Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Bảo bối, em nói lý đi được không?”
“Em cứ không muốn nói lý đấy, em hối hận rồi.”
“Hối hận à?”
Anh ấy hít một hơi thật sâu: “Em nói xem, em hối hận cái gì thế?”
“Em đánh giá thấp tầm ảnh hưởng của anh ở trường rồi, hối hận vì đã để anh tham gia trận bóng chiều nay. Lát nữa sẽ có bao nhiêu đôi mắt nhìn anh đây? Em không muốn bọn họ nhìn anh đâu.”
“...”
Cố Duệ hít một hơi thật sâu rồi bật cười: “Bảo bối, em ghen tuông khó hiểu thật đấy. Lẽ nào em không tự tin về bản thân mình đến vậy sao?”
“Ai nói em không tự tin? Em chỉ là… dù sao cũng không phải là không tự tin.”
“Được rồi, em nói gì anh cũng nghe, nếu vậy thì anh không ra sân nữa, được không?”
“Không được, em muốn xem anh chơi bóng.”
“Bảo bối, em kiếm chuyện với anh à? Chọc điên anh?” Cố Duệ xoa đầu tôi, vẻ mặt có hơi thất vọng.
*Beta: ôi ảnh cứ một câu bảo bối, hai câu bảo bối, toi cũng sẽ bắt ngy toi gọi như vậy
“Vậy em nói đi, anh phải làm gì? Đều nghe em hết được không?”
Tôi suy nghĩ một lúc.
“Thôi vậy, anh cứ việc chơi đi, người khác muốn nhìn thì nhìn, dù sao cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.”
“Vậy mới đúng chứ, người khác làm gì là quyền của họ, trái tim của anh không phải vẫn bị em nắm giữ sao, có đúng không?”
“Đúng cái gì mà đúng? Em chỉ là muốn xem em có bao nhiêu đối thủ tiềm tàng mà thôi.”
“Cái đầu này của em…”
Cố Duệ đưa tay chỉ vào trán của tôi: “Suy nghĩ khác người thật đấy.”
“Cố Duệ, anh nói xem, anh nổi tiếng như thế, em làm sao yên tâm quay về trường học đây?”
Anh ấy vuốt cằm, giả vờ suy nghĩ: “Ồ, vậy phải làm sao đây? Hay là em đừng đi học nữa? Mỗi ngày đều ở bên cạnh giám sát anh đi?”
“Anh cút đi.”
Cố Duệ cười, không nói thêm gì.
“Nhưng mà, xung quanh có nhiều cô gái thích anh như vậy, anh có cưỡng lại được cám dỗ không?”
“Đúng thật là có chút không cưỡng lại nổi đấy.” Cố Duệ trêu chọc tôi.
“Chị?” Cố Duệ gọi tôi.
Tôi tức giận hất tay Cố Duệ, không muốn nghe anh ấy gọi.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
“Nghe anh nói hết đã được không?”
“Anh bắt nạt em.”
Cố Duệ ôm chặt tôi vào lòng, hơi thở mạnh mẽ của anh ấy lập tức bao phủ lấy tôi.
“Bảo bối, anh chỉ là không dám dễ dàng hứa hẹn với em mà thôi. Cả thế giới này chỉ một An Nhiên em mà thôi, sao anh lại không trân trọng em chứ? Anh thực sự rất yêu em đó bảo bối à.”
Tim tôi như hẫng đi nhiều nhịp, cả người đều cứng đờ.
Một lúc sau, tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, trong mắt Cố Duệ đều là sự kiên định, biểu hiện cho một thứ tình yêu rất mãnh liệt.
Tôi mím môi, khoé mắt ngập nước.
Cố Duệ vuốt ve má tôi: “Lại sắp khóc nhè à? Em đừng khóc, cũng đừng buồn, có được không?”
Nói xong, anh ấy nắm lấy tay tôi: “Chúng ta mau đi thôi!”
Chỉ có điều, Cố Duệ không biết, khi anh ấy quay lưng đi, nước mắt của tôi cuối cùng cũng rơi xuống.
Nhưng mà tôi biết, đây không phải là nước mắt của sự cay đắng, mà là sự ấm áp, là sự cảm động trước ánh mắt kiên định và dịu dàng của Cố Duệ.
Hơi ấm trong lòng bàn tay anh ấy cũng khiến tôi cảm thấy an tâm, con đường phía trước dường như cũng trở nên rõ ràng hơn.
Tựa như…
Tôi và Cố Duệ, đã sớm trở thành sự nương tựa của đối phương vậy…
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");