Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thẩm An An nhìn thấy một màn tôi hỏi cậu đáp, tức đến nổi giậm chân bỏ về trước.
Lục Yên không quan tâm dáng vẻ đó, vẫy tay chào tạm biệt lớp phó học tập sau đó lên tiếng nhắc nhở: “Đi cẩn thận nhé!”
“Ừm, tạm biệt.”
Trong lúc ngồi đợi Trương Ngạn Duy, cô lôi chiếc điện thoại ra nghịch ngợm, nhân cơ hội hắn không chú ý liền chụp một bức ảnh, không lấy mặt chỉ lấy một góc nhỏ làm cho bức ảnh trở nên thần bí.
“Cậu đang làm gì vậy?” Cô giả vờ bình tĩnh hỏi “Chép bài cho ai sao?”
Hắn thẳng thắn đáp: “Ừm, chép bài bán cho cô.”
Lượng bài bắt buộc phải ghi trong ba tuần và lượng bài tập cần phải làm của tuần trước, nay mới là đầu tuần nên cô không hiểu lý lẽ thường tình của cái trường này, chỉ cần bước sang ngày hôm sau trả bài miệng, kiểm tra lấy điểm hàng tuần, bài kiểm tra tháng để kiểm soát tình hình học tập, đủ loại phải vượt qua.
Trương Ngạn Duy biết cơ hội kiếm tiền đến rồi nên tận dụng nó thôi.
Lục Yên chớp mắt ngạc nhiên nhất thời không biết nên cười hay khóc: “Vì sao cậu chắc rằng tôi sẽ mua?”
“Tôi bán rẻ hơn lớp phó học tập, chữ cũng đẹp hơn.” Hắn thu dọn tập vở cho tất cả vào cặp, chuẩn bị rời đi.
Lục Yên gật đầu, nghe ra cũng hợp lý: “Tôi biết lúc nãy cậu trả lời vì muốn chọc Thẩm An An, nhưng có thể mời cậu một bữa cơm không? Xem như bù đắp ba lần gặp mặt trước tôi nói năng lỗ m ãng.”
Trương Ngạn Duy nhìn đồng hồ sau đó đáp: “Tôi phải đi làm thêm, cô đến quán đi, tôi làm lại ly nước ép nhưng vẫn phải trả tiền.”
Cả hai rời khỏi lớp cuối cùng, cẩn thận ngắt điện đóng cửa.
Xuống đến sân trường chỉ còn vài bóng người le ngoe, cơn gió thổi qua cuốn bụi bẩn lơ lửng mang theo cảm giác lành lạnh.
Ngày cô đến thành phố này thời tiết cũng như vậy, Lục Yên nhanh tay chụp một tấm ảnh với màn trời u ám đăng lên IG.
‘Tâm trạng rất tốt’
Người like đầu tiên là Bình Tây Tây, sau đó liền nhận được cuộc gọi đến.
Với chất giọng não nề, cô ta hỏi: “Ngày đầu tiên đến lớp thế nào, có hòa đồng với bạn cùng lớp không.
Ngày trước, ngoài tao ra mày chẳng chịu nói chuyện với ai, bọn họ đều nói mày là kẻ lập dị, cố gắng bắt chuyện tìm mối quan hệ sau này còn có thể nhờ cậy.”
Cô phì cười khi xem đoạn ký ức của thân chủ, Bình Tây Tây vì muốn chép bài để qua đợt thi giữa kỳ mà đánh liều bắt chuyện.
Bọn họ làm quen nhau ngay tại phòng thi, từ khi thân thiết điểm của cô ta không còn xếp bét nữa, trụ vững ở lưng chừng.
Thân chủ ngày trước không phải là không bắt chuyện với ai, chỉ là do bề ngoài và nét mặt nghiêm túc của cô khiến bọn người trong lớp e ngại.
Rất nhiều người đã nhận được sự giúp đỡ của thân chủ như cái cách của Bình Tây Tây, nhưng bọn họ xem đó là điều đương nhiên, cần thì dùng đến không thì ngoảnh mặt đi.
“Vẫn chưa làm thân được với ai nhưng bắt chuyện được với bạn cùng bàn.” Lục Yên thong thả nói “Bận rồi nhé, tạm biệt.”
Thoát khỏi cuộc gọi cô đột nhiên cảm thấy chóng mặt với lượng theo dõi tăng đột ngột, bình luận cũng nhiều hơn ngày thường.
Trương Ngạn Duy đưa nắm tay sang bên cạnh, cô ngơ ngác chìa tay ra nói: “Gì vậy, tôi không sợ sâu đừng tạo bất ngờ nhé!”
【Ngu ngốc!】
Bảng điện tự hiện lên trước mắt, đề hai chữ cho đùng còn sợ cô không nghe thấy mà đọc to rõ.
Trước giờ còn tự nghĩ đó là một cái máy móc biết giao nhiệm vụ, nào ngờ còn quản rộng như vậy, mắng cô ngu ngốc cơ đấy!
Ba viên kẹo nằm gọn trong lòng bàn tay, cô ngạc nhiên hỏi: “Cho tôi sao? Tôi thích đồ ngọt lắm vô cùng cảm ơn.”
Vừa rồi nhìn sắc mặt của Lục Yên không tốt, hắn còn nghĩ hạ đường huyết.
Nhận được mấy viên kẹo sắc mặt và biểu cảm lập tức thay đổi như chong chóng trước gió.
Hắn cảm thấy bản thân mình làm ra chuyện dư thừa nên không đáp, bước chân nhanh hơn bình thường, một mạch đến thẳng bãi đổ xe.
Lục Yên nhâm nhi vị ngọt trong khoang miệng, rồi trố mắt nhìn bạn cùng bạn dẫn chiếc xe đạp bên cạnh.
Trương Ngạn Duy dùng ánh mắt để hỏi, cô lập tức lắc đầu giải thích: “Cơn sốt không qua nhanh thế đâu, cậu đừng chủ quan.”
“Đã khỏe hẳn rồi.” Trương Ngạn Duy nhẹ nhàng đáp.
Trên gương mặt hắn không có biểu cảm biết ơn khi nhận được sự quan tâm từ người khác.
Hôm qua Trương Ngạn Duy đã bỏ ích thời gian ra suy nghĩ cẩn thận.
Ngày đó xe đạp của hắn vô duyên vô cớ bị hư phải đem đi sửa, chờ xe buýt chờ đến khi bầu trời giăng kín mây đen.
Vài ngày sau xem tin tức mới biết, hai chuyến xe liên tiếp xảy ra vấn đề, chỉ mất ba mươi phút đi bộ, trong lòng dự tính sẽ về kịp, nào ngờ nữa đường dính mưa phải tìm vội chỗ nào đó để trú.
Lần đầu gặp nhau cô nói như vậy không sai.
Trương Ngạn Duy còn sợ cô nghĩ bản thân hắn là bi3n thái rồi suy nghĩ lung tung, dù sao cũng là nam nữ khác biệt nên đã rời đi trước.
Lần thứ hai gặp lại Lục Yên có thái độ cực kỳ tốt, hắn còn vô tình phớt lờ lời xin lỗi, thật ra có chút chột dạ.
Đây cũng là lần gặp mặt ấn tượng nhất bởi vì khi đó xảy ra vụ nổ, cũng là nguyên nhân cả hai bị đưa lên bản tin còn được đề nghị tuyên dương, tạo điều kiện cho lần gặp thứ ba..