Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ngọt Khắc Vào Tim
  3. Chương 50
Trước /87 Sau

Ngọt Khắc Vào Tim

Chương 50

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trì Yên cảm thấy hình như mình uống phải sữa giả rồi. 

Sau khi nói xong, giọng cô thấp đến mức đã có chút nghe không rõ, âm cuối không hề bị nâng lên mà còn bị cô ép xuống.

Cánh tay Trì Yên dùng sức, tay ôm cổ anh càng thêm chặt.

Không biết là do thời tiết quá khô nóng hay là do da mặt cô quá mỏng, lại như có một cỗ khí nóng vọt lên tận tới mặt.

Cô chôn mặt sau cổ anh, hoảng hốt nghe thấy tiếng anh thâm thấp cười: "Ân."

Từ trước đến nay, Khương Dịch không có nhiều ý kiến về việc Trì Yên quay cái gì. Nhưng không có ý kiến không có nghĩa là anh thấy vui khi thấy cô đi quay.

Rốt cuộc thích lâu như vậy, nhìn thấy cô thân thiết với gã đàn ông khác sẽ khó tránh khỏi không vui. 

Cho dù anh tinh tường biết đóng phim khác với thực tế. 

Nhưng cũng không có biện pháp, Trì Yên thích, anh cũng yêu ai yêu cả đường đi lối về mà thích thôi.

Nghe được đáp án mình muốn, Trì Yên cảm thấy khá mỹ mãn, đung đưa chân hừ ra một cái bắt đầu ngâm nga giai điệu hát.

Giọng của cô rất dễ nghe, không giống Tống Vũ, ngũ âm không đầy đủ, nghe cô ngâm nga giai điệu thôi cũng là một loại hưởng thụ

Ánh đèn đường màu vàng cam tỏa ra, phủ kín cả con đường, Khương Dịch cõng cô từ từ bước, rõ ràng hôm nay căn bản không hề uống rượu, lại giống như bị say, suy nghĩ chẳng được gì.

Trì Yên ở sau lưng hỏi anh: “Khương Dịch, anh thích em sao?”

“Thích.”

“Thích bao nhiêu?”

Khương Dịch cong môi: “Muốn thích bao nhiêu thì thích bấy nhiêu”

Trì Yên hừ nhẹ, khóe miệng cong cong, lại lăng yên không nói.

·

Trên đường về, Trì Yên mơ mơ màng màng buồn ngủ cả một đường.

Cô không thích gió điều hòa lắm nên mở hết cửa xe ra, để gió bên ngoài thổi vào, sau khi càn quét cả xe một lượt lại thổi qua bên Khương Dịch, đi ra.

Trì Yên ngủ gật nửa ngày, lại không thể nào ngủ được_____ mí mắt nhẹ nhảy, làm lòng cô đều thấy bất an.

Hôm nay thời tiết ban ngày khá tốt, vạn dặm không mây, nhưng đến buổi tối thì lại hơi oi bức, oi một lúc rồi lại mưa to một hồi. 

Trì Yên dùng ngón tay nâng mí mắt lên, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bóng cây lay động, cửa sổ xe mở ra, hình như đã có giọt nước khô nóng nhảy xuống, ngẫu nhiên bắn lên mặt Trì Yên mấy giọt. 

Trời mưa vẫn chưa to lắm.

Thời tiết không tốt, trong lòng Trì Yên càng như bị nhét thêm nhúm bông, mềm mại, hít thở đều không thông.

Lại nghiêng đầu Khương Dịch, ánh mắt anh vẫn nhìn về phía trước, chuyên chú lái xe.

Trì Yên nhìn chằm chằm sườn mặt của anh nửa phút, vừa mới đem tầm mắt thu lại, mắt lại bị ánh đèn lung lay chiếu tới, cũng không biết xe đối diện bị làm sao, chạy lung tung chợt lao lại đấy.

Quả nhiên có chuyện không tốt xảy ra.

Trì Yên theo bản năng quay đầu nhìn Khương Dịch, việc ngoài ý muốn tới quá nhanh, cô chỉ tới kịp nhìn thấy Khương Dịch đánh tay lái về phía mình một chút, còn chưa kịp phản ứng lại, “Phanh” một chút, một tiếng động lớn vang lên bên tai, trước mặt Trì Yên tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Lúc Trì Yên tỉnh lại đã là hơn 12h đêm

Cô thế nhưng không bị thương nặng, chỉ có chân trái bị cọ nên bị xước da, đầu bị đụng nhé, bây giờ thấy hơi choáng váng.

Phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt, Trì Yên mới vừa giật giật ngón tay, đã làm người đang ghé vào giường cô tỉnh dậy.

“Tiểu Trì, có thấy không thoải mái ở đây không?”

Phòng bệnh không bật đèn, Trì Yên ngốc lăng nghe ra đây là giọng Khương Vận.

“Chị, em không sao……” giọng Trì Yên khô khốc, “Khương Dịch đâu?”

Dựa theo động tác đánh tay lái của Khương Dịch, anh chắc chắn bị thương nặng hơn Trì Yên nhiều, Trì Yên vừa nghĩ đến ngực đã thấy khó chịu. 

Khương Vận càng không nói, cô lại càng lo lắng không yên, trở tay cầm Khương Vận tay, âm cuối cực run: “Chị……”

“Khương Dịch đã chuyển sang phòng bệnh thường rồi, chắc ngày mai sẽ có thể tỉnh lại thôi.”

Trì Yên cắn cắn khóe môi, đau.

Căn bản không phải đang nằm mơ…… Còn không bằng đang nằm mơ cho xong.

Trước mắt cô một mảnh mơ hồ, hơi nước kết thành một tầng ở hốc mắt, sau đó lại chảy dài xuống.

Khương Vận có chút hoảng, ôm chầm lấy cô vỗ nhẹ lên bả vai an ủi: “Tiểu Trì em không cần khẩn trương như thế, Khương Dịch thật sự không có việc gì.”

Trì Yên không nói lên lời, lúc khóc cũng phần lớn là vô thanh vô tức, an an tĩnh tĩnh, nếu không phải Khương Vận vừa rồi thấy cô rớt nước mắt, thậm chí căn bản nhìn không ra cô đang khóc.

Khương Vận khẽ vuốt lưng cô: “Thật sự không nghiêm trọng như vậy đâu”

Thấy Trì Yên vẫn không nói lời nào, Khương Vận lại thở dài: “Thật sự không tin, ban ngày tự em đi xem đi.”

Đã bằng này tuổi rồi, Khương Dịch cũng đã trải qua nhiều sóng gió cuộc đời, khuyên can mãi cuối cùng cũng dỗ được Trì Yên.

Phòng bệnh chỉ có hai người, lúc này Khương Vận mới yên lòng, cũng bò lên trên giường đi nghỉ ngơi một lát.

Buổi tối Trì Yên ngủ không yên, liên tiếp mơ vài ác mộng, sau khi tỉnh lại, ngoài trừ tim đập nhanh căn bản lại không nhớ rõ gì cả

Khương Vận dậy còn sớm hơn cô, sau khi chờ Trì Yên dọn dẹp xong, chị đã mang ít đồ ăn sáng vào. 

Ăn mà không biết mùi vị gì, Trì Yên chỉ thất thần ăn mấy miếng đã buông chiếc đũa.

Khương Vận: “Ăn no rồi à?”

Trì Yên gật đầu, sắc mặt cô không tốt lắm, tái nhợt đến mức có thể so với tấm ga trải giường trắng tinh trên giường bệnh luôn.

Khương Vận gật gật đầu, cũng buông chiếc đũa: “Bệnh viện bên này chị trông cho, em cứ đi làm việc của mình đi.”

Hôm nay Trì Yên có lịch làm việc.

Đoàn phim hôm nay muốn tham gia quay một gameshow, không phải phát sóng trực tiếp, phải chờ khi phim truyền hình phát rồi mới phát chương trình này 

Kế hoạch đã lập từ vài ngày trước, không thể vì một người là Trì Yên mà thay đổi được.

Thấy Trì Yên không có phản ứng gì, Khương Vận điểm điểm gáy cô: “Ngốc rồi à? Khương Dịch nếu có chuyện gì, chị chặt đầu xuống cho em làm cầu đá được không?”

“Được rồi được rồi, trang điểm lại đi.” Khương Vận mở túi hoá trang ra, lại lấy son son phấn phấn ra, “Sau khi quay xong chắc vẫn sẽ còn phỏng vấn đấy, chuẩn bị thật tốt nhé! ”

Trì Yên hữu khí vô lực đáp “Ân” một tiếng, tùy ý để Khương Vận lấy bông dặm phấn làm loạn trên mặt mình một trận. 

Cô không yên tâm Khương Dịch, trước khi đi ghi hình tiết mục vẫn phải bảo Khương Vận đưa mình đi nhìn thoáng qua phòng bệnh.

Trên giường bệnh người đàn ông hô hấp vững vàng, sắc mặt so với tưởng tượng của cô thì tốt hơn một chút, mặt mày vẫn sạch sẽ đẹp đẽ,  nhìn so bình thường lại dịu dàng hơn rất nhiều.

Trì Yên đứng bên cạnh một hồi lâu, hốc mắt có chút nóng lên, mãi đến khi thời gian thật sự không còn sớm nữa, bị Khương Vận kéo ra, vừa lúc lại có nữ bác sĩ đi qua, nhìn cô liếc một cái, “Người nhà bệnh nhân sao?”

Cô giương mắt, hốc mắt đỏ lên, đáy mắt vẫn ướt đẫm, vị bác sĩ kia cũng không quen biết cô, thấy cô phản ứng như vậy mới cảm thấy là lạ, không nhịn cười cười: “Anh ta thật sự không có việc gì, không cần lo lắng như vậy đâu.”

Lúc này Trì Yên mới yên lòng một chút, kéo dài đến tận bây giờ, thời gian đã không còn sớm nữa, cô bị Khương Dịch lôi lên xe, "Đi thôi!" 

·

Tiết mục bắt đầu ghi hình lúc 11h.

Đoàn phim chỉ mời có nam nữ chủ với nam nữ số 2, cùng với hai ca sĩ hát nhạc phim mà thôi. 

Quan hệ của Trì Yên với nữ chính rất bình thường, có thể là bị đạo diễn so sánh với Trì Yên nhiều lần, nữ chính nhìn cô không vừa mắt cũng không phải ngày một ngày hai. 

Trì Yên lười giai lưu cùng loại người này, đặc biệt hôm nay cô chẳng muốn nói lời nào cả 

Hôm nay ghi hình rất thuận lợi, cho dù toàn bộ hành trình Trì Yên đều thất thần, nhưng may thay, khung hình của cô cũng không nhiều lắm, nên cơ bản không xảy ra vấn đề gì lớn.

Gameshow tổng cộng hơn 1 tiếng, từ diễn tập trước, đến sau đó chính thức quay, lại thêm cắt nối biên tập, liên tục quay từ 11h đến hơn 5h. 

Mặt Trì Yên có chút cứng lại luôn, vất vả chống đỡ được đến khi kết thúc, vừa muốn rời đi lại bị nam số 2 túm lấy, “Trì Yên, còn phỏng vấn nữa.”

Trì Yên chỉ nói cảm ơn, lại ngồi về chỗ

Đối tượng phỏng vấn chủ yếu là hai nam diễn viên, đến nỗi Trì Yên và nữ chính, chỉ ngẫu nhiên bị hỏi một hai vấn đề nhỏ mà thôi.

Mặt Trì Yên không biểu cảm ngồi nghe, mãi đến khi người chủ trì đột nhiên dời microphone về phía cô và nữ chính, hỏi vấn đề cực kì xảo quyệt: “Bị dân mạng đánh giá là bình hoa, xin hỏi hai vị cảm thấy dân mạng nói có lý không? Hai vị đánh giá kĩ thuật diễn của bản thân thế nào?”

Nụ cười của nữ chính lập tức cương cứng bên khóe miệng, đối lập hoàn toàn, Trì Yên lại bình tĩnh hơn nhiều, chỉ nhàn nhạt nhìn người chủ trì liếc mắt một cái, không lên tiếng.

Lúc trước Khương Vận nói qua sẽ có phỏng vấn, trước đó còn chuẩn bị cho cô phương án đối đáp lại mấy vấn đề nữa. 

Kết quả người chủ trì này giống như cố ý làm người ta khó xử, chuyên chọn loại câu hỏi không dễ trả lời.

Cũng may tuy rằng hôm nay đầu cô phản ứng chậm, nhưng vẫn có thể phản ứng lại, mím môi dưới, giọng điệu lạnh nhạt: "Về vấn đề kĩ năng diễn xuất, một ngàn người sẽ có một ngàn cách nhìn khác nhau, nếu để tôi tự đánh giá chính mình_____ chủ quan mà nói, tôi cảm thấy có thể qua được, khách quan mà nói...... tôi không có cách nào tự đánh giá chính mình."

Microphone lại chuyển hướng sang nữ chính, nữ chính ha hả cười, cơ hồ muốn khen mình lên mây luôn. 

Trì Yên nghe bên tai trái, ra bên tay phải, biểu cảm trên mặt cô vẫn lành lạnh, trộm liếc điện thoại một cái, lại nghe thấy Lục Chi Nhiên nói thay cô mấy lời: "Từ góc độ của một tiền bối vào giới sớm hơn mấy năm mà nhìn thì tôi cảm thấy kĩ thuật diễn của Tiểu Trì không tồi." 

Thật vất vả chờ đến lúc ảnh đế mở miệng, người chủ trì lập tức thừa thắng xông lên: “Vậy kỹ thuật diễn của nữ chính thì sao?”

Lục Chi Nhiên cười nhàn nhạt, không đáp.

Thật vất vả đợi đến khi phỏng vấn kết thúc, sau khi tất cả thiết bị ghi hình tắt đi, bả vai Trì Yên hơi sụp xuống, trước khi rời đi, lại khách khách khí khí cảm ơn Lục Chi Nhiên.

Lục Chi Nhiên có chút buồn cười: “Cảm ơn anh khen kỹ thuật diễn của em tốt à?”

Trì Yên gật gật đầu, ngay sau đó hìn đồng hồ, “Em còn có việc, lần sau có cơ hội gặp lại.”

Lời nói là nói như vậy, nhưng trong lòng Trì Yên lại rõ ràng, cô với Lục Chi Nhiên không cùng cấp bậc, các loại họp báo hẳn đuổi cũng không đến gần, phim truyền hình chắc cũng sẽ không lại có phim quay cùng nhau nữa.

Mà câu “Có cơ hội gặp lại” này, cũng không biết sẽ kéo đến ngày tháng năm nào nữa.

Chuyện Trì Yên bị tai nạn giao thông cũng không có nhiều người biết, bao gồm có Bạch Lộ, lúc gọi điện đến giọng điệu không có gì đặc biệt cả. 

“Bảo bối nhi, cậu còn nhớ rõ chuyện 《 nhiếp hồn 》 dừng quay không?”

Trì Yên đã đem xe đi sửa, cô cũng không định nói chuyện tai nạn giao thông cho Bạch Lộ, chỉ đáp: “Nhớ chứ.”

Bạch Lộ: “Nam chủ trước kia là nam thần của cậu, bởi vì ngừng quay, mấy hôm trước tạp chí của bọn tớ có theo dõi một chút, Lục Chi Nhiên sắp tới có nhận một bộ huyền nghi”

Trì Yên hỏi: “……《 Người dẫn đường 》?”

“Thông minh!” Bạch Lộ lại hỏi: “sao cậu biết?”

Cô còn có thể làm sao mà biết được…… Bởi vì Khương Vận đã đưa kịch bàn cho cô đó, chính là 《 Người dẫn đường 》.

Càng trùng hợp hơn là, hôm nay Trì Yên quay xong tiết mục, mới nói Lục Chi Nhiên hẹn có cơ hội gặp lại.

Vậy mà, cơ hội lập tức tới rồi đó

Quảng cáo
Trước /87 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chư Thiên Kỷ

Copyright © 2022 - MTruyện.net