Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Mau qua đây đi, chị sợ cái gì chứ? Xem xét tình hình hiện tại, không phải tôi mới là người chịu thiệt à?”
“Cậu chịu thiệt cái gì?”
"Chị nói xem?"
Nụ cười trên gương mặt cậu ấy càng thêm gian tà: "Tôi phải kiềm chế đấy, không kiềm được cũng phải cố mà kiềm, nếu không sẽ bị mất sức..."
Đúng là, tôi không nên đáp lời cậu ấy làm gì…
“Có thể tăng nhiệt độ trong phòng lên một chút được không?” Tôi cảm thấy mình sắp c.h.ế.t vì xấu hổ rồi, vậy nên liền đổi chủ đề.
"Lạnh à?"
"Ừ."
Cố Duệ lại liếc nhìn tóc tôi.
"Sao tóc vẫn còn ướt thế?"
"Cũng không ướt lắm mà." Tôi thuận tay sờ thử một cái.
"Đợi tôi một chút."
Cậu ấy đứng dậy lấy máy sấy tóc: "Để tôi sấy tóc cho chị nhé!"
"Mau ngồi xuống đi.”
Bàn tay Cố Duệ nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, làn gió ấm áp từ máy sấy thổi ra làm những sợi tóc bay lượn tự do. Lúc tóc lướt qua mặt, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó lại có thể mềm mại đến thế, hệt như trái tim tôi lúc này vậy, cùng lúc đắm chìm trong cảm giác này.
"Cố Duệ..." Tôi khẽ gọi tên cậu ấy.
"Ừ."
"Cậu… có còn đột nhiên biến mất nữa không?"
Tay Cố Duệ bỗng khựng lại một chút, nhưng ngay sau đó lại tiếp tục: "Sẽ không đâu."
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Tôi quay người lại, ngẩng đầu nhìn cậu ấy, muốn tìm ra câu trả lời mình mong muốn từ ánh mắt kia.
Tiếp theo đó, Cố Duệ tắt máy sấy, đặt nó sang một bên rồi vươn tay ôm lấy tôi. Trong tư thế này, tôi ngồi còn cậu ấy đứng, đầu tôi chỉ cao đến phần dưới lồng n.g.ự.c của Cố Duệ. Đây là lần đầu tiên tôi gần sát với đường nét cơ bắp của cậu ấy như vậy. Nhưng kỳ lạ thay, lúc này tôi lại không có chút tâm trạng nào để ngắm nhìn.
"An Nhiên, tháng 9 tôi sẽ tham gia một cuộc thi âm nhạc dành cho sinh viên toàn quốc. Tôi cũng không biết mẹ tôi đã nghĩ gì, không nói tiếng nào đã tự đăng ký cho tôi tham gia khóa huấn luyện ở Thượng Hải. Đến khi tôi nhận được vé máy bay, thì đã là rạng sáng rồi..."
Cố Duệ hơi ngừng, giọng nói chậm rãi: "Lúc đó chỉ còn chưa đầy hai tiếng nữa là tôi phải xuất phát. Tôi thật sự muốn nói với chị, thậm chí còn muốn gọi điện và muốn nghe giọng chị… nhưng mà khi đó đã rất muộn rồi, tôi sợ làm phiền nên đã cố nhịn..."
Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp trong mắt của cậu ấy thoáng qua một nỗi cô đơn. Đột nhiên, một cảm giác buồn bã không rõ nguyên do lại dâng lên trong lòng tôi. Thậm chí, tôi còn cảm thấy việc Cố Duệ có giải thích với tôi hay không cũng không còn quan trọng nữa.
"Tôi đã nghĩ… đợi đến khi tôi qua đó, mọi thứ ổn định rồi sẽ từ từ nói cho chị."
Cậu ấy bất chợt mỉm cười: "Nhưng mẹ hoàn toàn không nói cho tôi biết, đó là khóa huấn luyện cường độ cao kéo dài trong nửa tháng với môi trường hoàn toàn khép kín. Vừa đến nơi thì tôi đã phải nộp lại điện thoại."
"Tôi thật sự rất hối hận. Tại sao tôi cứ phải đợi mọi chuyện ổn thỏa rồi mới liên lạc với chị chứ? Cho dù là vừa mới xuống máy bay có mệt mỏi đến đâu, dù là khi đó chị còn chưa thức dậy, tôi ít nhất cũng nên gửi cho chị một tin nhắn..."
Cố Duệ buông tay, không còn ôm tôi nữa, mà châm một điếu thuốc.
Đằng sau làn khói mỏng manh cuộn lên, vẻ mơ hồ trên gương mặt cậu ấy càng rõ ràng hơn.
"Nhưng tôi đã không làm vậy, tôi đúng là một tên khốn mà..."
"Cậu không phải! Cố Duệ, không sao đâu mà, cậu đừng tự trách mình nữa." Tôi bỗng nhiên muốn ôm lấy cậu ấy.
Cố Duệ xoa cằm, nói tiếp: "Ngay khi khóa huấn luyện kết thúc, tôi nhìn thấy tin nhắn chị gửi, toàn là từ hơn 10 ngày trước. Lúc đó, tôi buồn bực đến mức không chịu nổi, nhưng cũng không biết nên trả lời chị thế nào, càng không biết phải đối mặt với chị ra sao… nên chỉ còn cách lập tức trở về càng nhanh càng tốt. Hôm nay gặp chị, thật ra là tôi vừa đáp xuống Trùng Khánh chưa đầy ba tiếng..."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");