Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tổ chức đó tên là gì?” Trong lòng Hoàng Yến Chi có linh cảm chẳng lành.
Cẩn Giai Thuỵ nói tên, vẻ mặt bình tĩnh của Hoàng Yến Chi cuối cùng cũng thay đổi.
“Cô biết tổ chức này?” Cẩn Giai Thuỵ hỏi.
Hoàng Yến Chi từ từ gật đầu: “Trước đây tôi và Diệp Ngân bị bắt tới đó.”
Cẩn Giai Thuỵ nhìn chằm chằm vào cô: “Cô nói Diệp Ngân bị bắt tới chỗ đó?”
“Ừm.”
“Không thể nào, thủ lĩnh tổ chức đó đã bị chúng tôi giết, người chết không thể sống lại, mà thành viên cũng bị diệt bảy tám phần, sao còn có thể xuất hiện chứ?”
Cẩn Giai Thuỵ không thể tin được, là tự tay ông ta tiêu diệt tổ chức đó, bây giờ lại có người nói cho ông biết, tổ chức đó vốn không bị tiêu diệt, thậm chí con gái ông ta cũng chết ở đó.
“Thủ lĩnh kia tên Carl?” Hoàng Yến Chi hỏi, cô vừa nghĩ tới cái tên này. Từ lúc cô đi vào căn cứ ma quỷ kia thì thủ lĩnh của tổ chức đó đã là James. Cô biết được thủ lĩnh đời trước tên Carl cũng chỉ là do tình cờ.
“Phải.” Cẩn Giai Thuỵ dù chết cũng không quên cái tên này, bèn gật đầu. Cũng vì người này mà ông mất đi anh em của mình.
“Carl có một đứa con trai tên James, là thủ lĩnh mới của tổ chức kia, cũng từng là người huấn luyện tôi và Diệp Ngân. Các người nói năm đó đã tiêu diệt tổ chức đó, nhưng chỉ làm nó yếu đi thôi, khiến bọn họ chuyển hoạt động từ ngoài sáng vào trong tối.”
Thực ra chỉ là thay đổi tên thôi, nhưng James cũng không có thú vui đặc biệt như cha hắn, nên tổ chức này không có tiếng xấu vang xa.
Ngược lại, bởi vì huấn luyện ra sát thủ có sức mạnh kinh khủng, chưa từng bại trận nên chúng đã khiến người ta sợ hãi và kiêng kỵ.
Sắc mặt Cẩn Giai Thuỵ rất khó coi: “Vì thế, cô và Ngân Ngân mất tích là do tổ chức này trả thù tôi và ba cô? Nhưng chuyện đó liên quan gì Diệp Dung chẳng lẽ Diệp Dung là người của tổ chức này?”
Hoàng Yến Chi lắc đầu, tạm thời cô không chắc về chuyện này, tuy rằng cô nghi ngờ Diệp Dung là Kim phu nhân, mà quan hệ của bà ta và James không nhỏ, nhưng rốt cuộc là quan hệ gì, Diệp Dung và Kim phu nhân có phải là một hay không, cô đều không chắc chắn.
Cẩn Giai Thuỵ thấy vậy cũng không biết nên nói gì.
Nếu Diệp Dung thật sự là người của tổ chức đó, vậy bà ta nghĩ cách giết ông và Hoàng Quang Nghị không tốt hơn sao? Dưới tình huống không có bất cứ đề phòng nào thì khả năng thành công rất lớn.
“Vì vậy, chuyện Cẩn Mai cũng là do Diệp Dung làm?”
Cẩn Giai Thuỵ khàn giọng nói, ánh mắt lạnh như băng.
“Tôi không chắc, nhưng chuyện Cẩn Mai dính líu với Kim phu nhân, người đưa Cẩn Mai đi là BK. Lúc trước, mục tiêu của bọn chúng là tôi, bắt Cẩn Mai và Trương Linh là vì ép tôi đi đổi người. Khi tôi đến đó, vốn bọn chúng đã định thả Cẩn Mai và Trương Linh ra. Nhưng trước khi đi, có người nhận một cuộc điện thoại và sau đó thì chúng đưa cả Cẩn Mai đi theo.”
Hoàng Yến Chi nói hết chuyện khi đó cho Cẩn Giai Thuỵ nghe.
Viền mắt Cẩn Giai Thuỵ đỏ hoe, im lặng nhìn cô: “Sao lúc trước cô không giải thích?”
“Tôi không có chứng cứ.” Hoàng Yến Chi nói, trước đây thậm chí cô còn không nghĩ tới Diệp Dung.
Người phụ nữ này che giấu quá tốt, ai có thể ngờ được một người phụ nữ nhìn thì dịu dàng yếu đuối, còn là một người mẹ, lại có thể nhẫn tâm đẩy con gái ruột của mình vào địa ngục. Mà cô lại càng không ngờ tới, hơn hai mươi năm trước, nhà họ Hoàng và nhà họ Cẩn lại có liên quan đến căn cứ ma quỷ kia.
“Ba mẹ Quân Hạo Kiện hy sinh trong một lần làm nhiệm vụ, có liên quan tới chuyện đó không?” Hoàng Yến Chi đột nhiên hỏi.
Cẩn Giai Thuỵ ngây ra rồi lắc đầu: “Ba của Quân Hạo Kiện và bọn tôi không cùng một đội.” Nghĩa là không phải hy sinh trong lần thực hiện nhiệm vụ đó.
“Tổng bộ của tổ chức kia ở đâu?” Cẩn Giai Thuỵ hỏi.
Nếu thật sự Diệp Dung là người của tổ chức đó thì bây giờ có thể đã về rồi, chỉ cần tìm được tổng bộ là có thể tìm ra Diệp Dung.
“Không rõ lắm, tổng bộ lúc đầu đã bị tôi và những người còn lại phá hủy, tất cả tư liệu cũng biến mất, cái bây giờ là do James xây dựng lại.”
Nói tới đây, Hoàng Yến Chi bỗng dừng lại, cô đột nhiên nghĩ tới, lúc tiêu diệt tổ chức kia, mấy người bọn họ tuy rằng suýt chết, nhưng cả quá trình đều thuận lợi hơn dự tính nhiều. Chẳng lẽ James biết bọn họ sẽ làm vậy nên đã chuẩn bị từ sớm? Nghĩ tới trường hợp đó, Hoàng Yến Chi không rét mà run.
Nếu đúng là vậy thì trận chiến liều mạng vì tự do chỉ là một âm mưu, rất có thể là James cố tình làm vậy, vì muốn để cô trở về nhà họ Hoàng, sau đó vào một lúc thích hợp sẽ vạch trần thân phận của cô, khiến nhà họ Hoàng liên lụy.
Ánh mắt Hoàng Yến Chi sâu thẳm.
Cẩn Giai Thuỵ yên lặng nhìn cô: “Cô biết gì sao?”
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Dựa theo vai vế, ông là bậc cha chú của tôi, tôi hẳn nên gọi ông một tiếng chú Cẩn. Bây giờ tôi muốn hỏi ông một chuyện, lần diễn tập quân sự đó, ông cầm bản kế hoạch về nhà cho Diệp Dung xem?”
“Không...” Cẩn Giai Thuỵ theo phản xạ định nói không. Nhưng vừa lên tiếng, ông ta chợt nhớ tới đêm đó, lúc ông làm việc trong phòng sách, Diệp Dung đi vào, lại nhiệt tình như lửa.
Nghĩ tới đây, trán Cẩn Giai Thuỵ toát một lớp mồ hôi lạnh.
Vẻ mặt Hoàng Yến Chi hiện rõ chữ quả nhiên. Lúc trước, bên trên nghi ngờ có nội gián, nhưng tra đi tra lại vẫn không tra ra được người đó, ngay lập tức cô nghĩ có thể là người này chỉ vô tình để lộ bí mật.
Tay Cẩn Giai Thuỵ hơi run, nếu thật sự vì ông ta mà bí mật quân sự bị lộ, hại nhiều chiến sĩ vô tội uổng mạng, ông ta thật không dám tưởng tượng đến hậu quả.
“Có cách nào để tìm được Diệp Dung không?” Cẩn Giai Thuỵ hỏi.
Ông ta nhất định phải tìm được Diệp Dung, muốn tự mình hỏi bà ta rằng bao nhiêu năm qua, có thật là bà ta đã tìm đủ mọi cách lên kế hoạch đẩy ông ta đến mức không còn đường lui hay không? Nếu đúng thì là vì trả thù sao?
“Tôi không biết, tôi đang tìm bà ta, trước mắt vẫn không có tin gì, nhưng nhất định bà ta sẽ quay lại.”
Hoàng Yến Chi vô cùng chắc chắn.
Rời khỏi tiệm trà, Hoàng Yến Chi gọi điện cho Hoàng Quang Nghị cô muốn gặp ông.
Hoàng Quang Nghị đang chuẩn bị về quân khu, nghe nói Hoàng Yến Chi muốn gặp thì ông liền đến tìm cô.
Hai cha con ngồi yên lặng trong xe.
Trong xe rất im lặng, Hoàng Yến Chi đang suy nghĩ xem nên mở lời như thế nào, còn Hoàng Quang Nghị lại dừn vẻ mặt không biết làm sao để nhìn con.
“Ba.”
“Yến Chi.”
Hai người đồng thời lên tiếng nhìn nhau, Hoàng Quang Nghị cười ấm áp: “Yến Chi, con nói trước đi.”
Hoàng Yến Chi mím môi, đưa di động đến trước mặt Hoàng Quang Nghị: “Ba, ba biết người này không?”
Hoàng Quang Nghị cầm lấy xem thật kỹ rồi lắc đầu: “Chưa từng gặp, người này làm sao?”
Hoàng Yến Chi nói cho ông biết chuyện nhà họ Cẩn.
Ông liền khiếp sợ: “Nhà họ Cẩn vì một người phụ nữ mà vợ con ly tán, tan cửa nát nhà?”
Cẩn Giai Thuỵ lại còn vì ả mà thân bại danh liệt.
Cô lại kể chuyện hai mươi năm trước mà Cẩn Giai Thuỵ đã nói với cô: “Ba, ba thật sự chưa từng gặp bà ta sao?”
“Chưa từng.”
Hoàng Quang Nghị lắc đầu, năm đó để thành công một lưới bắt trọn Carl mà ông đã từng đi nằm vùng, trong ba tháng đó chưa từng thấy người này ở cạnh Carl, nhưng lại gặp được rất nhiều người phụ nữ khác.
“Có thể là phẫu thuật thẩm mỹ rồi không?” Hoàng Quang Nghị đoán.
Hoàng Yến Chi lắc đầu, Irene đã loại trường hợp này.
Khuôn mặt Diệp Dung là tự nhiên, chưa từng đụng dao kéo. Không tìm được đầu mối gì từ ông, Hoàng Yến Chi lại cảm thấy hơi thất bại.
“Yến Chi, ba xin lỗi con.” Hoàng Quang Nghị nói nhỏ.
Hoàng Yến Chi giật mình rồi nói: “Không cần phải vậy đâu ba, chuyện năm đó không trách ba được.”
“Không, là lỗi của ba, nếu năm đó ba sớm tìm được con thì bây giờ cũng không thành ra thế này.” Ít nhất con gái ông sẽ không phải chịu những đau đớn vốn nó không phải chịu.
Đến tận bây giờ mà ông vẫn không thể tưởng tượng nổi, Hoàng Yến Chi lúc còn nhỏ đã sống trong hoàn cảnh như thế nào mà còn lớn lên lại xuất sắc như vậy.
“Bọn họ đã có kế hoạch, dĩ nhiên sẽ không để ba tìm thấy con dễ dàng như vậy.” Hoàng Yến Chi bình tĩnh nói.
Bao nhiêu năm qua cô đã nghĩ thông suốt chuyện này rồi. Nếu lúc trước còn oán hận, thì theo thời gian trôi qua cũng chỉ còn lại chết lặng, hơn nữa sự thật ngày một sáng tỏ thì càng không nên nhắc tới trách cứ.
“Ba, người đứng sau tất cả chuyện này là một quả bom hẹn giờ, không biết lúc nào sẽ nổ tung. Nếu như liên lụy nhà họ Hoàng, con...”
Hoàng Yến Chi định nói cô có thể rời khỏi nhà họ Hoàng, rời khỏi gia đình, thì lại bị Hoàng Quang Nghị cắt ngang.
“Yến Chi, nhà họ Hoàng là nhà của con, vĩnh viễn là nhà của con, chúng ta là người một nhà. Cho dù thế nào thì ba cũng sẽ bảo vệ con.” Hoàng Quang Nghị nói với giọng chắc nịch.
Ông đã nghĩ kỹ rồi, nếu thân phận Hoàng Yến Chi thật sự bị vạch trần trước mọi người thì ông sẽ dùng quân công của mình để chuộc tội cho cô. Nhiều năm như thế, tuy rằng ông vẫn luôn ở vị trí tham mưu trưởng nhưng cũng lập công không ít.
“Ba.”
“Yến Chi, đừng nói nữa, ba chỉ có một yêu cầu với con, đừng nói cho mẹ và ông nội con biết sự thật năm đó. Sức khỏe mẹ con không chịu nổi kích động, ông con cũng lớn tuổi rồi.”
Ông cụ rất thương Hoàng Yến Chi, nếu biết cháu gái mà mình nâng niu trong tay lại trải qua nhiều chuyện như vậy, chỉ e là không chịu nổi.
Còn bệnh tình Vũ Ân Nguyệt mới ổn định lại, nhìn bề ngoài thì có vẻ không sao rồi, nhưng ông không muốn vợ mình lại trải qua lần nữa.
Hoàng Yến Chi cười: “Con chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ nói cho ông và mẹ biết.”
Nói ra hết mọi chuyện, trong lòng Hoàng Yến Chi tiết và Hoàng Quang Nghị đều thoải mái hơn nhiều.
Hoàng Quang Nghị đuổi cô về nhà, còn ông thì trở lại quân khu.
Quân Hạo Kiện thấy mặt mày cô nhẹ nhõm thì nhíu mày: “Nói hết với ba rồi?”
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Vâng, nói hết rồi.”
Quân Hạo Kiện cũng phần nào nhẹ lòng hơn.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Hoàng Yến Chi kể lại những gì đã nói với Cẩn Giai Thuỵ cho anh nghe: “Anh thử nói xem, quan hệ của Diệp Dung và Carl là thế nào?”
Quân Hạo Kiện cũng không ngờ chuyện này lại còn có ấn tình như thế, ánh mắt tối xuống: “James không có anh chị em gì sao?”
“Không biết nữa.” Cô chưa từng nghĩ tới chuyện này, nếu Diệp Dung là con gái Carl, vậy con gái tìm đủ mọi cách báo thù cho cha cũng có thể.
Nhưng nghĩ tới Vu Băng cô lại lắc đầu: “Bọn họ không phải chị em, nếu là chị em thì Diệp Dung không thể để Vu Băng ở cạnh James được.” Quân Hạo Kiện cũng chỉ suy đoán thôi.
Người phụ nữ bí ẩn như Diệp Dung, trừ phi bà ta chủ động xuất hiện lần nữa, nếu không thì có lẽ bọn họ đều không nắm chắc được.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Nước Y, hầm giam trong một pháo đài nào đó.
Diệp Dung lạnh lẽo nhìn Vu Băng còn chút hơi tàn nằm dưới đất ở căn phòng sát bên: “Nói cô là rác rưởi thì cô đúng là vô dụng thật, một chuyện nhỏ vậy cũng làm không xong, còn bị người ta phát hiện. Tôi thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc James có nghiêm túc huấn luyện cô không, sao cô sống sót nổi qua các đợt kiểm tra và nhiệm vụ vậy?”
Diệp Dung thật sự thất vọng với đứa con nuôi này.
Trong lòng bà ta đã nhiều lần hoài nghi rằng có phải lúc trước đầu mình bị úng nước nên mới chọn một đứa như thế không? Chỉ đi trộm chút đồ mà lại còn để James phát hiện.
Thật ra thì chuyện này không thể trách Vu Băng. Ai bảo James biến thái như thế, ở dưới tủ còn đè một sợi tóc, ánh sáng lờ mờ từ đèn pin khiến Vu Băng không thể chú ý tới sợi tóc nhỏ xíu như vậy được.
James mở tủ ra không thấy sợi tóc rơi xuống, dĩ nhiên liền biết có người đã động vào.
Mà người làm và thuộc hạ trong nhà đều không phát hiện có gì lạ, cả hệ thống cảnh báo của pháo đài cũng không kêu, thậm chí không một ai biết, dĩ nhiên người đó phải hết sức quen thuộc với kết cấu và cách bố trí của pháo đài.
Đó cũng là lý do James để quản gia điều tra toàn bộ người trong pháo đài trước.
Quản gia đứng bên cạnh James, cúi đầu nói nhỏ: “Tay chân Vu Băng nếu không được chữa, sau này dù được chữa cũng sẽ để lại di chứng, có cần tìm người khám một chút không ạ?”
Ánh mắt James lạnh lẽo: “Mặc kệ cô ta, nếu để tôi biết ai dám giúp cô ta, tôi sẽ khiến hắn chịu cùng kết cục với Vu Băng. Nhớ cho kỹ, đem cơm cho cô ta, không được để cô ta chết đói.” Ả đàn bà này dám nhiều lần làm trái lệnh của hắn, thậm chí còn gài bẫy hắn, cho dù là tự tay hắn bồi dưỡng thì hắn cũng không thể dễ dàng tha thứ được.
Quản gia đáp lại rồi lui ra ngoài.
Đã đói bụng hai ngày, Vu Băng cũng cố ăn một chút. Dù ả không muốn ăn thì quản gia cũng sai người nhét vào miệng ả.
“Quản gia, ông bảo anh ta giết tôi đi.” Vu Băng nói.
Quản gia nhìn ả từ trên cao: “Lúc cô làm chuyện này thì đáng ra nên nghĩ tới hậu quả.”
Ánh mắt Vu Băng tĩnh mịch, dĩ nhiên ả biết hậu quả, nhưng lời nói của Diệp Dung quá mức dụ dỗ, ả không thể ngăn mình được: “Hoàng Yến Chi đâu, cô ta sao rồi?” Đây là chuyện duy nhất mà hiện giờ ả muốn biết.
Quản gia im lặng đồng cảm nhìn ả, nhưng Vu Băng cũng hiểu được ý của ông ta.
Ở bật cười ha ha, cười đến chảy nước mắt.
Bản thân ả đã phải trả một cái giá lớn và đau đớn như thế, vậy mà lại không thể khiến Hoàng Yến Chi chịu chút tổn hại nào.