Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Thật không?” Tôi uống xong nước, tựa đầu vào lồng n.g.ự.c cậu ấy.
“Không phải cậu ấy không đúng, mà là chị không đúng...”
“Chị, chẳng lẽ chị...” Tôi vội đưa tay bịt miệng Lý Sở lại, lắc đầu không để cậu ta nói tiếp.
“Chị và anh Duệ là bạn học cấp ba à? Sao trước giờ em không biết?”
“Trước giờ cậu cũng có hỏi đâu. Chị có bao nhiêu bạn học cấp ba, chẳng lẽ từng người một chị đều phải kể cho cậu nghe à?”
Tôi chẳng còn sức để bận tâm đến những chuyện này nữa.
Lúc này, tôi chỉ muốn uống rượu.
Tôi chỉ muốn nhờ vào men rượu để làm tê liệt nỗi đau trong lòng mình.
15.
Tôi cũng không biết mình đã uống bao nhiêu. Lúc ngẩng đầu lên thì Cố Duệ đã không còn ở chỗ ngồi nữa.
Trong khoảnh khắc đó, tôi hoàn toàn sụp đổ. Tôi ôm chặt lấy Lý Sở và bắt đầu nói năng lộn xộn, khóc đến mức không thở nổi.
Mọi người xung quanh cũng bị tôi làm cho mơ hồ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Lý Sở đành phải cắn răng dỗ dành tôi.
Cuối cùng vẫn là nhờ một cuộc điện thoại từ Điền Điền kéo tôi ra khỏi trạng thái ấy. Tôi buông Lý Sở ra và ra ngoài nghe điện thoại.
Nhưng sau khi nghe xong thì tôi lại khóc dữ dội hơn nữa. Tôi ngồi xổm xuống đất, tay ôm chặt lấy ngực, nhưng dù làm gì cũng không thể kìm nén được cơn đau đang tràn ngập trong tim.
“Khóc cái gì vậy?” Giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, len lỏi vào tai tôi.
Tôi sững sờ đứng dậy, ngẩng đầu nhìn – là Cố Duệ!
Cậu ấy đứng nhìn tôi.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Không biết có phải vì tôi đã uống quá nhiều hay không, mà vẻ lạnh lùng trên gương mặt của Cố Duệ dường như đã biến mất, thay vào đó là một chút u buồn thoáng qua.
“Sao thế? Không nhận ra tôi à?”
Nực cười thật! Vừa nãy là ai không muốn thừa nhận đã từng gặp và quen biết tôi vậy, bây giờ lại còn hỏi tôi câu này?
Nỗi tủi thân và bất bình trong tôi lại trào dâng, khiến tôi không thể nói được một lời nào.
“Cũng phải, nhanh như vậy đã tìm được bạn trai rồi...”
“Cố Duệ!” Tôi lớn tiếng ngắt lời cậu ấy.
Cố Duệ vẫn luôn rất đẹp trai, và lúc này cũng vậy, cậu ấy vẫn rực rỡ, cuốn hút và khiến tôi mê mẩn.
Cậu ấy cái gì cũng tốt, chỉ là không thích tôi mà thôi…
Không thích tôi. Đã như vậy thì tôi có nói gì cũng vô dụng. Dù tôi có giải thích rằng Lý Sở chỉ là em trai tôi thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Cuối cùng thì tôi đã hiểu ra tất cả rồi. Trong chớp mắt, trái tim tôi lại bắt đầu rơi vào bóng tối vô tận.
“Cố Duệ, nếu tôi nhớ không nhầm thì trước đây tôi không có bạn trai, đúng không? Bây giờ có thì phạm pháp à? Hay là tôi đã làm gì ảnh hưởng đến cậu? Cậu nghĩ mình là ai mà có quyền quản tôi chứ?”
Cố Duệ nhìn tôi, sắc mặt dần dần trở nên u ám, như thể bị phủ lên một lớp sương lạnh lẽo.
“Đúng, tôi không quản được.”
Cậu ấy đột nhiên hét lên, cười lạnh một tiếng: “Tôi có tư cách gì mà quản chứ? Chỉ mới có nửa tháng thôi mà… nửa tháng...”
“Làm ơn đừng nhắc đến chuyện đó nữa được không? Cậu có biết trong thời gian cậu biệt vô âm tín tôi đã sống khổ sở như thế nào không?”
Tôi lau đi những giọt nước mắt chưa kịp rơi hết, nhìn cậu ấy: “Cố Duệ, cậu có thấy xấu hổ không vậy?”
“Là ai đã nói với tôi, chỉ cần tôi muốn thì mọi thứ đều có thể? Tôi đều sắp gục ngã đến nơi rồi, rốt cuộc cậu cho tôi được thứ gì?”
“Là ai đã trao cho tôi hy vọng rồi cuối cùng lại tự tay hủy hoại nó? Cố Duệ, chính là cậu đó.”
“Tôi có bạn trai thì đã sao? Ít nhất người ta không chê bai tôi như cậu.” Tôi chỉ vào vết sẹo trên trán.
“Ít nhất người ta cũng sẽ trả lời tin nhắn của tôi, sẽ không để tôi không liên lạc được…”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");