Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cố Duệ lại cúi đầu và ghé sát vào tai tôi: “Chị đang nghĩ gì vậy? Sao lại giống như đang chột dạ thế?”
Trong giây lát, đầu óc của tôi như ngừng hoạt động.
Chết tiệt! Tôi có cảm giác rằng Cố Duệ lại đang thả thính tôi, mà còn là kiểu thả thính không chút kiêng dè, tùy ý nhưng khiến người ta hoàn toàn không có sức kháng cự.
“Tôi không...” Những lời sau đó đã bị đôi môi ấm áp của cậu ấy chặn lại, xung quanh bắt đầu tràn ngập mùi hương quen thuộc của Cố Duệ.
Đầu óc tôi trống rỗng, nhịp tim cũng mất kiểm soát, cả người như rơi vào một đám sương mù mờ mịt.
Mãi một lúc sau Cố Duệ buông tôi ra: “Bây giờ thì sao? Chị còn muốn khóc nữa không?”
Tôi: ???
Tôi quay mặt đi, đây rốt cuộc là gì chứ? Bây giờ tôi còn muốn khóc nhiều hơn nữa đó!!!
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Có lẽ là nhận ra tôi hơi lúng túng, cậu ấy liền chuyển chủ đề.
“Muốn… ăn gì không?”
“Không muốn.”
“Vậy… muốn tôi đi dạo với chị không?”
“Không đi, không muốn đi.”
Cố Duệ gật đầu, không nói thêm gì nữa mà trực tiếp lái xe về.
Tôi đang làm cái gì vậy chứ? Tại sao lại nói những lời đầy giận dỗi như vậy? Rõ ràng biết rằng ngày mai cậu ấy sẽ không còn đợi tôi ở dưới lầu nữa, vậy mà tại sao vẫn từ chối chứ?
Huhuhu… tôi hối hận muốn c.h.ế.t rồi!!!!
Có phải Cố Duệ giận tôi rồi không? Mà cũng không đúng, cậu ấy giận dỗi cái gì chứ? Tôi dù sao cũng là con gái mà, cậu ấy dỗ tôi một chút thì đã sao? Dỗ tôi một chút thì sẽ c.h.ế.t à?
Aaaa… nhưng mà cậu ấy là ai chứ? Là Cố Duệ đó, là người luôn cao cao tại thượng, đứng trên tất cả đấy. Sao lại phải dỗ dành tôi làm gì? Tôi cũng đâu là gì của cậu ấy đâu?
…
Cứ thế, chúng tôi vẫn luôn im lặng trên suốt đoạn đường về nhà.
Dưới lầu, khi tôi vừa định mở cửa xe, Cố Duệ liền lên tiếng: “An Nhiên, đợi một chút.”
Trong lòng tôi dâng lên chút niềm vui, tôi nhìn cậu ấy.
“Đợi tôi một chút nhé.” Nói xong, Cố Duệ xuống xe và chạy đi mất.
Hai mươi phút sau, cậu ấy mang về cho tôi một ly Mixue Bingcheng, kèm theo một chiếc túi nhựa.
“Tại sao lại mua cái này cho tôi?” Tôi nhìn vào ly trà dâu tây trong tay, trong đầu liền bất giác vang lên bài hát thương hiệu kia…
[Anh yêu em, em yêu anh, Mixue Bingcheng ngọt ngào!]
[I love you, you love me, MIXUE Ice cream and tea]
Cố Duệ…? Chắc không phải đâu nhỉ? Có lẽ là do tôi nghĩ nhiều thôi…
“Lần trước nhìn thấy chị uống cái này, hôm nay vừa đi ngang qua nên mua cho chị.”
Tôi vẫn cảm thấy vui mừng, không ngờ cậu ấy lại nhớ rõ lần trước mình đã uống loại nào.
“Vậy những thứ này là gì?” Tôi lại chỉ vào đồ trong chiếc túi nhựa trắng.
“Chị tự xem đi!”
“Yếu tố tăng trưởng nguyên bào sợi cơ bản ngoài da? Dung dịch tái tổ hợp nhân tố tăng trưởng tế bào sợi ngoài da? Gel tái tổ hợp nhân tố tăng trưởng tế bào sợi ngoài da?” Mấy cái tên này cũng dài quá rồi đấy, đọc xong đã đủ mệt rồi.
“Cái này? Rốt cuộc là cái gì vậy?” Tôi nhìn Cố Duệ đầy nghi ngờ.
“Là thuốc thúc đẩy vết thương mau lành, nói đơn giản là giúp làm mờ vết sẹo trên trán của chị đó.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");