Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); [An Nhiên, trước khi đi ngủ nhớ uống thuốc, đặc biệt là thuốc chống viêm giảm đau.]
[Nhớ cẩn thận một chút, không được để vết thương dính nước. Tôi ở phòng bên cạnh, có chuyện gì thì gọi cho tôi.]
Tôi hít một hơi thật dài, hình như tôi lại gặp ảo giác nữa rồi.
Cố Duệ đang có ý gì đây? Là đang quan tâm tôi sao?
Nhưng một người có ngoại hình, có năng lực, cuộc sống đầy đủ mọi thứ như cậu ấy thì làm sao có thể chủ động quan tâm tôi được chứ? Cho dù là có đi nữa, thì chắc chắn là vì sự cố hôm nay đã khiến Cố Duệ cảm thấy áy náy mà thôi.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Hơn nữa, cậu ấy đã có người trong lòng rồi mà, không muốn người khác nhắc đến chứng tỏ rằng cậu ấy đã yêu rất sâu đậm.
Thật đáng xấu hổ! Tôi vậy mà lại cảm thấy hơi ghen tị với người mà Hứa Phàm không dám nhắc đến hôm nay.
"Cậu đang nghĩ cái gì vậy? Sao mà trông suy tư thế?"
Tôi ngẩng đầu lên, ngạc nhiên khi phát hiện Điền Điền không biết từ lúc nào đã đứng cạnh tôi.
"Đừng nói là cậu thực sự rơi vào lưới tình rồi nhé?” Cô ấy nói bằng giọng điệu cười cợt.
"Vừa mới chia tay mà đã không kiềm chế được rồi sao?"
“Điền Điền, cậu có nghĩ tớ là một người tồi tệ không? Mới một buổi tối mà đã có thể thích một người con trai khác?”
“Còn không phải sao?” Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy trêu chọc.
“Tự tin lên đi, chị em ơi, cậu vốn dĩ đã tồi tệ sẵn rồi!”
“Tớ tồi tệ chỗ nào chứ? Thích người đẹp trai thì là tồi tệ à? Tớ thừa nhận, bản thân đúng là không có sức kháng cự với trai đẹp, nhưng mà đâu phải tớ gặp ai cũng yêu? Hơn nữa…”
“...” Cô ấy không nói gì, cứ đứng đó đợi tôi nói tiếp.
“Điền Điền, cậu nhìn tớ kỹ kỹ một chút, xem xem có phải tớ bị đụng cho ngốc rồi không? Chẳng lẽ đụng đầu một cái mà tớ mất luôn cả hứng thú với trai đẹp à? Nếu không tại sao tớ lại cảm thấy rằng, bây giờ ngoài Cố Duệ ra thì tớ chẳng muốn để tâm đến ai cả?”
“Bảo bối, không phải hôm nay cậu mới bị ngốc đâu, từ trước đến giờ đã ngốc sẵn rồi.”
“Cậu có thể nói chuyện đàng hoàng một chút không? Ngoài chuyện làm tớ đau lòng ra thì cậu tồn tại ở đây còn có ý nghĩa gì hả?”
“Ý nghĩa to lắm đấy.” Điền Điền chỉ tay vào bộ đồ của tôi.
“Đi thay đồ đi, rồi nghỉ ngơi sớm một chút, cậu vừa bị thương đấy, nghĩ nhiều quá không thấy đau đầu à?”
“Tớ…”
“Tớ cái gì mà tớ? Yên tâm đi, Cố Duệ chắc chắn là của cậu thôi!”
“Thật không?” Tôi bỗng cảm thấy vui mừng, giống như đang ở giữa sa mạc khô cằn mà bỗng gặp được ốc đảo, vui sướng đến mức không nói nên lời.
“Điền Điền, cậu thật sự không lừa tớ chứ?”
“Nhìn phản ứng này của cậu, xem ra đã thực sự ‘đắm chìm’ rồi.”
Cô ấy mắt nhắm mắt mở thở dài.
“Tuy rằng trong trường lúc nào cũng có tin đồn rằng Cố Duệ coi thường những người yêu thầm mình, thậm chí là thờ ơ đến mức khiến người khác hoài nghi về nhân cách của cậu ấy.”
“Nhưng mà tớ hình như phát hiện, ánh mắt Cố Duệ nhìn cậu khác hẳn với những gì tin đồn lan truyền. Hơn nữa mới chỉ là ngày đầu gặp gỡ mà đã tặng cậu một ‘món quà’ đặc biệt khó quên như vậy, cậu nói xem, cậu ấy là sao có thể dễ dàng thoát khỏi ‘ma trận’ của cậu chứ?”
“Có thể, thái độ lạnh nhạt trước đây của Cố Duệ là vì cậu ấy vẫn chưa gặp được người trong lòng mà thôi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");