Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương
  3. Chương 36
Trước /56 Sau

Ngọt Đến Tim - Lý Lạc Vị Ương

Chương 36

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Ý anh là sao? Tâm trạng không tốt thì sẽ ghét em à?" Tôi vừa nức nở vừa nhìn anh ấy.

 

Ánh mắt Cố Duệ đầy yêu chiều, khóe miệng không thể ngừng cười.

 

"Anh không dám có tâm trạng xấu đâu." Anh ấy vuốt tóc tôi.

 

"Anh sợ có người lại khóc thảm hơn nữa."

 

Tôi ôm chặt Cố Duệ hơn, muốn tận hưởng thêm cảm giác ở trong vòng tay anh ấy

 

“Trời ơi, tôi đang nhìn thấy cái gì thế này? Tiểu Mễ, hôm nay cậu ra đường không xem ngày hoàng đạo à? Làm phiền người khác yêu đương sẽ bị sét đánh đấy.” 

 

Đây là giọng của Hứa Phàm, nghe cậu ta nói xong mặt của tôi đều đỏ lên, vội vàng đẩy Cố Duệ ra. 

 

"Không phải chứ, chuyện này sao lại trách tôi sao?" Tiểu Mễ bày ra vẻ mặt vô tội.

 

"Anh Duệ, hay là anh tiếp tục đi, bọn em ra ngoài đợi một lát?"

 

“Cũng được.” Cố Duệ nhàn nhã nhìn về phía hai người bọn họ. 

 

Tiểu Mễ không vui chút nào: "Cố Duệ, anh là ma quỷ à?"

 

Sau đó, ánh mắt của cậu ta rơi vào người tôi, đầy bất lực: "Chị An Nhiên, chị đừng giận nhé, bọn em thật sự không biết..."

 

"Không, tôi..."

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Cùng lúc đó, Cố Duệ cắt lời tôi: "Cậu gọi chị ấy là gì?"

 

"Chị An Nhiên!"

 

"Tự cậu cảm nhận xem có hợp lý không?" 

 

"Không phải chứ..." Tiểu Mễ nhìn Cố Duệ, rồi lại nhìn Hứa Phàm.

 

"Vậy anh muốn em gọi thế nào, em liền gọi thế ấy, được không?"

 

“Nói cậu ngu ngốc cậu còn tự ái.” 

 

Hứa Phàm lắc đầu: “Đã ôm luôn rồi mà cậu còn gọi chị à?”

 

“Bạo chúa không lên tiếng, tôi dám gọi lung tung sao? Trước đây Giang Hạo gọi chị dâu, không phải đã bị anh Duệ mắng một trận à…” Tiểu Mễ vô thức run run ôm hai tay. 

 

“Đó là do cậu không hiểu. Trong thời gian chúng ta vắng mặt, chắc chắn đã có chuyện gì đó khó nói xảy ra rồi…”

 

"Chuyện gì mà không thể nói vậy? Nói tôi nghe thử đi, sao tôi có cảm giác như mình đã bỏ lỡ một vở kịch lớn vậy?"

 

Là Giang Hạo đến. 

 

“Không phải nói tập hợp à? Kết quả tôi tức tốc chạy tới mà vẫn bỏ lỡ mất cảnh quan trọng nhất rồi sao? Trời ơi, giao thông ở Trùng Khánh khi nào mới khá lên được đâyyyyyy!!!!”

 

"Chị dâu? Kể cho anh em bọn em nghe chút đi, kể mấy chuyện mà không thể cho người khác biết ấy?"

 

"Tôi..."

 

"Chị dâu, đừng ngại mà! Nếu không thì kể mấy việc đã làm hoặc định làm với anh Duệ đi?" Giang Hạo vẫn tiếp tục truy hỏi, không có ta định buông tha tôi. 

 

“Thay vì hỏi chị dâu, không bằng cậu hỏi anh Duệ của chúng ta đi, hỏi xem anh ấy đã làm gì hoặc định làm gì rồi.” Hứa Phàm chen vào. 

 

Giang Hạo cũng lập tức hiểu ý, cậu ta cười ha hả: “Nếu vậy thì phải giới hạn độ tuổi đó.” 

 

Tôi chỉ biết im lặng nhìn lên trần nhà…

 

Cố Duệ dường như không chịu nổi sự ồn ào của mấy người bọn họ, anh ấy nhướn mày, giọng điệu chỉ huy: "Các cậu nói đủ chưa? Tôi yêu đương thế nào còn phải báo cáo với các cậu à?"

 

Mọi người đều hừ một tiếng: "Anh nhỏ mọn thật đấy!"

 

"Tôi cứ nhỏ mọn như vậy đấy, có vấn đề gì không? Không thích thì có thể ra về."

 

“Nói nhiều như vậy không thấy đói à? Tự mình chọn đi, ăn cơm hay cẩu lương?”

 

"Ăn cơm!" Mọi người đồng thanh.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /56 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiểu Trù Nương Ở Biên Quan

Copyright © 2022 - MTruyện.net