đưa một cô bé đến trường đã thu hút không ít sự chú ý của nhiều người.
Điền Noãn không quen với cảm giác trở thành tâm điểm này, vì vậy cô đưa tay ra và nhẹ nhàng đẩy eo người đàn ông.
Tay nhỏ mềm mại, Hoắc Tri Hành thân thể cứng đờ, quay đầu lại hỏi: "Sao vậy?"
"Em sẽ tự mình đi, nam sinh không được phép đến ký túc xá nữ."
Biết Điền Noãn nhạy cảm, Hoắc Tri Hành nghĩ ngợi rồi đưa túi cho cô.
"Em có thể cầm nổi nó không?"
"Dạ, em khỏe lắm đấy."
Người đàn ông đã thực sự đánh giá thấp cô, thân hình mảnh mai của cô gái nhỏ dường như không gặp khó khăn gì khi cầm chiếc túi lớn.
Mái tóc đuôi ngựa của cô khẽ đung đưa, lúc cô ngẩng đầu lên, hai chiếc răng nanh nhỏ nhọn đã lộ ra.
"Tạm biệt, anh Tri Hành!"
Bóng dáng nhỏ nhắn đi vào cổng trường, một lúc sau liền biến mất trong đám người, đã đi được một đoạn rồi mà Hoắc Tri Hành vẫn đứng nhìn.
Trong mắt anh mang theo ý cười, nhìn cô gái nhỏ này mang dáng vẻ yếu ớt, ngược lại trong lòng còn có thể phản kháng.
Truyện được edit bởi Gypsy đăng tải trên WordPress và Watpad với mục đích phi thương mại, chưa được sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào..