Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Anh ấy quay đầu nhìn tôi, sắc mặt cực kỳ khó coi, trong mắt như bùng lên ngọn lửa giận dữ. Giữa đôi mày đã hằn rõ nếp nhăn sâu hoắm.
Cố Duệ lạnh lùng đứng đó, nhìn tôi từ trên xuống.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Đột nhiên, anh ấy nắm lấy vai tôi và cúi đầu, bắt đầu hôn tôi một cách mạnh bạo. Cũng không thể gọi cái này là hôn, phải là cắn mới đúng. Hành động của Cố Duệ bây giờ chẳng khác gì một con ch.ó dữ đang ngoạm lấy con mồi.
Tôi đẩy anh ấy ra: “Cố Duệ!”
“Còn dám phản kháng?”
“Em đau mà…” Lúc này, tôi có chút ấm ức.
“Đau à? Đau mới tốt.”
Cố Duệ trầm ngâm một lát.
“Bởi vì anh cũng đau...”
“Anh đau cái gì?" Tôi bĩu môi.
"Em cũng đâu có cắn anh!"
Nhìn thấy vẻ mặt trẻ con của tôi, Cố Duệ như bị chọc cười, nét mặt cũng dần dịu lại.
Sau đó, anh ấy mím môi nhìn tôi: "Vậy em cắn lại đi?"
"Không cần! Em đâu phải chó đâu.”
Trên mặt Cố Duệ hiện lên nụ cười: "Chị, anh đã cho em cơ hội rồi đấy..."
"Ý anh là gì?" Tôi vô thức run lên.
"Không có gì cả, chỉ là muốn..."
Cố Duệ đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi, bá đạo ép tôi vào tường.
Tôi giãy giụa một lúc, nhưng sức lực chênh lệch quá lớn, tôi hoàn toàn không thể cử động, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh ấy.
Ánh mắt của Cố Duệ chứa đầy những cảm xúc phức tạp, lướt qua từng đường nét trên khuôn mặt tôi, mái tóc, thậm chí là từng tấc da thịt. Tôi cảm giác như mình sắp bị ánh mắt ấy xuyên thấu rồi.
Trong đôi mắt của anh ấy lúc này tràn ngập cơn giận dữ của một kẻ đang bảo vệ thứ thuộc về mình khỏi sự nhòm ngó của kẻ khác.
"Cố Duệ, hôm nay anh điên rồi à?"
Anh ấy cúi xuống sát hơn, giọng trầm thấp bên tai tôi, chậm rãi nói: "Anh điên rồi, đều là do em ép anh..."
Tai tôi nóng bừng.
Ngay sau đó, Cố Duệ buông tôi ra, đưa tay giật lấy chiếc áo khoác của tôi.
"Anh làm gì vậy? Đang ở bên ngoài..."
Anh ấy không để ý đến tôi, trực tiếp ném chiếc áo khoác sang một bên.
"Quần áo bị người khác chạm vào rồi, đừng mặc nữa. Ngày mai anh mua cho em cái khác..."
Nói xong, Cố Duệ cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người tôi.
"Cố Duệ, anh có phải hơi trẻ con rồi không? Như vậy sẽ bị cảm đấy."
“Mặc kệ đi, anh chỉ quan tâm đến em thôi bảo bối.”
Khoảnh khắc này, tôi bỗng nhiên không muốn đối đầu với anh ấy nữa.
Có lẽ ngoan ngoãn, dịu dàng nghe theo mới là điều anh ấy thích nhất.
Tôi vươn tay, ôm chặt lấy Cố Duệ.
Anh ấy cúi đầu xuống, hơi thở nóng rực phủ lên tôi. Ngay sau đó, trên phần da thịt dễ thấy nhất ở cổ tôi, để lại một dấu hôn đỏ rực.
3.
Ánh nắng ban mai xuyên qua tấm rèm cửa, phủ lên căn phòng một lớp ánh sáng dịu nhẹ.
Tỉnh dậy trong vòng tay của Cố Duệ, lòng tôi ngập tràn cảm giác bình yên, ấm áp như đang tận hưởng những điều bình dị nhất của cuộc sống.
Chín giờ sáng, ánh mặt trời ấm áp len lỏi vào từng góc nhỏ.
Tôi nhìn Cố Duệ vẫn còn đang ngủ say, không kìm được mà nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt anh ấy.
Ngay sau đó, tay tôi bị anh ấy nắm chặt.
Sau đó… không còn “sau đó” nữa…
Chuyện do tôi gây ra, có khóc cũng phải tự chịu.
…
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");