Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
James cười như đang nhìn một đứa bé cáu kỉnh, lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, là tôi đùa quá trớn, tôi xin lỗi. Hôm nay là sinh nhật em, tôi đã đặc biệt chuẩn bị cho em một món quà.”
Nói rồi, James lấy ra một hộp nhỏ từ túi áo, đưa cho Hoàng Yến Chi: “Yến Chi, sinh nhật vui vẻ!”
Hoàng Yến Chi không nhận: “Tôi nhận tấm lòng, quà thì không cần, giờ anh có thể đi rồi.”
James nghe vậy, rốt cuộc không giữ được nụ cười trên môi nữa: “Yến Chi, đây là tôi đặc biệt chuẩn bị cho em, em không mở ra xem thử sao?” Hắn nhấn mạnh hai chữ đặc biệt.
Hoàng Yến Chi đưa tay cầm lấy hộp, nhưng không mở ra: “Quà tôi đã nhận, anh đi được rồi.”
James thấy Hoàng Yến Chi nhận quà, cười nhún vai: “Được rồi, xem ra Yến Chi không thích tôi xuất hiện ở đây. Không sao, lúc khác chúng ta lại trò chuyện riêng.” Nói rồi, hắn nhìn Quân Hạo Kiện vẫn đứng bên cạnh Hoàng Yến Chi không rời, sau đó xoay người bỏ đi.
Ánh mắt Vu Băng thâm sâu nhìn Hoàng Yến Chi một cái rồi theo sau.
Ra khỏi phòng tiệc, đi qua khúc rẽ, sắc mặt James lập tức tái nhợt, chân nhũn ra khuỵu xuống, tay chống lên mặt đất. Vu Băng hốt hoảng, vội vàng đi lên muốn nâng hắn dậy, nhưng còn chưa chạm vào đã bị hắn đẩy ra: “Cút.”
Vu Băng luống cuống đứng bên cạnh. James muốn tự mình đứng lên, nhưng hai chân đau thấu xương khiến hắn mất hết sức lực, cố gắng vài lần vẫn không được.
Vu Băng muốn giúp hắn, nhưng James lại không cho ả chạm vào, ả chỉ có thể đứng bên cạnh, trơ mắt nhìn hắn đau đớn.
Cuối cùng vẫn là do Peter lo lắng cho James nên đến theo, anh ta thấy cảnh này liền đưa hắn đi.
“Đã nói với anh rồi, anh không thể chịu đựng quá lâu được, phải nhanh chóng đi ra, anh nấn ná ở đó làm gì chứ.” Peter mắng hắn.
Sắc mặt James vẫn u ám, không nói lời nào, vất vả lắm mới gặp được Hoàng Yến Chi, làm sao hắn cam lòng mà đi.
****************
Đó chỉ là một đoạn nhạc đệm trong bữa tiệc, sau khi James bỏ đi, phòng tiệc lại ồn ào náo nhiệt như trước, dù mọi người tò mò về thân phận James nhưng người cũng đã đi rồi, dĩ nhiên bọn họ lại chú ý tới bữa tiệc hơn.
Hoàng Yến Chi cầm hộp nhỏ trong tay, rũ mắt, không biết đang nghĩ gì, Quân Hạo Kiện thì nhìn cô: “Yến Chi.” Anh nhỏ giọng gọi.
Hoàng Yến Chi mới hoàn hồn, thấy Quân Hạo Kiện và Hoàng Minh Dạ đều đang nhìn mình.
“Chi Chi, người vừa rồi là ai?” Hoàng Minh Dạ nhíu mày, Sự xuất hiện của James mang đến cho anh một cảm giác rất không tốt, người đàn ông này quá âm trầm.
“Chỉ là một người quen cũ, có chút ân oán với hắn.” Hoàng Yến Chi nói, cũng không muốn giải thích. Quân Hạo Kiện và Hoàng Minh Dạ đều là người thông minh, biết nơi này không nên hỏi nên cũng không nói nhiều. Có điều, thời gian tiếp đó Hoàng Yến Chi vẫn không yên lòng. Tuy cô che giấu rất tốt nhưng Quân Hạo Kiện vẫn nhận ra.
Ánh mắt anh híp lại, chẳng biết vì sao anh cảm giác người tên James đó liên quan tới những ký ức mà Hoàng Yến Chi không muốn nhắc lại.
Cho dù James đã đi rồi, nhưng vẫn khiến nhóm Helen hoảng sợ. Trước đó họ vẫn đang đoán già đoán non xem James còn sống hay đã chết, thậm chí gần đây bọn họ đã gần như khẳng định James vẫn còn sống, nhưng tận mắt thấy hắn đứng trước mặt thì nỗi lo lắng lại nặng nề hơn bất cứ lúc nào.
“Helen, hắn còn sống! Chắc chắn hắn sẽ không buông tha cho chúng ta. Làm sao đây?” Wenny nắm chặt vào áo trước ngực Helen, nhỏ giọng run run hỏi.
Helen cười, nhưng trong mắt lại u ám, nhẹ nhàng ôm Wenny: “Hắn không chết thì chúng ta chết, nếu chúng ta muốn sống, vậy thì... Wenny, chúng ta đều là những người đã từng chết biết bao nhiêu lần, còn sợ chút chuyện đó sao?”
Wenny dần bình tĩnh lại, nghĩ ngợi rồi gật đầu. Đúng vậy, chuyện này không còn cách nào để cứu vãn.
Nhìn Hoàng Yến Chi đang trò chuyện với người khác, Wenny liền bật cười. Đúng là nhàn hạ quá lâu khiến cô mất hết can đảm. Chẳng phải chỉ là James thôi sao, trước đây cô có thể làm biết bao nhiệm vụ, sống sót qua những đợt huấn luyện sinh tử đó, bây giờ còn sợ cái gì.
Cô vén tóc mình, nhoẻn miệng cười, chỉ chớp mắt đã lại thành Wenny phong tình vạn chủng. Thấy cô đã hiểu ra, Helen cũng cười cười, kéo Wenny lướt vào sàn nhảy.
“Irene, trận chiến của chúng ta đã bắt đầu rồi.” Hely cười, sau khi tỉnh táo lại từ sợ hãi lúc đầu, bây giờ trong mắt đều là vẻ hưng phấn.
Irene dịu dàng cười, gật đầu phụ họa: “Ừm, trò chơi bắt đầu rồi. Tôi nghĩ lần này, thắng lợi sẽ vẫn là của chúng ta.”
“Ha ha. Đúng, chiến thắng chắc chắn là của chúng ta.” Hely cười, đảo mắt rồi chỉ vào màn hình đã dừng lại: “Irene, lần trước là ả truy sát tôi, chúng ta bắt đầu từ ả đi. Suy cho cùng thì Janes vẫn là huấn luyện viên của chúng ta, nếu đã tốt nghiệp rồi thì phải cho hắn thấy kết quả học tập chứ, anh nghĩ thế nào?”
“Ý hay. Nói không chừng chúng ta còn có thể tặng James một món quà lớn.”
*****
“Chị, em tới muộn.” Lúc bữa tiệc đã diễn ra được một nửa, Cẩn Mai mới vội vàng đến. Chắc là chạy tới nên gương mặt thở hổn hển vẫn còn đỏ bừng, cô bé mặc một bộ lễ phục dài tới đầu gối.
“Sao lại chạy vội vậy?” Hoàng Yến Chi nhíu mày. Cẩn Mai bị hen suyễn nặng, không thể hoạt động mạnh.
Hoàng Yến Chi nhìn về phía sau cô ấy, đã thấy người đi cùng cô ấy là Cẩn Tử Văn. Hai ngày trước, cô đã gửi tin nhắn cho anh ta, nhưng mấy ngày nữa là đến kỳ thi đại học rồi, hôm nay không thấy Cẩn Mai nên cô cứ nghĩ cô ấy sẽ không tới.
Cẩn Mai dần hồi sức, lè lưỡi: “Đều tại anh em đấy, bảo anh ấy đi sớm một chút thì anh ấy lại nói vẫn tới kịp, cuối cùng vẫn bị muộn mất.”
Cẩn Tử Văn tới gần, nghe em gái mình nói vậy thì bất đắc dĩ: “Nếu không phải em để quên quà ở nhà thì chúng ta cũng không cần phải quay về lấy, đến muộn là tại ai hả?”
Cẩn Tử Văn đưa quà trong tay cho Hoàng Yến Chi: “Bạn học Hoàng, sinh nhật vui vẻ.”
Hoàng Yến Chi nhận quà rồi đưa cho Quân Hạo Kiện, khách sáo nói: “Cảm ơn.”
“Chị, đồ ăn ở đâu thế, em đói rồi.” Cẩn Mai xoa bụng cau mày, hôm nay cô còn chưa ăn gì đấy.
Hoàng Yến Chi cười, bản chất tham ăn của Cẩn Mai đúng là chỗ nào cũng dùng được, làm cô lại nhớ tới Trương Linh. Cô nhìn quanh, thấy Trương Linh đang đứng trong góc với Vệ Huy, bèn dẫn Cẩn Mai đi tới đó.
“Tiểu Linh.”
Trương Linh nghe thấy có người gọi cô, quay đầu lại thì trông thấy Hoàng Yến Chi: “Yến Chi, cuối cùng thì cậu cũng nhớ ra tớ rồi hả? Tớ còn tưởng trong mắt của cậu chỉ có mỗi ngài Quân nhà cậu thôi chứ.” Ngoài miệng thì phàn nàn, nhưng ánh mắt cô vẫn tràn ngập niềm vui.
Hoàng Yến Chi mỉm cười. Thấy Trương Linh bây giờ lại có thể mở miệng nói đùa như trước thì cô mới yên tâm hẳn, bèn chỉ Cẩn Mai: “Giới thiệu bạn mới cho cậu, đây là Cẩn Mai.”
Không đợi Hoàng Yến Chi giới thiệu về mình, Cẩn Mai mỉm cười nói trước: “Em biết chị, chị là Trương Linh, là bạn thân của chị Yến Chi.”
Trước đây Trương Linh đã từng nghe Hoàng Yến Chi nhắc đến Cẩn Mai, cuối cùng hôm nay cũng được gặp người thật rồi. Cô liền nở nụ cười tươi: “Hì hì, em có thể gọi là chị Linh.”
“Chị Linh, lần đầu gặp mặt, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Tính cách Trương Linh vốn hoạt bát, mặc dù gần đây gặp phải biến cố lớn khiến cô trở nên trầm tính hơn nhiều, đồng thời cũng trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng chung quy tính cách vẫn không thay đổi. Nói chuyện vui vẻ với Cẩn Mai một lúc, hai người quyết định cùng nhau đồng hành đến khu ăn uống.
Vệ Huy đứng ở gần đó, nhìn Trương Linh và Cẩn Mai mỗi người cầm một khay, vừa nhai nhóp nhép trong miệng vừa gắp thức ăn bỏ vào trong khay, thì không nhịn được bật cười.
Sau khi Quân Hạo Kiện cầu hôn thành công, hai ông cụ trong nhà đã rời đi trước. Vũ Ân Nguyệt và nhóm Vũ Ân Nguyệt cũng đã về. Bây giờ chỉ còn lại một vài người trẻ tuổi.
“En dâu, người đàn ông vừa nãy là ai vậy?” Vệ Huy nhớ đến James, bèn hỏi.
“Một người trước đây tôi quen.”
Thấy Hoàng Yến Chi không muốn nói nhiều vì vậy Vệ Huy cũng không hỏi nữa, bèn đổi chủ đề: “Đám cưới của em và Hạo Kiện sẽ tổ chức vào tháng chín đúng không?”
Vừa nhắc đến chuyện này, Hoàng Yến Chi liền mỉm cười, trả lời: “Ừm, ngày mùng tháng chín.”
Ngày này được hai vị lão gia quyết định, mang ý nghĩa bên nhau đời đời kiếp kiếp.
“Phong cách Trung Quốc hay Tây?”
“Phong cách Trung Quốc.”
“Anh và Tiểu Linh thì sao, có tính toán gì chưa?”
“Sự nghiệp của Linh Linh đang ở giai đoạn phát triển, tôi tính năm sau mới cầu hôn cô ấy. Ước mơ của cô ấy là trở thành một diễn viên nổi tiếng tầm cỡ quốc tế, tôi muốn sánh bước cùng cô ấy hoàn thành nguyện vọng này.” Vệ Huy nói, trong mắt đọng lại vẻ dịu dàng âu yếm.
“Bây giờ anh chính là người thân duy nhất của Tiểu Linh trên thế giới này, tôi hy vọng anh có thể chăm sóc cho cậu ấy thật tốt.”
Vệ Huy trịnh trọng gật đầu, đáp lại: “Tôi nhất định sẽ làm được.”
“Yến Chi, có người tìm em.” Quân Hạo Kiện đi đến, nói nhỏ vào tai Hoàng Yến Chi. Nhìn về hướng anh ra hiệu, Hoàng Yến Chi liền trông thấy Diệp Dung.
Cô lại nhìn về phía khu ăn uống, thấy Cẩn Mai không chú ý đến sự có mặt của Diệp Dung thì mới đi về phía bà ta.
“Cô Hoàng, tôi không mời mà tới, xin hãy thứ lỗi.” Diệp Dung xin lỗi nói.
Hoàng Yến Chi không trả lời.
“Cô Hoàng, đây là một chút quà mọn mà tôi chuẩn bị cho cô, hy vọng cô có thể nhận lấy, chúc cô đính hôn vui vẻ.” Diệp Dung đưa cho Hoàng Yến Chi một cái túi nhỏ.
Hoàng Yến Chi nhận lấy rồi nói: “Cảm ơn.”
“Chồng tôi đang chờ ở ngoài, tôi không ở đây thêm nữa, đi trước nhé.” Diệp Dung nói rồi liền nhanh chóng rời đi.
Nhìn theo bóng lưng đang dần biến bất, Hoàng Yến Chi cau mày nghi ngờ. Cô không tài nào hiểu nổi người phụ nữ tên Diệp Dung này.
Bữa tiệc kết thúc, Hoàng Yến Chi vừa cùng Quân Hạo Kiện về đến nhà thì liền vào phòng tắm rửa. Còn anh thì ngồi trong phòng để sắp xếp lại quà tặng nhận được hôm nay.
Anh không mở quà mà chỉ phân loại hộp lớn hộp nhỏ. Chờ Hoàng Yến Chi tắm xong xuôi rồi, anh mới đi tắm.
Hoàng Yến Chi nhìn số quà tặng được đặt gọn gàng dưới đất. Sau khi mò mẫm trong một đống hộp và túi quà, cô tìm thấy hộp quà của James.
Cô mở hộp ra. Khi nhấy món quà được đặt bên trong, sắc mặt Hoàng Yến Chi trầm xuống. Đó là một chiếc trâm cài trước ngực được chạm trổ thành hình bông hoa Mạn châu sa bằng đá hồng ngọc, được đẽo gọt giống y hệt biểu tượng của tổ chức. Mặt sau của trâm ngọc được khắc con số “7” - danh hiệu trước đây của cô.
James, anh đang muốn nhắc nhở về quá khứ của tôi đấy sao? Mắt cô hiện lên một tia chết chóc.
Ra khỏi phòng tắm, Quân Hạo Kiện nhìn thấy Hoàng Yến Chi đang đứng ở ban công hóng gió, trên người chỉ mặc một bộ đồ ngủ, tóc vẫn ướt, bèn nhíu mày nói: “Sao em không lau khô tóc mà đã đứng ngoài này hóng gió?”
Hoàng Yến Chi chìm trong hàng tá những suy nghĩ, hoàn toàn quên mất việc sấy tóc. Nghe Quân Hạo Kiện nói vậy, cô ngượng ngùng cười cười: “Em quên mất.”
“Em thật là.” Quân Hạo Kiện bất đắc dĩ xoay người vào phòng tắm lấy khăn, sau đó giúp Hoàng Yến Chi lau khô tóc.
“Hạo Kiện, sao anh không hỏi em người đàn ông xuất hiện vào tối hôm nay là ai?” Cảm nhận bàn tay to lớn của anh đang xuyên qua từng lọn tóc, Hoàng Yến Chi nhỏ giọng hỏi.
Quân Hạo Kiện cười cười, thoải mái hỏi lại: “Người đó làm em không vui?”
Hoàng Yến Chi hơi giật mình, gật gật đầu: “Vâng.”
“Vậy thì em không cần phải nghĩ đến anh ta nữa. Chuyện quan trọng nhất của em bây giờ là ở bên cạnh anh. Buổi tập huấn sẽ sớm kết thúc, tháng sau anh sẽ về căn cứ, khoảng thời gian đó anh không thể về nhà. Ngày mai em đến quân khu ở với anh một tháng đi.”
“Được.” Hoàng Yến Chi đồng ý.
Sau khi lau khô tóc, Quân Hạo Kiện cầm khăn đi giặt sạch sẽ rồi lên giường ôm Hoàng Yến Chi vào lòng. Cô cũng xoay người, chủ động hôn lên môi anh, môi lưỡi cuốn nhau một cách cuồn nhiệt.
Bàn tay Quân Hạo Kiện cũng không để yên mà mò mẫm khắp thân thể cô, rồi dừng lại ở nơi mềm mại nhất mạnh mẽ nhào nặn.
“Ưm...nhẹ..một chút.” Hoàng Yến Chi kêu lên
Quân Hạo Kiện hôn từ từ xuống cổ, anh hôn nhẹ nhàng rồi gặm mút để lại các vết đỏ hồng. Hoàng Yến Chi không chịu được mà rên rỉ. Cô đang cảm nhận được đôi môi nóng bỏng của anh đang di chuyển trên cơ thể mình cho đến khi dừng lại trên bầu ngực mềm mại của cô.
Quân Hạo Kiện dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm trên nụ hoa. Hoàng Yến Chi cảm thấy có dòng điện chạy dọc trong người, phía dưới trào ra một mảng ẩm ướt. Quân Hạo Kiện **** *** hết bên này đến bên kia mà cảm thấy chưa đủ, anh dứt khoát ngậm nụ hoa vào trong miệng mà ra sứt mút say sưa đến khi phát ra cả tiếng "chụt..chụt."