Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bên kia, nhóm người của Quân Hạo Kiện đang đuổi theo đội đỏ nhưng không nhìn thấy người đâu, Tư Truy không khỏi thắc mắc: “Đội trưởng, anh nói xem mấy người đội đỏ chạy đâu mất rồi, sao mới chớp mắt đã không thấy ai nữa, chẳng lẽ bọn họ đã nghe thấy động tĩnh vừa rồi nên trốn rồi sao?”
“Sao có thể chứ, động tĩnh vừa rồi của chúng ta nhỏ như vậy, khoảng cách lại xa, bọn họ có thể phát hiện ra mới là lạ đấy. Tôi thấy chắc bọn họ đã bị người khác tiêu diệt rồi”
Tư Truy: “...” Đám người này kém cỏi như vậy sao.
Ấy vậy mà sự thật lại đúng là như thế, bởi vì ngay sau đó bọn họ đã tìm thấy nhóm người đội đỏ vừa rồi. Mười người đó đang nằm dưới đất, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi, một người trong số đó thấy bọn họ liền đứng lên từ mặt đất: “Các anh là người của đội xanh à? ”
Tư Truy vừa cười ha ha vừa chỉ vào vệt sáng trong tay cậu ta: “Nhóc con, bây giờ cậu đã là người chết, không có quyền nói chuyện càng không được dùng súng.”
Nghe vậy, đối phương liền bỏ súng xuống, quan sát nhóm người Quân Hạo Kiện, nhìn thấy phù hiệu trên tay bọn họ, cuối cùng cũng nhận ra nhóm người này căn bản không phải là đội đỏ mà cũng chẳng phải là đội xanh.
“Các anh là người của bên thứ ba sao?” Nhóm người này chỉ mới “hy sinh” còn trong thời gian đợi người khác đến mang đi, nên cũng đang thảo luận về đợt diễn tập quân sự này. Người nhận ra điểm bất thường tất nhiên không chỉ mỗi mình Bàng Văn. Dần dà, càng lúc càng có nhiều người chú ý đến điểm kỳ lạ.
Tư Truy bước tới vỗ vỗ vai đối phương, cười nhe tám cái răng: “Cậu đã là người chết sao lại còn nhiều lời như vậy. Đúng rồi, cậu có biết đồng đội của mình đang ở đâu không.” .
Nghe vậy, mấy người khác đều câm nín nhìn cậu ta, Tiền Phi dùng ánh mắt “Cậu bị đần à!” nhìn Tư Truy.
Tư Truy xấu hổ cười ha ha, nhìn cái gì mà nhìn, chỉ tại kích động nên lỡ lời thôi mà.
“Đi thôi” Quân Hạo Kiện thản nhiên nói.
Bọn họ đi không bao lâu thì gặp được vài người đang đánh nhau, trên thân cây bên cạnh đầy vết tích của đạn giấy, giữa bãi đất có bốn năm người đang lao vào cận chiến, nói chính xác hơn là ba người đang vây quanh một người.
Tư Truy thấy người bị vây ở giữa, ánh mắt liền hiện lên sự thích thú, không ngờ cậu ta cũng tham gia đợt diễn tập quân sự này.
“Tên điên kia tiến bộ hơn rồi.” Tư Truy xem một lúc thì đưa ra kết luận.
Bọn họ đều quen biết người đang bị bao vây kia, người nọ chính là Thẩm Hưng. Vì trước đây từng nghe đồn Thẩm Hưng này luôn khiêu chiến với mọi người xung quanh, và cũng từng âm thầm xem cậu ta so tài.
Bên kia, tuy Thẩm Hưng bị bao vây, mặt mày cũng bầm xanh bầm tím, nhưng đáy mắt lại càng lúc càng hưng phấn.
Mấy tháng nay vì Quân Hạo Kiện đã rời khỏi quân khu thủ đô, Hoàng Yến Chi cũng vì vậy mà không xuất hiện nữa, cậu ta mất đi một đối thủ mạnh nên cảm thấy vô cùng nuối tiếc.
Trong đợt diễn tập quân sự này, ban đầu Thẩm Hưng cũng đi cùng đồng đội nhưng giữa đường lại bị một nhóm người thần bí tập kích, đội viên của cậu ta đều đã “hy sinh, chỉ có một mình cậu ta trốn thoát. Kết quả, đi không bao lâu thì gặp phải ba người đội đỏ này.
Ba người này cũng rất tài giỏi, thực lực khá mạnh, cậu ta đã chiến đấu với bọn họ một lúc nhưng vẫn chưa phân thắng bại, điều này khiến Thẩm Hưng càng hưng phấn hơn.
Còn ba người của đội đó lại có nỗi khổ khó nói, bọn họ cứ tưởng gặp được một trái hồng mềm lạc đàn, dựa theo nguyên tắc có thể tiêu diệt người nào thì hay người đó, nhưng không ngờ tên này lại là một cỗ máy đánh nhau, làm gì có ai càng đánh càng sung sức đâu.
“Đội trưởng, anh nói xem Thẩm Hưng có khả năng thẳng không?” Tư Truy sờ cằm, thích thú hỏi.
Quân Hạo Kiện nhìn về phía bọn họ đánh nhau không nói lời nào, vì có liên quan tới Hoàng Yến Chi nên anh từng chú ý đến Thẩm Hưng một thời gian, bây giờ chứng kiến cậu ta chiến đấu với người khác, ánh mắt anh liền hiện lên sự tán thưởng.
Đúng như lời Tư Truy nói, thực lực của Thẩm Hưng đã tiến bộ hơn trước kia, cậu ta đã học được kỹ thuật chiến đấu, chứ không phải chỉ xông bừa vào đánh như một con trâu hoang dã.
“Thẩm Hưng không thắng nổi đâu!” Tiền Phi thản nhiên nói.
Quả nhiên, một người trong đội đỏ đã chĩa dao vào ngực trái Thẩm Hưng, cậu ta đã thua cuộc.
Thẩm Hưng vô cùng tiếc nuối nhìn con dao găm trước ngực mình, ánh mắt đầy sự bất mãn rồi lại nhìn ba người kia như nhìn ba báu vật: “Hay là chúng ta đấu tiếp đi, dù kết quả thế nào cũng tính là tôi thua.”
Ba người của đội đó nghẹn họng, nhìn cậu ta đồng loạt lắc đầu, tên này thật biết nói đùa, bọn họ khó khăn lắm mới tiêu diệt được tên điên nhà hắn, có ngu mới đồng ý đánh tiếp.
Thẩm Hưng cực kỳ tiếc nuối, đặt mông ngồi xuống đất.
Ba người kia định bỏ đi, bọn họ còn phải tiếp tục đánh vào bộ chỉ huy tối cao của đội xanh nữa.
“Ê, ba người kia, đợi đã.” Tư Truy lên tiếng, lúc này bọn họ mới nhận ra sự tồn tại của những người khác, vậy mà vừa rồi bọn họ lại không phát hiện.
Đầu tiên, ba người họ để ý tới phù hiệu đeo trên tay của nhóm người Quân Hạo Kiện, là màu đen chứ không phải mày đỏ, vậy chính là kẻ thù rồi, bọn họ lập tức thủ thế.
Nếu không phải đạn giấy trên người đã dùng hết thì bây giờ chắc bọn họ đã ra tay rồi.
Nhóm người Tiền Phi cạn lời, bây giờ mới phát hiện ra, cung phản xạ này cũng quá dài rồi. Nếu bọn họ thật sự là quân địch thì e rằng bây giờ đám người này đã chết rồi.
“Các cậu không phải là đối thủ của chúng tôi, cho nên đừng phản kháng làm gì.” Tư Truy nói.
Ba người kia xem thường, nhìn Tư Truy như nhìn một kẻ ngốc, rõ ràng không tin lời cậu ta.
Cậu ta sờ mũi, nhìn gì chứ, lời nói của mình không đáng tin như vậy sao. Mà lúc này, không ai ngờ rằng nguy hiểm đang lặng lẽ ập đến.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Ở biên giới, KING đứng nhìn diện tích rộng lớn của khu rừng nhiệt đới trước mắt, khẽ nhíu mày nhìn sang James: “Diện tích khu rừng này lớn như vậy, nếu đi vào tìm thì phải tìm đến lúc nào đây. Hơn nữa, nếu động tĩnh quá lớn, làm quân đội của nước T phát hiện thì chúng ta coi như đi đời đấy.”
James cười ha ha: “Tao nói chúng ta phải ra tay trong khu rừng này khi nào? Tìm kiếm trong một phạm vi lớn thế này nhất định sẽ bị người của quân đội phát hiện. Thay vì vậy, chi bằng hãy dụ Quân Hạo Kiện tới, tốt nhất là ra khỏi biên giới nước T.” Dù sao nơi này và biên giới LG cũng chỉ cách một bước chân, không cẩn thận là “xuất cảnh” ngay.
KING nhìn James nhếch lên một nụ cười: “Sáng kiến hay, không hổ danh là James.”
KING lại nhìn sang người mình dẫn theo: “James, lần này tay em của tao không nhiều, mày phải là người dụ Quân Hạo Kiện tới đây rồi chúng ta ra tay.”
James cong môi cười giễu: “KING, chúng ta đã thống nhất ngay từ đầu rồi mà.” Bắt hắn chủ động gây hấn với quân đội nước T, nếu xảy ra chuyện gì thì hắn sẽ không có kết cục gì hay ho.
“Ngược lại, các người đã giao thủ với Quân Hạo Kiện nhiều lần rồi, thù mới hận cũ chồng chất dễ dàng dụ bọn họ hơn.” James cố thuyết phục KING.
KING nhíu mày trầm tư: “Được, tạo sẽ dụ Quân Hạo Kiện tới, nhưng đến khi hắn xuất hiện thì mày phải nghĩ cách giải quyết.”
Tất nhiên là James đồng ý.
Lần này, James và KING đều chỉ dẫn theo mười mấy đàn em, tổng cộng cũng chỉ có hơn ba mươi lăm người, nhưng người nào cũng rất xuất sắc.
Muốn tiêu diệt bằng được Quân Hạo Kiện rõ ràng là điều tất nhiên, nhưng nếu có thể bắt sống hắn rồi mang về hành hạ một trận rồi giết thì càng tốt hơn.
Để không tạo ra động tĩnh lớn, KING chỉ chọn ba người đi cùng mình, có điều bọn chúng phải đi sâu vào trong rừng để tìm kiếm.
Cuộc diễn tập quân sự đã đến ngày thứ sáu, cũng có nghĩa là đã gần kết thúc, người của đội đỏ và đội xanh đã đi sâu vào trong rừng, nhóm của KING phải đi rất lâu mới gặp được một người.
“Đám người kia trốn đi đâu hết rồi.” KING hơi cáu kỉnh, bọn họ càng đi sâu vào bên trong thì khả năng bị phát hiện càng lớn, đồng thời cơ hội trốn thoát cũng càng nhỏ.
“Đại ca, có khi nào chúng ta bị ả đàn bà kia gài bẫy không?” vẻ mặt Beyonce rất khó coi.
Nghe vậy, sắc mặt KING liền trầm xuống, nếu thật sự như thế thì trừ khi hắn bỏ mạng tại đây, bằng không sau khi ra ngoài nhất định ả đàn bà Kim phu nhân kia sẽ khó sống với hắn.
“Trước tiên cứ tìm thử xem? ” KING nói, thật ra quan sát kỹ sẽ thấy xung quanh có dấu vết đánh nhau, nhìn kỹ hơn còn có thể tìm thấy vài mẩu đạn giấy.
Đi được một đoạn nữa, KING liền nghe một trận tiếng súng vang lên, hắn cong môi cười rồi nhanh chóng đi về hướng phát ra tiếng súng.
Quân Hạo Kiện vừa tiêu diệt được một nhóm nhỏ của đội đỏ thì bỗng nghe thấy tiếng súng, sắc mặt chợt biến.
Người bình thường không phát hiện ra sự khác biệt, nhưng làm sao bọn họ không phân biệt được sự khác nhau giữa tiếng đạn giấy và tiếng đạn thật được.
“Đội trưởng.” Sắc mặt Huân Thiên Hàn rất nghiêm nghị.
Quân Hạo Kiện im lặng lắng tai nghe, ở đây chỉ có người dẫn đầu mỗi đội mới được gắn thiết bị liên lạc với phòng tổng chỉ huy, thông thường sẽ không tháo ra cho đến khi cuộc diễn tập quân sự kết thúc.
Quân Hạo Kiện liên lạc tới phòng tổng chỉ huy, báo rõ tình huống vừa phát hiện và suy đoán của mình, sắc mặt mấy vị lãnh đạo cũng thay đổi, tư lệnh Lưu đứng phắt dậy: “Quân Hạo Kiện, tình hình có chính xác không?”
“Chắc chắn” Quân Hạo Kiện trả lời.
Tư lệnh Lưu biết anh là người luôn cẩn thận, anh nói chắc thì thì nhất định là chính xác, sắc mặt ông liền tối sầm, ánh mắt vô cùng sắc lạnh: “Thông báo kết thúc cuộc diễn tập quân sự rồi lập tức phái người đưa mọi người trở lại, sau khi chuẩn bị đạn thật xong thì bắt đầu chiến đấu!”
Ngay lập tức mọi người liền nhận được một chỉ thị như nhau, đó là kết thúc buổi diễn tập quân sự và lập tức tập hợp.
Trong lúc mọi người còn chưa hiểu gì thì lãnh đạo đã ra chỉ thị xuất phát đến điểm tập trung, nhóm người của Quân Hạo Kiện đưa mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng đi về hướng ngược lại.
Những dáng người mạnh mẽ chạy như băng vào rừng rậm, nét mặt ai cũng rất nặng nề. Nếu thật sự xuất hiện đạn thật thì chứng tỏ sự việc rất nghiêm trọng.
Khi Quân Hạo Kiện chạy tới nơi phát ra tiếng súng thì nhìn thấy một thi thể nằm trong vũng máu, mắt trợn trắng, trên ngực máu tươi đang tuôn ra.
Qua vết tích trên đầu thì đây chắc hẳn là người đã “tử trận” của đội đỏ đang đợi được mang đi, không ngờ lại thật sự hy sinh.
Tư Truy lập tức bước tới thăm dò mạch đập của đối phương, ánh mắt đỏ lên: “Đội trưởng.”
Sắc mặt của Quân Hạo Kiện vô cùng nặng nề, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào ngực người kia.
Sau khi nhận được báo cáo của Quân Hạo Kiện sắc mặt các vị lãnh đạo trong phòng tổng chỉ huy vô cùng khó coi. Trong lúc diễn tập còn để người khác thừa cơ lẻn vào ngay trước mắt mình và còn sát hại đồng đội mình, tình huống này thật sự là một sự sỉ nhục và khiêu khích trắng trợn.
“Quân Hạo Kiện, chúng tôi sẽ lập tức đưa đạn thật tới cho các cậu, bây giờ cậu tuyệt đối không được tự ý hành động.” Tư lệnh Lưu hiểu rõ tính tình của Quân Hạo Kiện nên cố ý căn dặn.
“Rõ”
Chờ đợi là tra tấn, nhất là khi trước mặt bọn họ còn là một đồng đội đã hy sinh.
Tư Truy ngồi xuống vuốt mắt của người kia xuống: “Cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ báo thù cho cậu, dù kẻ đó là ai thì chúng tôi cũng sẽ bắt kẻ đó phải đền mạng.” Nụ cười tươi thường lệ đã vụt tắt trên mặt anh, giờ chỉ còn sự lạnh băng.
Hiện trường có dấu vết rời khỏi rất rõ ràng, Tiền Phi bèn nói: “Đội trưởng, đây rõ ràng là bọn họ cố ý để lại dấu vết để chúng ta đuổi theo.”
Không lâu sau, người chi viện đến, mang theo những vũ khí mà bọn họ cần, đi cùng bộ đội tiên phong còn có mấy tân binh tham gia diễn tập quân sự lần này, Quân Hạo Kiện nhìn tất cả mọi người, căn dặn: “Chú ý an toàn?” Đối phương cố ý dụ bọn họ đuổi theo, điều này có thể thấy qua dấu vết bọn chúng để lại.
Dù biết rõ đây là cái bẫy nhưng đạo nghĩa không cho phép Quân Hạo Kiện chùn bước.
Anh không biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì, nhưng trước cái chết của đồng đội, anh không thể lùi bước, trước trách nhiệm và danh dự của quốc gia, anh lại càng không thể lùi bước.
“Đội trưởng.” Huân Thiên Hàn gọi, nhìn thi thể trước mặt mình, dù là người kiên cường thế nào cũng phải đỏ mắt, đây đã là thi thể thứ ba bọn họ tìm thấy.
Đáy mắt Quân Hạo Kiện vô cùng ảm đạm, tối như vực thẳm địa ngục, anh nắm chặt súng trong tay.
Đến đây, dấu vết chia làm hai hướng, nói cách khác đối phương đã phân thành hai tốp: “Chia làm hai đội, tách ra tìm kiếm, nếu tìm được phải lập tức gửi tín hiệu báo tin.”
Huân Thiên Hàn dẫn theo mấy tân binh được tuyển chọn đuổi theo một phía, còn Tiền Phi và Tư Truy thì đi cùng Quân Hạo Kiện.
Không lâu sau, nhóm người của Quân Hạo Kiện đã tới sát bìa rừng, KING và đàn em của hắn nhàn nhã dựa vào thân cây, tất nhiên đang chờ đợi bọn họ.
“Quân Hạo Kiện, lâu rồi không gặp, có thích món quà tao tặng cho mày không?” KING cười tít mắt khiến vết sẹo khóe mắt hắn trông càng đáng sợ hơn.
Nét mặt của Quân Hạo Kiện nhìn vẫn bình tĩnh nhưng bàn tay cầm súng đã nổi đầy gần xanh cho thấy sự căm phẫn trong lòng anh.
“KING.” Giọng nói của anh như rít qua kẽ răng.
KING mỉm cười: “Tốt, rất tốt, mày vẫn còn nhớ tao đấy nhỉ. Quân Hạo Kiện, tao đã chờ mày rất lâu rồi.”
Không ai biết trận chiến bắt đầu như thế nào, nhưng chỉ trong chớp mắt, một loạt tiếng súng lại vang lên.
Kế hoạch của KING là dụ Quân Hạo Kiện ra khỏi bìa rừng, nhưng anh đã nhìn thấu ý đồ của hắn.
Biết mục tiêu của hắn là mình nên Quân Hạo Kiện xoay người chạy sâu vào rừng. KING nhìn về phía bìa rừng cách đây không xa rồi lại nhìn về phía Quân Hạo Kiện chạy, khẽ nghiến răng rồi đuổi theo.
Đây là một cơ hội rất hiếm có, nếu không tranh thủ giết chết Quân Hạo Kiện thì về sau sẽ rất phiền phức.
KING phái một đàn em của mình đi tìm James rồi tiếp tục đuổi theo Quân Hạo Kiện.
Ba chọi ba, hơn nữa bây giờ cũng chỉ còn một đoạn nữa là tới bìa rừng, cho dù quân đội có lập tức đuổi tới cũng không thể bắt được bọn chúng, cho nên Quân Hạo Kiện không trốn chạy mà chọn cách trực tiếp đối đầu.
Thực lực của anh và KING ngang ngửa nhau, Tiền Phi cùng Tư Truy giải quyết xong đối thủ thì đến trợ giúp Quân Hạo Kiện.
Đột nhiên, ánh mắt Quân Hạo Kiện chợt biến: “Cẩn thận.”
Tiến Phi phản ứng không kịp, cậu ta chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhói, sau đó máu tươi liền phun ra.