Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ánh mắt Cẩn Giai Thuỵ thay đổi khó dò, lẳng lặng nhìn bà: “Triệu Hiểu Khê, hy vọng bà sẽ không phải hối hận.”
Triệu Hiểu Khê khẽ cười: “Câu này dành cho ông mới đúng.” Cuộc nói chuyện kết thúc trong sự khó chịu của cả hai bên, Triệu Hiểu Khê rời khỏi quán trà.
Cẩn Giai Thuỵ thì về đến nhà mặt mày vẫn cau có.
Diệp Dung vừa giúp ông ta bóp vai vừa hỏi: “Giai Thuỵ, chị ấy nói thế nào? Có đồng ý không?”
Cẩn Giai Thuỵ sầm mặc:“Không đồng ý. Bà ta muốn kiện thì cứ kiện đi, dù sao bây giờ anh cũng đã bị cách chức, chỉ là một thằng lính quèn, chẳng lẽ còn phải sợ bà ta sao?”
“Nhưng Cẩn Mai và Tử Văn thì sao? Nếu anh đi tù thì sau này hai đứa biết phải làm sao?”
Cẩn Giai Thuỵ hừ lạnh: “Anh đã cố gắng hết sức rồi nhưng Triệu Hiểu Khê quá ngu xuẩn. Anh còn có thể làm gì được, muốn trách thì trách bọn chúng có một người mẹ tham lam đi.”
Diệp Dung tỏ ra lo lắng: “Nhưng Giai Thuỵ, nếu anh xảy ra chuyện gì thì em biết làm sao, vất vả lắm em mới có thể bên anh.”
Cẩn Giai Thuỵ nặng nề thở dài, vẻ mặt đau lòng nói: “Dung Dung, khiến em phải chịu thiệt thòi rồi. Nếu thật sự có ngày đó thì em hãy đi đi. Trong ngăn kéo thứ hai của tủ đầu giường có một tấm thẻ có tên em, đó là số tiền anh để lại cho em, mật mã là sinh nhật em. Nếu anh thật sự phải vào tù thì em hãy cầm số tiền này ra nước ngoài, nó đủ để em sống hết nửa đời sau.”
Diệp Dung liền rơi nước mắt, nhìn Cẩn Giai Thuỵ: “Giai Thuỵ, hay là em đi cầu xin Triệu Hiểu Khê lần nữa.”
“Đừng, bây giờ dù anh có ở lại quân đội thì sau này cũng không thể thăng tiến được nữa, vì thế anh tính rồi, anh định xin xuất ngũ.”
“Giai Thuỵ, tất cả đều là lỗi của em, là lỗi của em hết.”
Cẩn Giai Thuỵ an ủi bà ta: “Dung Dung, em đừng tự trách mình, chuyện này không liên quan gì đến em, em mới là người bị hại. Đừng khóc, thấy em khóc anh rất đau lòng.”
Diệp Dung cúi đầu tiếp tục rơi lệ, nhưng ánh mắt chẳng mảy may đau buồn.
Buổi tối hôm đó, trên đường trở về khách sạn, Triệu Hiểu Khê gặp tai nạn, tài xế gây tai nạn lập tức bỏ chạy. Khi người đi đường đưa Triệu Hiểu Khê vào bệnh viện thì bà đã hôn mê vì mất máu quá nhiều.
Sau khi cấp cứu, Triệu Hiểu Khê giữ được mạng sống, nhưng lại trở thành người thực vật, đời này xác suất bà có thể tỉnh lại cực kỳ nhỏ.
Cẩn Tử Văn nhận được điện thoại của bệnh viện thì lập tức từ Sydney bay thẳng về Nam Thành. Vụ tai nạn xe cộ này xảy ra quá đột ngột, không biết tài xế gây tai nạn là ai, chiếc xe kia cũng không có biển số, hình ảnh mà camera quay được cũng chỉ là một chiếc xe hơi màu trắng.
Từ video, có thể thấy vụ tai nạn này không phải là ngoài ý muốn. Bởi vì chiếc xe kia vốn đang đậu ở góc đường, khi thấy Triệu Hiểu Khê liền đột ngột lao đến.
Cẩn Giai Thuỵ là người cuối cùng gặp Triệu Hiểu Khê, đồng thời cũng là người có xung đột với bà gần đây nhất, nên tất nhiên cảnh sát đã lập tức triệu tập ông ta.
Có điều, kết quả của cuộc điều tra cho thấy dù Cẩn Giai Thuỵ có động cơ, nhưng không có chứng cứ chứng minh chuyện này là do ông ta gây ra.
Cẩn Tử Văn biết mẹ mình trở thành người thực vật, nên vào thăm Triệu Hiểu Khê xong thì anh lập tức đến nhà họ Cẩn tìm Cẩn Giai Thuỵ.
Lúc này ông ta cũng mới từ sở cảnh sát về.
Nhìn thấy Cẩn Tử Văn ở cửa nhà, Cẩn Giai Thuỵ biết ngay anh tới tìm mình vì chuyện gì: “Con cũng cho rằng ba đã hại mẹ con trở thành người thực vật sao?”
Cẩn Tử Văn lẳng lặng nhìn ông ta: “Vậy ông nói cho tôi biết đi, nếu không phải là ông, vậy thì là ai gây ra? Chẳng lẽ là bà ta sao?” Trong lòng mọi người đều biết “bà ta” mà anh nói là ai.
Cẩn Giai Thuỵ sầm mặt: “Ba và mẹ con quả thật sắp ra tòa, cũng có thể nói hai bên bất hòa, nhưng dù con có tin hay không thì ba cũng chưa từng có ý nghĩ muốn hại chết mẹ con.”
“Ông không có, nhưng không có nghĩa là người khác cũng không.” Lời nói của Cẩn Tử Văn đầy ẩn ý.
Diệp Dung tỏ ra lúng túng: “Tử Văn, không phải cháu nghi ngờ dì đấy chứ?”
Cẩn Tử Văn chẳng thèm để ý đến bà ta.
Cẩn Giai Thuỵ lạnh lùng nói: “Chắc chắn không phải Dung Dung làm. Dung Dung hiền lành như vậy, bà ấy tuyệt đối sẽ không làm chuyện thế này.”
Mặt Cẩn Tử Văn tối sầm xuống, nhìn thấy Diệp Dung giữ chặt tay ba mình, ánh mắt anh rét lạnh như băng: “Tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, nếu để tôi biết là do các người làm thì tôi nhất định sẽ không để yên.”
Mặt Cẩn Giai Thuỵ khẽ biến sắc, nhưng Cẩn Tử Văn đã xoay người bỏ đi.
Về đến nhà, Cẩn Tử Văn cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu. Trong thời điểm này, Triệu Hiểu Khê lại xảy ra tại nạn, đối với ông cũng không phải là chuyện tốt.
Trên mạng vốn đang vì chuyện trước đây mà có rất nhiều bình luận tiêu cực về Cẩn Giai Thuỵ, lúc này Triệu Hiểu Khê lại xảy ra chuyện như thế, mọi chỉ trích lập tức dồn về phía ông.
Bây giờ, hễ Cẩn Giai Thuỵ ra khỏi nhà là sẽ bị người khác chỉ trỏ, mọi người đều ngầm suy đoán là ông ta đã thuê người hại Triệu Hiểu Khê.
Hoàng Yến Chi biết được những chuyện này qua Hely. Lúc ấy Hely đang ở Nam Thành điều tra về Diệp Dung. Chuyện trước đây bà ta phải vào bệnh viện tâm thần có rất nhiều điểm đáng nghi.
Hoàng Yến Chi nghi ngờ bà ta có liên quan tới chuyện Diệp Dung mất tích. Người của Hely không thể điều tra ra chuyện này, nên cô ấy phải đích thân ra tay.
“Tris, cậu nói thử xem chuyện này có phải là do Cẩn Giai Thuỵ làm không?”
Đôi mắt xinh đẹp của Hoàng Yến Chi lóe lên: “Cậu hãy điều tra Diệp Dung, xem gần đây bà ta hay liên lạc với ai, có qua lại với kẻ giàu có nào không?”
Hely khựng lại: “Ý của cậu là chuyện này do Diệp Dung làm?”
“Tớ không chắc, nhưng người đàn bà này thật sự không đơn giản. Đây chỉ là suy đoán một chiều, khi cậu điều tra nên cẩn thận một chút.”
“Ừ, tớ biết rồi. Mà Tris này, tớ còn phát hiện ra một chuyện ở Nam Thành, viện trưởng của bệnh viện tâm thần mà năm đó Diệp Dung điều trị đã mất tích rồi, nghe nói cả nhà đã di dân ra nước ngoài. Chuyện xảy ra vào cuối năm vừa rồi, ngay lúc chúng ta hoài nghi Diệp Dung. Cậu có thấy chuyện này vô cùng trùng hợp không?”
Ánh mắt Hoàng Yến Chi trầm xuống: “Điều này chứng tỏ Diệp Dung có vấn đề. Hely, cậu nhất định phải chú ý tới an toàn của mình, liên lạc với tớ mỗi ngày, dù phát hiện chuyện gì cũng không được mạo hiểm.”
“Ừ, tớ sẽ cẩn thận. Bây giờ, tớ cũng là người có gia đình nên rất quý trọng tính mạng, sẽ không đưa mạng mình ra đùa giỡn đâu. Đúng rồi, Cẩn Tử Văn cũng đang điều tra Diệp Dung, anh ta với cậu có cùng một nghi ngờ, cho rằng Diệp Dung có liên quan đến vụ tai nạn xe cộ của Triệu Hiểu Khê.”
Nghe vậy, Hoàng Yến Chi trầm ngâm một lúc rồi thản nhiên nói: “Lúc cần thiết hãy âm thầm giúp đỡ Cẩn Tử Văn một chút.”
Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Yến Chi nghĩ ngợi rồi lại gọi cho Aldan.
Lúc này Aldan và Cẩn Mai đang ở nước F, khi Cẩn Mai khỏi bệnh thì cô liền cùng Aldan đi du lịch châu Âu. Sau khi nghe Hoàng Yến Chi báo tin Triệu Hiểu Khê xảy ra tai nạn xe cộ, trở thành người thực vật, Aldan im lặng một lúc lâu, nhìn Cẩn Mai đang mỉm cười vẫy tay với mình dưới ánh chiều tà, chậm rãi nói: “Cô muốn tôi dẫn Cẩn Mai về nước sao?”
“Sớm muộn gì Cẩn Mai cũng biết chuyện này, cứ nói cho em ấy biết đi” Hoàng Yến Chi đáp.
“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ tìm cơ hội thích hợp nói cho cô ấy biết.”
Aldan vừa nói vừa nhìn Cẩn Mai, ánh mắt vô cùng đau lòng và thương tiếc.
Aldan cúp máy, nhìn Cẩn Mai đang tươi cười vui vẻ.
Cô đã vẫy tay với anh cả buổi nhưng anh không vẫy lại: “Aldan, anh sao vậy?”
Aldan hoàn hồn, cười nói: “Không có gì, chỉ đang suy nghĩ lát nữa ăn gì thôi.”
Cẩn Mai không hề nghi ngờ: “Em vừa phát hiện ra gần đây có một quán ăn rất đông khách, chắc là ngon lắm, lát nữa chúng ta đến đó nhé?
“Được.”
“Aldan, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?”
“Nước T.”
Cẩn Mai dừng bước, quay lại hỏi Aldan: “Nước T? Chẳng phải nói sẽ du lịch khắp châu Âu sao?”
Aldan dịu dàng nhìn cô: “Anh muốn về thủ đô của nước T, em có đồng ý đi theo anh không?”
Cẩn Mai suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Thủ đô thì thủ đô, cũng lâu rồi em không trở về đấy. Về rồi em sẽ dẫn anh đi thăm trường cấp ba trước đây em học, nơi đó rất đẹp, nhưng tiếc là em không thi đậu đại học ở đó.”
“Em muốn thi đại học vào đó à?”
“Vâng, em muốn thi vào Đại học B, nhưng trước kỳ thi em bị bệnh, phải nhập viện nên bỏ lỡ cuộc thi, vì thế ba mẹ em mới để em sang Sydney du học. Có điều như vậy cũng tốt, ở đó em quen biết rất nhiều bạn mới, em rất thích Sydney.”
Đôi mắt Cẩn Mai sáng lấp lánh, Aldan nhìn cô rồi bỗng nói: “Trước tiên chúng ta khoan hãy về thủ đô, tiếp theo đến nước D đi.”
Cẩn Mai khó hiểu: “Chẳng phải anh vừa nói muốn về thủ đô sao?”
“Thủ đô sẽ là địa điểm cuối cùng, đợi chúng ta đi đến đó trước rồi sẽ về thủ đô.”
“Được, trước kia em và mẹ đã đến nước D, rất đẹp, em vẫn muốn đến lần nữa.”
Aldan thấy Cẩn Mai vui vẻ mà trong lòng thầm thở dài. Cẩn Mai, đây là chuyện cuối cùng anh có thể làm cho em, chỉ mong em có thể tiếp tục vui vẻ lâu thêm một chút, một chút nữa.
****************
Ngày mười sáu tháng Giêng, quán trà của Hoàng Yến Chi bắt đầu kinh doanh. Cô đến quán trà một chuyến, trên đường về lại nhận được điện thoại của Hely.
Hely nói: “Tớ không điều tra được gì hết, quả thật làm người ta khó tin mà. Tris, bây giờ tớ dám chắc rằng Diệp Dung này có vấn đề, không chừng phía sau người phụ nữ này còn có bí mật gì đó không thể cho ai biết.”
“Nếu đã vậy thì về đi, không điều tra được gì mới là vấn đề lớn nhất.” Hoàng Yến Chi nói, hoàn toàn không bất ngờ gì với kết quả này.
Nếu Hely thuận lợi điều tra được, thì tức là trước đây cô đã đánh giá Diệp Dung quá cao rồi.
“Ừm, hôm nay tớ sẽ về.”
“Cẩn Tử Văn ở đó thế nào rồi?”
“Không điều tra được cái gì có ích, giống như lúc trước cảnh sát điều tra vậy, chẳng có chứng cứ gì về Cẩn Giai Thuỵ và Diệp Dung cả. Thậm chí tớ điều tra tài khoản ngân hàng của Diệp Dung và lịch sử cuộc gọi, cũng không phát hiện ra vấn đề khả nghi nào.
Hoặc chuyện này không liên quan đến Diệp Dung, hoặc là người phụ nữ này làm việc quá cẩn thận, xoá dấu vết quá sạch sẽ.” Hely suy đoán. Nếu là vế sau, có lẽ bà ta đã che giấu vô cùng giỏi, ngay cả khi cô tự mình điều tra mà bà ta cũng tránh được.
Người phụ nữ Diệp Dung này e rằng còn đáng sợ hơn bọn họ nghĩ nhiều. Không thu hoạch được gì, Hely không cần phải tiếp tục ở lại Nam Thành nữa, lúc về lại hơi ủ rũ. Chưa từng có chuyện gì mà cô không điều tra được, vậy mà gần đây luôn gặp trở ngại, đầu tiên là Kim phu nhân, rồi đến Diệp Dung, hai người phụ nữ này tựa như hai kẻ bí ẩn vậy, khiến người ta nhìn không thấu.
Nghĩ thế, ánh mắt Hely khựng lại, cả hai đều như một ẩn số? Cô chợt nhớ Hoàng Yến Chi đã từng hoài nghi rằng, nếu Kim phu nhân và Diệp Dung vốn dĩ là một người thì sao? Nhưng cô lại nhanh chóng lắc đầu. Nếu quả thật Kim phu nhân và Diệp Dung là cùng một người, vậy thì đằng sau Kim phu nhân dính đến nhiều thế lực như thế, sao không trực tiếp đối đầu với bọn họ, mà phải dùng cách quanh co này? Không, nói chính xác thì trước giờ Diệp Dung không đối đầu với bọn họ, bà ta vẫn luôn làm nhà họ Cẩn rối lên.
Nghĩ thế, Hely cảm thấy đầu óc mình hóa thành bột nhão, có rất nhiều chuyện hoàn toàn không lý giải được.
Hoàng Yến Chi cũng nghĩ đến vấn đề này, nhưng có nghĩ rốt cuộc Kim phu nhân có ân oán gì với cô. Nếu Kim phu nhân chính là Diệp Dung, vậy thì cô và Diệp Dung càng chưa từng gặp nhau.