Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Aldan sững sờ, không ngờ Cẩn Mai lại yêu cầu như vậy. Còn cô thì vẫn nhìn thẳng vào anh.
Aldan âm thầm thở dài, rồi đứng dậy ôm Cẩn Mai vào lòng. Cô nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng tim đập của anh.
Một lát sau, Cẩn Mai chủ động tách ra: “Aldan, cảm ơn anh, em sẽ nhớ kỹ cảm giác này.” Thứ cảm giác vừa ấm áp vừa an toàn.
Aldan mỉm cười, giơ tay nhìn đồng hồ: “Không còn sớm nữa, em muốn đi ăn tối với anh không?”
“Được ạ.” Cẩn Mai vui vẻ ra mặt, có thể đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, vẻ mặt cứ lúc này lại tươi cười.
Ăn cơm xong, Aldan đưa Cẩn Mai về nhà.
Cẩn Mai tắm rửa xong nằm trên giường, gọi điện thoại cho Triệu Hiểu Khê lần nữa, nhưng không ai bắt máy. Cô nhíu mày, gọi cho Cẩn Tử Văn thì báo máy bận.
Suy ngẫm một hồi, Cẩn Mai lại gọi cho Cẩn Giai Thụy, cuối cùng cũng gọi được: “A lô, ai đó?” Giọng nữ dịu dàng từ bên kia truyền đến.
“Xin lỗi, tôi gọi nhầm số.” Cẩn Mai lập tức cúp máy, cô nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, rồi phát hiện mình gọi đúng số. Trong lòng càng cảm thấy bất an.
Cẩn Mai muốn gọi cho Cẩn Giai Thụy, nhưng cô không dám. Cô sợ mình lại nghe thấy giọng người phụ nữ kia, mà người phụ nữ đó lại không phải mẹ mình.
Hôm sau, cả đêm Cẩn Mai không ngủ mà thu dọn hành lý, sau đó lập tức mua vé máy bay về nước.
Bây giờ ở Nam Thành đang là trung tâm của cơn bão, tin tức liên quan tới Cẩn Giai Thụy đánh vợ cũ đang xôn xao khắp nơi. Mọi chuyện bắt đầu từ hai ngày trước, sau khi Triệu Hiểu Khê báo cảnh sát, đợi mãi nhưng không thấy tin tức của sở cảnh sát, gọi điện thoại hỏi thăm thì họ cứ ấp úng không nói rõ. Bà liền hiểu ra mọi chuyện, chắc chắn Cẩn Giai Thụy đã đánh tiếng với người ta rồi.
Khi biết kết quả này, Triệu Hiểu Khê cũng không thấy bất ngờ lắm, bà đã sớm liệu trước kết quả này rồi. Cuối cùng, bà gọi điện thoại cho nhà báo nổi tiếng nhất Nam Thành.
Ngày hôm sau, tin tức liên quan đến chuyện Cẩn Giai Thụy bao nuôi vợ bé mà bỏ vợ, thậm chí còn vì bà ta mà ly hôn với vợ mình, đuổi vợ và con ra khỏi nhà. Bây giờ, tin tức ông ta không hề ngó ngàng đến vợ con và còn hành hung vợ mình đã chấn động cả Nam Thành.
Đến khi Cẩn Giai Thụy biết, muốn đè tin tức xuống thì đã muộn. Trong quân khu đã có lãnh đạo biết chuyện này, ngay lập tức đã ra lệnh ông ta trở về quân khu để giải trình.
Diệp Dung xem tin tức, khóe miệng nhếch lên, trong mắt hiện vẻ hài lòng. Bà ta đoán không sai, chỉ cần ép Triệu Hiểu Khê thì người đàn bà này có thể bộc phát hết khả năng của mình để liều mạng với Cẩn Giai Thụy. Bà ta lấy điện thoại ra, gọi cho một người: “Giúp Triệu Hiểu Khê làm lớn chuyện lên.”
Mấy ngày nay, Triệu Hiểu Khê chỉ chú tâm trả thù Cẩn Giai Thụy, mà quên liên lạc với Cẩn Mai. Càng không biết con bé vì mình mà về nước, bây giờ đang ở Nam Thành.
Cẩn Mai biết tin tức qua ti vi ở sân bay. Lúc vừa thấy cô còn không tin, nhưng ảnh chụp trên đó nói cho cô biết đây chính là sự thật. Tuy ảnh chụp đã được làm mờ, nhưng Cẩn Mai vừa liếc mắt liền nhận ra đó là ba mẹ mình, sắc mặt cô trắng bệch. Vừa xem tin tức, vừa nhớ lại mấy tháng cô ở nước ngoài, mẹ cô vẫn luôn không muốn về nước, thì ra ba mẹ cô đã ly hôn lâu rồi, chỉ là bọn họ không muốn cho cô biết mà thôi.
Thật ra chỉ cần cô để ý kỹ là có thể phát hiện ra. Mấy tháng nay, hầu như ba mẹ cô không hề liên lạc với nhau. Triệu Hiểu Khê giải thích là thường xuyên gọi điện thoại nói chuyện với ba cô vào những lúc cô đi học, nhưng cô chưa từng nhìn thấy.
Cẩn Mai đón một chiếc xe chạy đến nhà họ Cẩn, người mở cửa chính là Diệp Dung.
Diệp Dung cũng không ngờ Cẩn Mai lại về nước. Lúc trông thấy bà ta, lý do mà cô đã cố gắng tìm ra để tự thuyết phục mình liền trở nên vô nghĩa. Cô suýt đã đứng không vững, nhìn người phụ nữ trước mặt, mới nhớ lại cô từng gặp bà ta một lần ở Sydney.
“Bà là ai?” Cẩn Mai lạnh lùng hỏi.
Diệp Dung mỉm cười dịu dàng: “Cẩn Mai về rồi à! Mau vào đi.”
Cẩn Mai đứng im, nhìn Diệp Dung chằm chằm: “Bà là ai?”
Diệp Dung hơi xấu hổ: “Dì... Dì là vợ của ba cháu, tên là Diệp Dung, cháu có thể gọi dì là dì Diệp.”
“Ba tôi đâu?” Sắc mặt Cẩn Mai liền tái nhợt.
“Ba cháu đến quân khu rồi, không ở nhà. Cháu vào nhà trước đi, dì sẽ gọi điện thoại cho ba cháu ngay.”
“Không cần, tôi tự có chỗ ở.” Cẩn Mai không vào nhà, mà chỉ lạnh lùng nhìn Diệp Dung, dứt lời liền rời đi, không để ý đến bà ta.
Cẩn Mai vừa lên xe thì ngay lập tức gọi điện thoại cho Cẩn Giai Thụy, nhưng lại báo tắt máy. Cô lại gọi cho Triệu Hiểu Khê, vẫn không gọi được. Cẩn Mai bỗng nhiên hốt hoảng, một thành phố lớn như thế, vậy mà cô không biết nên đi đầu.
Biến cố gia đình ập đến khiến cô rơi vào tuyệt vọng. Cô lại gọi cho Cẩn Tử Văn lần nữa, rốt cuộc anh cũng nghe máy. Cẩn Tử Văn biết Cẩn Mai tự ý trở về nước, thậm chí còn biết chuyện giữa ba mẹ mình thì lập tức bảo cô chờ anh, không được đi đâu hết, còn mình thì lập tức bay từ thành phố Lâm về Nam Thành.
Anh cũng vì chuyện của mẹ mình mà về đây, nhưng đúng lúc hôm nay có việc nên phải đến thành phố Lâm.
Khi Cẩn Tử Văn gặp Cẩn Mai, cô đang ngồi trong quán cà phê chờ anh. Cà phê đã nguội từ lâu, cô như người mất hồn, lúc nhìn thấy anh cũng không lên tiếng.
“Tiểu Mai.” Cẩn Tử Văn nhẹ nhàng gọi.
Cẩn Mai hoàn hồn, vừa thấy anh trai mình, nước mắt đột nhiên rơi xuống, Cẩn Giai Thụy luống cuống, vội vàng ôm lấy cô, vỗ nhẹ vào vai cô: “Tiểu Mai, đừng khóc, có anh ở đây rồi.”
Được an ủi, Cẩn Mai càng khóc lớn hơn: “Anh, vì sao lại thành thế này? Chẳng phải tình cảm giữa ba mẹ rất tốt sao? Tại sao lại ly hôn, vì sao ba lại kết hôn với người phụ nữ khác. Anh, tất cả mọi chuyện là thế nào? Em chỉ ra nước ngoài học mấy tháng thôi mà, vì sao cả nhà đang yên đang lành lại biến thành thế này?”
Sống mũi Cẩn Tử Văn cay cay, anh biết giải thích thế nào với Cẩn Mai đây?
“Anh, có phải vì mẹ ở nước ngoài với em, nên bọn họ mới ly hôn không?” Cẩn Mai nước mắt đầm đìa hỏi. Đây là lý do duy nhất mà cô có thể nghĩ ra trong lúc chờ Cẩn Tử Văn. Lúc trước, tình cảm của ba mẹ cô rất tốt, rất yêu thương nhau. Tất cả đều bắt đầu từ lúc cô ra nước ngoài học, cũng vì thế mà ba mẹ ở hai nơi khác nhau, ba không chịu nổi cô đơn nên mới ly hôn với mẹ?
“Không, không phải, Tiểu Mai, chuyện này không liên quan gì đến em. Trước khi em ra nước ngoài thì bọn họ đã ly hôn rồi, không phải vì em đâu. Thật ra tình cảm của bọn họ đã phai nhạt từ lâu rồi, không ly hôn là vì em sắp thi đại học, ba mẹ không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của em. Bởi vì em bị sốt nặng, cuối cùng vẫn không thi đại học được, cho nên hai người họ chờ em khỏi bệnh liên hoàn tất thủ tục ly hôn, sở dĩ không nói em biết, là vì không muốn em đau lòng.”
“Trước giờ tình cảm của ba mẹ vẫn luôn rất tốt mà, sao lại phai nhạt chứ?” Cẩn Mai không tin.
Lòng Cẩn Tử Văn vô cùng cay đắng. Ba chưa từng yêu mẹ, tất cả chỉ là giả tạo mà thôi. Ngay cả hai đứa con cũng nghĩ mẹ mình sống rất hạnh phúc, thật sự không biết đã đau lòng đến nhường nào!
“Tiểu Mai, thật ra mấy năm trước ba mẹ đã không còn tình cảm với nhau rồi, bọn họ sợ anh và em không thể chấp nhận được, nên mới kéo dài đến tận bây giờ. Anh vô tình nghe thấy bọn họ cãi nhau nên mới biết, vì thế về sau đó anh đã khuyên bọn họ ly hôn. Tiểu Mai, xin lỗi vì đã giấu em lâu như vậy.”
Cẩn Mai vô cùng đau lòng, không chấp nhận được sự thật, cô nhìn Cẩn Tử Văn: “Anh, hiện giờ đang xảy ra chuyện gì? Sao trên báo lại nói ba đánh mẹ, mẹ còn tố cáo ba là cố ý gây thương tích cho mẹ?”
Cẩn Tử Văn càng thấy đắng cay hơn. Anh cũng không rõ chuyện này là thế nào, nhưng ba mẹ ầm ĩ thế này, có nghĩa là đã trở mặt thành thù. Vợ chồng mà lại thành ra thế này thực sự là một chuyện đau lòng.
Cẩn Mai thấy Cẩn Tử Văn không nói lời nào, lập tức cũng hiểu ra ít nhiều, nên không hỏi nữa, mà nói: “Anh, em mệt quá, em muốn nghỉ ngơi.”
Cẩn Tử Văn dẫn Cẩn Mai đến khách sạn, mấy ngày nay anh đều ở đây.
Đến khách sạn, Cẩn Mai nhìn Cẩn Tử Văn: “Anh, em không gọi được cho mẹ, anh biết mẹ ở đâu không?”
“Mẹ có chuyện cần phải xử lý, hai ngày nữa sẽ về.” Cẩn Tử Văn nói, tối qua Triệu Hiểu Khê được mời đến quân khu, lãnh đạo bên đó muốn bà xác nhận một số chuyện.
Tại văn phòng lãnh đạo ở quân khu Nam Thành.
Triệu tư lệnh nghiệm mặt nhìn Cẩn Giai Thụy: “Anh Cẩn, anh nói xem, đã từng tuổi này rồi mà anh còn làm ra mấy chuyện này?”
Cẩn Giai Thụy im lặng, mọi chuyện đã ầm ĩ thành thế này, ông ta cũng không biết nên nói gì, không ngờ Triệu Hiểu Khê lại độc ác như thế.
“Anh Cẩn, tôi đã nói chuyện với vợ cũ của anh rồi, chị ấy kiên quyết muốn tố cáo anh. Bây giờ hai người đã ly hôn, nên hành vi của anh không tính là bạo lực gia đình, nhưng chị ấy lại tố anh cố ý gây thương tích cho chị ấy, tất nhiên là hợp lý, anh định làm gì?”
Cẩn Giai Thụy vẫn im lặng. Triệu tư lệnh đi tới đi lui, thấy dáng vẻ lặng thinh của ông ta liền tức giận: “Bây giờ tôi đang hỏi anh đấy, anh không nói lời nào là có ý gì?”
Cuối cùng Cẩn Giai Thụy cũng chịu mở miệng: “Nếu bà ta muốn tố cáo thì cứ để bà ta làm đi. Tôi không thẹn với lương tâm là được.”
“Không thẹn với lương tâm, Cẩn Giai Thụy, tôi thấy đầu óc anh lú lẫn rồi đấy! Cho dù chị ấy không phải là vợ cũ của anh, thậm chí còn sinh hai đứa con cho anh, mà chỉ riêng chuyện chị ấy chỉ là một người bình thường, không có bất cứ quan hệ nào với anh, thì anh cũng không được ra tay đánh người ta. Anh là một người đàn ông, hơn nữa còn là một người lính, anh làm vậy, không thấy xấu hổ sao?”
Triệu tư lệnh là điển hình cho một người đàn ông của gia đình, ghét nhất chính là loại đàn ông đối xử tử bạc với phụ nữ. Hiện giờ cấp dưới của mình gây ra chuyện này, trong lòng ông càng tức giận, càng chướng mắt Cẩn Giai Thụy hơn. Hơn nữa, chuyện này gây ảnh hưởng xấu đến quân khu.
Nếu Triệu Hiểu Khê có lỗi thì cũng thôi đi, nhưng vấn đề là bà không làm gì sai cả. Dù bà chủ động đến nhà họ Cẩn gây phiền phức thì cũng còn cách giải quyết khác mà. Không ngờ Cẩn Giai Thụy lại chọn cách ngu ngốc nhất.
Lúc đầu Cẩn Giai Thụy còn nghĩ mình ra tay đánh bà có hơi quá đáng, nhưng bị Triệu Hiểu Khê làm ầm ĩ lên, thành trò cười cho thiên hạ thế này, thì ông ta chỉ hối hận vì sao năm xưa lại kết hôn với người phụ nữ độc ác này.
“Bây giờ anh lập tức đi xin lỗi Triệu Hiểu Khê ngay cho tôi. Chỉ cần chị ấy huỷ bỏ khởi tố anh thì chuyện này có thể giải quyết, nếu không thì anh cứ đợi bị cách chức đi. Anh Cẩn, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, nếu tội danh cố ý gây thương tích được thành lập thì cuộc đời quân nhân của anh đến đây xem như kết thúc, cho dù anh có chuyển nghề hay đến chỗ khác cũng khó.”
Vẻ mặt Cẩn Giai Thụy hơi thay đổi, ngẫm nghĩ rồi đứng dậy: “Bây giờ tôi đi tìm bà ta nói chuyện ngay.”
Triệu tư lệnh vỗ vai ông ta: “Đi đi, bình tĩnh nói chuyện với chị ấy, đừng gây ra bất kỳ xung đột nào nữa.”
Triệu Hiểu Khê cũng được mời tới, đang ngồi đợi trong phòng tiếp khách.
Lúc Cẩn Giai Thụy đi vào, Triệu Hiểu Khê chỉ nhìn ông ta một cái rồi không nói gì.
“Triệu Hiểu Khê, chúng ta nói chuyện đi.” Cẩn Giai Thuỵ thấp giọng nói.
Triệu Hiểu Khê nhìn chằm chằm mặt đất, chẳng thèm để ý tới ông ta.
“Chuyện này bắt đầu từ ai, trong lòng bà tự rõ, bây giờ đã ầm ĩ thế này, tôi cũng mất hết mặt mũi ở Nam Thành. Còn bà đã đạt được mục đích, bà hài lòng rồi chứ?”
Triệu Hiểu Khê cười nhạo, “Hài lòng? Cẩn Giai Thuỵ tôi chưa hài lòng. Tôi đã từng nói nếu ông dám làm tổn thương con tôi, thì tôi sẽ liều mạng với ông. Ông nên thấy may mắn vì tội của ông chỉ là cố ý gây thương tích, chứ không phải là một số việc không thể lộ ra ngoài.”
Triệu Hiểu Khê nói đầy ẩn ý, khiến vẻ mặt Cẩn Giai Thuỵ chợt thay đổi: “Triệu Hiểu Khê, bà có ý gì?”
Triệu Hiểu Khê mỉm cười: “Ông đã làm những gì mà trong lòng ông còn không rõ sao? Két sắt trong nhà còn lưu lại chứng cứ đấy, cần tôi nói tiếp không?”
Cẩn Giai Thuỵ liền hiểu, trừng mắt nhìn Triệu Hiểu Khê: “Tôi là ba của Cẩn Mai và Tử Văn. Bà làm vậy, chẳng lẽ không sợ Tử Văn biết được sẽ hận bà?”
“Tử Văn và Cẩn Mai sẽ không như vậy. Cẩn Giai Thuỵ, từ lúc ông bắt đầu hại Tiểu Mai thì kết quả giữa chúng ta nhất định sẽ trở thành thế này.”
Cẩn Giai Thuỵ chỉ nghĩ ý Triệu Hiểu Khê nói là vì hai người ly hôn nên làm Cẩn Mai tổn thương, chứ không hề biết bà đang nói chuyện khác.
“Vì ai mà chúng ta ly hôn? Triệu Hiểu Khê, bà tự hỏi lòng mình, năm đó Ngân Ngân còn nhỏ như thế, sao bà có thể nhẫn tâm ra tay? Chẳng lẽ Cẩn Mai là con cưng của bà, thì Diệp Ngân không phải là con cưng của Diệp Dung sao? Bà khiến Diệp Ngân mất tích, ép Diệp Dung bị điên, những chuyện này bà có dám nói cho Cẩn Mai và Tử Văn biết không?”
Về mặt Triệu Hiểu Khê không hề thay đổi, ánh mắt nhìn Cẩn Giai Thuỵ càng lạnh hơn, còn mỉm cười khinh thường: “Cẩn Giai Thuỵ, lúc trước lấy ông là do tôi bị mù, không hạnh phúc là do tôi gieo gió gặt bão, tôi chẳng trách ai. Nhưng ông còn đáng thương hơn tôi nhiều, ít ra bây giờ tôi đã nhìn thấu, còn ông thì vẫn giống như một kẻ ngu cứ mơ mơ màng màng chẳng biết gì.”
“Cẩn Giai Thuỵ, muốn tôi rút lại đơn kiện là chuyện không thể nào, cho dù ông có nói gì đi nữa thì cũng vậy thôi?”
“Nhất định phải cá chết lưới rách bà mới chịu hả? Bà không nghĩ cho Cẩn Mai và Tử Văn chút nào sao?”
“Cẩn Giai Thuỵ, ông đúng là vừa ích kỷ lại vừa giả dối. Lúc ông làm những chuyện đó sao không nghĩ đến Cẩn Mai và Tử Văn là con ông. Bây giờ lại nhắc đến chúng nó với tôi, muộn rồi.”
Không thể tiếp tục nói chuyện được nữa, Cẩn Giai Thuỵ cũng lười nói, ông ta liền bỏ đi.