Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hely và Daniel đi lang thang trong rừng rậm nguyên sinh gần một tuần lễ mới ra ngoài được, cuối cùng trước ngày dự sinh của Hoàng Yến Chi hai ngày thì về đến nơi.
Hoàng Yến Chi thấy dáng vẻ đầu bù tóc rối của hai người thì tỏ vẻ quái dị: “Các cậu đi du lịch ở rừng rậm nguyên sinh?”
Hely ngượng ngùng, Daniel lúng túng đáp: “Vốn định đi xem kim tự tháp, nửa đường lại đổi ý.”
Tất nhiên, Daniel không thể nói nửa đường đổi ý là do ý tưởng bất chợt nảy ra của Hely.
“Tris, cậu đừng nhắc đến chuyện này nữa, thật là xấu hổ muốn chết” Ấy thế mà cô lại vì ăn phải trái cây có độc rồi bị bắt đi, nếu như để mấy người khác biết chuyện này thì chẳng phải cô sẽ bị cười nhạo cả đời sao? Mặc dù năng lực sinh tồn nơi hoang dã của cô không phải là tốt nhất trong số bọn họ, nhưng cũng không kém đến mức thế này, chỉ có thể nói là bởi vì lần này mình đã dẫn theo một cục nợ.
Nghĩ tới đây, Hely nhìn Daniel đầy u oán, khiến anh ngượng ngùng sờ sờ mũi.
“Các cậu về nghỉ ngơi cho khoẻ trước đi.” Hoàng Yến Chi nói.
Daniel và Hely vừa xuống máy bay liền đến thẳng bệnh viện, chưa kịp nghỉ ngơi, bây giờ quả thật đã mệt mỏi.
Hely gật đầu: “Được, Tris, ngày mai tớ lại đến.”
Sau khi Hely đã nghỉ ngơi lấy lại sức, Hoàng Yến Chi liền kể lại chuyện của Diệp Dung và Vu Băng cho cô nghe, ngoài ra cũng báo tin cho Cẩn Giai Thuỵ.
Hely cười lạnh: “Được lắm, cuối cùng cũng xuất hiện, tớ còn tưởng rằng bọn họ sẽ bốc hơi cả đời chứ. Lần này dù có chết chôn sâu ba mét dưới lòng đất, tớ cũng phải đào bọn họ lên.”
Hely tỏ vẻ nóng lòng muốn thử, chắc hẳn vì không tìm được hai mẹ con này đã khiến trong lòng cô rất bực bội.
Hoàng Yến Chi dặn cô: “Diệp Dung chính là Kim phu nhân, thế lực sau lưng bà ta rất rắc rối phức tạp, cậu làm việc cẩn thận chút.”
Hely cười toét miệng, để lộ ra hai chiếc răng khểnh nhỏ xinh: “Tris, bà ta biết dân xã hội, tớ cũng biết mà. Tớ thật sự không tin là thủ đoạn của bà ta có thể đi xuyên trời”
“Dù sao cũng phải cẩn thận, thấy tình hình không ổn thì trước hết phải tự bảo vệ mình.” Hoàng Yến Chi nói.
“Ừ, tớ biết rồi. Tris, tớ không nói chuyện với cậu nữa, bây giờ tớ về trước chuẩn bị một chút. Hai mẹ con này bày ra nhiều chuyện sau lưng chúng ta như vậy chắc cũng rất khổ cực rồi. Nói đi nói lại thì tớ cũng phải chuẩn bị cho bà ta một món quà chứ.” Hai mắt cô sáng rực, nhìn thế nào cũng thấy không có ý tốt.
Hoàng Yến Chi khẽ mỉm cười, “Sau khi tìm được Diệp Dung thì báo tin cho Cẩn Giai Thuỵ nữa.”
Hely nhìn cô nghi hoặc: “Tại sao?”
Hoàng Yến Chi không giải thích: “Sau này cậu sẽ biết.”
Hely nhún nhún vai: “Thôi được rồi, Tris, tớ đi trước đây.” Cô không thể chờ đợi thêm được nữa, cô phải đi tìm Wenny, thương lượng với chị ấy một chút, về thủ đoạn tra tấn thì Wenny có kinh nghiệm nhất.
Đến ngày dự sinh, bụng Hoàng Yến Chi vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Đừng nói là Quân Hạo Kiện, ngay cả ngay cả những người khác khi thấy thế cũng rất sốt ruột.
“Tại sao vẫn còn chưa có động tĩnh gì?”
Vũ Ân Nguyệt cuống cuồng, đi tới đi lui trong phòng bệnh: “Hạo Kiện, bác sĩ nói thế nào?”
Mặc dù trong lòng Quân Hạo Kiện cũng rất lo lắng, nhưng anh tỏ ra bình tĩnh hơn bà: “Bác sĩ nói đây là hiện tượng bình thường, có người sẽ sinh sớm, cũng có người sinh muộn, chờ thêm mấy ngày nữa xem sao.”
Bác sĩ đã kiểm tra cho Hoàng Yến Chi, nói rằng không có bất cứ vấn đề gì, thai nhi cũng ổn định, cho nên khi mọi người đều đang lo lắng thì phụ nữ mang thai như Hoàng Yến Chi lại điềm tĩnh nhất.
“Mẹ, con đói.” Hoàng Yến Chi thản nhiên mở miệng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Vũ Ân Nguyệt.
“A, đói hả? Được, mẹ lập tức đi mua cho con. Con muốn ăn cái gì?”
Hoàng Yến Chi nói tên một cửa hiệu: “Các loại rau hấp của tiệm này rất ngon.”
Vũ Ân Nguyệt cầm túi xách lên: “Bây giờ mẹ sẽ đi mua ngay, con chờ ở đây nhé, mẹ sẽ về nhanh thôi. Con đừng phải sợ, cũng đừng lo lắng.”
Hoàng Yến Chi mỉm cười gật đầu, thật sự là cô không hề sợ, cũng không lo lắng một chút nào.
Hạ Yên Nhi cũng theo tới: “Mẹ, để con lái xe đưa mẹ đi.”
Với trạng thái hiện giờ của Vũ Ân Nguyệt, nếu tự mình lái xe thì chắc chắn là không an toàn.
Vũ Ân Nguyệt đồng ý rồi sau đó cùng Hạ Yên Nhi rời khỏi.
Hai ông cụ cũng hỏi đi hỏi lại bác sĩ nhiều lần, đến khi chắc chắn rằng Hoàng Yến Chi thực sự không có bất kỳ vấn đề gì mới dần dần yên tâm.
Hoàng Yến Chi xoa bụng mình, nói với anh: “Chắc là con không muốn xa em đây mà.”
Quân Hạo Kiện cau mày nhìn bụng cô: “Đứa trẻ này không ngoan chút nào hết, luôn giày vò mẹ.”
Hoàng Yến Chi lại không cho là như vậy. Từ khi mới bắt đầu mang thai đến bây giờ, thật ra cô không phải chịu khổ quá nhiều.
Ngoài khoảng thời gian ốm nghén ra thì có thể coi như cục cưng của cô rất biết điều. Ngay cả trong chuyến đi tới rừng mưa nhiệt đới, cục cưng cũng rất ngoan ngoãn.
Từ lúc đó, Hoàng Yến Chi đã biết trong tương lai đứa trẻ này nhất định là một đứa bé kiên cường, hiểu chuyện.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi cục cưng trong bụng Hoàng Yến Chi ra đời, một tuần lễ cứ thế trôi qua, mãi đến khi bước sang ngày thứ tám, cuối cùng bụng Hoàng Yến Chi mới có động tĩnh.
Buổi tối hôm đó, Quân Hạo Kiện vừa tiễn người nhà đến thăm Hoàng Yến Chi về, đang chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi cùng cô, vừa mới nhắm mắt lại thì nghe thấy tiếng hừ nhẹ của cô.
Anh choàng mở mắt ra: “Sao vậy?”
“Hạo Kiện, hình như em sắp sinh rồi” Hoàng Yến Chi vừa nói xong, Quân Hạo Kiện lập tức nhảy xuống giường, chạy ra ngoài gọi bác sĩ.
Chỉ chốc lát sau bác sĩ đã tới, sau khi kiểm tra thì nói: “Vẫn còn sớm, bây giờ mới chỉ là những cơn đau đầu tiên, còn một thời gian nữa mới đến lúc sinh, Trước hết hãy kiên nhẫn, cũng đừng sợ hãi, tôi sẽ thường xuyên tới kiểm tra.”
“Còn lâu lắm sao?” Quân Hạo Kiện cau mày.
Vừa nghĩ đến việc Hoàng Yến Chi sẽ bị cơn đau đớn hành hạ lại còn trong khoảng thời gian rất lâu, anh liền trở nên nóng nảy.
Bác sĩ đã từng gặp nhiều người làm cha giống vậy nên chỉ cười, kiên trì giải thích: “Sinh con không nhanh như vậy đâu. Tử cung của cô ấy còn chưa mở, có vài người từ khi bắt đầu đau đẻ cho đến khi tử cung mở hết cũng phải mất mấy ngày, có người nhanh thì chỉ mấy tiếng đồng hồ. Tình hình hiện tại của vợ anh rất tốt, chắc là sẽ không cần phải đợi lâu.”
Vừa nghe tới mấy tiếng đồng hồ, trong lòng Quân Hạo Kiện liền lộp bộp: “Bác sĩ, nếu như chúng tôi chọn sinh mổ...”
“Bác sĩ, chúng tôi chọn sinh thường.” Hoàng Yến Chi cắt ngang lời của anh, trợn mắt nhìn anh một cái.
Chẳng phải đã sớm thương lượng xong rồi sao, bây giờ không được phép đối ý nữa. Hơn nữa đối với cô, chút đau đớn này căn bản không đáng gì.
“Có thể sinh thường thì nên cố gắng sinh thường, tố chất cơ thể của vợ anh không tệ, thai nhi cũng không quá lớn, hoàn toàn có thể sinh thường.” Bác sĩ đề nghị.
Quân Hạo Kiện mím môi, vẫn nhất quyết muốn sinh mổ. Nhưng trông thấy ánh mắt kiên trì của Hoàng Yến Chi, cuối cùng anh cũng không lên tiếng nữa.
Biết tin bụng của Hoàng Yến Chi cuối cùng cũng có động tĩnh, hơn nửa đêm mọi người trong nhà đều chạy tới bệnh viện, ngay cả hai ông cụ cũng không ngủ.
Mọi người vây quanh Hoàng Yến Chi ân cần hỏi han, Quân Hạo Kiện thì ngược lại, bị mọi người quên lãng.
“Yến Chi, con ăn chút gì đó trước đi, đây là canh chị Tổng vừa mới nấu, con uống vào bổ sung thể lực.
Sinh con là việc cực kỳ mệt mỏi.” Trong tay Vũ Ân Nguyệt cầm theo một chiếc hộp giữ nhiệt, dịu dàng nói.
Những người khác nghe xong cũng gật đầu phụ hoạ: “Đúng đúng đúng, ăn một chút để bổ sung thể lực.”
Thật ra thì Hoàng Yến Chi không cảm thấy đói chút nào, nhất là vừa nghe thấy phải uống canh thì đã muốn từ chối. Nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của mọi người, nghĩ tới những ngày bọn họ phải ngày đêm lo lắng, cuối cùng cô vẫn nhận lấy bát canh trong tay Vũ Ân Nguyệt một hơi uống cạn.
Nhìn vẻ mặt mỗi lần uống canh mà như uống thuốc của Hoàng Yến Chi, Hoàng Minh Dạ vốn còn đang lo lắng bỗng bật cười.
Hoàng lão gia trông thấy, bèn giơ tay lên vỗ một cái vào sau gáy anh. Bị ông nội dạy dỗ ngay trước mặt vợ mình, Hoàng Minh Dạ liền lúng túng.
Hoàng Yến Chi liếc thấy, khoé miệng khẽ nhếch lên.
Hạ Yên Nhi thì làm như không nhìn thấy, thể diện của chồng mình vẫn phải giữ.
Sau cơn đau kia, bụng Hoàng Yến Chi liền không có động tĩnh gì nữa.
Người một nhà khẩn trương nhìn chằm chằm vào bụng cô, khiến Hoàng Yến Chi vốn không căng thẳng cũng trở nên căng thẳng.
Quân Hạo Kiện thấy vậy thì bắt đầu đuổi người: “Hai ông, mẹ, mọi người về trước đi, Yến Chi ở đây cứ giao cho con là được rồi. Bác sĩ cũng đã nói, Yến Chi sẽ không sinh nhanh như vậy đâu.”
Hai ông cụ đâu chịu rời đi.
“Bọn ông cứ chờ ở đây đi, trở về càng thêm lo lắng, không bằng cứ ở chỗ này nhìn, cũng thấy an tâm hơn một chút.” Quân lão gia nói.
“Ông nội, hai người ở đây sẽ khiến Yến Chi lo lắng. Phụ nữ mang thai mà lo lắng thì sẽ không tốt. Chờ khi nào Yến Chi vào phòng sinh, cháu sẽ gọi điện thoại cho hai người, lúc ấy hai người đến cũng chưa muộn.”
Hai ông cụ nghe xong, cảm thấy cũng có lý, bèn dặn dò đủ thứ rồi mới miễn cưỡng rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện.
“Bụng em còn đau không?” Quân Hạo Kiện dịu giọng hỏi.
“Hiện giờ không có cảm giác gì.” Hoàng Yến Chi lắc đầu.
Đứa nhỏ này của cô chắc chắn là một nhóc rất bám mẹ.
Quân Hạo Kiện xem giờ, mới hơn 5 giờ sáng, một nhà lăn qua lăn lại đã gần cả đêm.
Thấy Hoàng Yến Chi có vẻ đã buồn ngủ, anh nói: “Em ngủ một giấc trước đi. Anh trông em.”
Hoàng Yến Chi khẽ vỗ giường: “Anh cũng lên giường nghỉ một lát đi”
Cô dám chắc mình chưa nghỉ ngơi thì anh cũng sẽ không đi nghỉ.
Quân Hạo Kiện không từ chối. Anh lên giường, ôm cô vào lòng: “Nếu khó chịu ở đâu đều phải nói với anh đấy!”
Hoàng Yến Chi ra vẻ chán ghét: “Em biết rồi. Hạo Kiện, giờ anh đúng là càng lúc càng dông dài nhé.”
Rõ ràng anh còn căng thẳng hơn cả cô.
Cho đến 7, 8 giờ sáng hôm sau, bụng Hoàng Yến Chi mới bắt đầu đau. Cơn đau làm cô tỉnh giấc. Cảm nhận được tiếng hít thở đều đặn sau lưng, cô biết hơn một tuần nay, vì lo lắng cho cô mà anh không nghỉ ngơi đàng hoàng.
Lúc này, anh hiếm khi được ngủ một giấc, nên cô chỉ mở mắt, nằm im không dám nhúc nhích.
Có điều, cơn đau này khá dữ dội. Chẳng mấy chốc, trán Hoàng Yến Chi đã toát mồ hôi.
Từ trong cơn mơ, Quân Hạo Kiện giật mình thức giấc liền bắt gặp dáng vẻ chau mày của cô.
Anh ngồi bật dậy: “Yến Chi, em cố gắng chút, anh đi gọi bác sĩ.”
Hoàng Yến Chi túm lấy tay anh: “Anh đừng đi, em đỡ hơn rồi.”
Quả nhiên, chỉ một lát thì cơn đau qua đi. Hoàng Yến Chi ngồi dậy.
Quân Hạo Kiện vào phòng vệ sinh lấy khăn mặt ướt để giúp cô lau mồ hôi trên mặt. Không lâu sau, bác sĩ bước vào, hỏi thăm về tình trạng cơ thể của cô, kiểm tra sức khỏe đơn giản cho cô, rồi nói: “Tử cung mới mở một phân, còn cách lúc sinh rất sớm. Nếu cô cảm thấy không quá đau thì đứng lên đi đi lại lại chút, đi chầm chậm. Như vậy cũng giúp cho việc sinh nở của cô.”
“Bác sĩ, bao lâu nữa vợ tôi mới chính thức bắt đầu sinh?” Quân Hạo Kiện hỏi.
“Bây giờ vẫn sớm, đợi mở được ba phân thì có thể vào phòng sinh. Theo tốc độ hiện tại của cô ấy, còn phải khoảng năm, sáu tiếng nữa. Có điều, thể chất của vợ anh rất tốt, anh không cần quá lo lắng!”
Không phải Quân Hạo Kiện lo lắng chuyện này mà là anh không đành lòng nhìn cô chịu cơn đau hành hạ.
Bác sĩ lại dặn dò tỉ mỉ những điều cần chú ý. Khi đã chắc chắn Hoàng Yến Chi không có bất cứ vấn đề gì, bác sĩ mới rời đi.
Buổi sáng, Vũ Ân Nguyệt đến bệnh viện, đúng lúc đụng phải bác sĩ từ phòng bệnh đi ra, còn tưởng là Hoàng Yến Chi đã xảy ra chuyện gì, vội vàng bước vào.
Thấy Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện đang chuyện trò, vẻ mặt tươi cười, rõ ràng chẳng có chuyện gì cả, lúc này bà mới yên tâm.
“Sao dậy sớm thế?”
Thấy Vũ Ân Nguyệt, anh chào một tiếng “mẹ” rồi định đứng lên.
Bà bèn ngăn anh lại: “Hạo Kiện, con cứ ngồi đi!”
Tuy hiện giờ Quân Hạo Kiện đã hồi phục rất tốt, nhưng chung quy vẫn chưa khỏi hẳn.
“Mẹ, sao mẹ tới sớm vậy?” Hoàng Yến Chi hỏi.
Vũ Ân Nguyệt mỉm cười, đáp: “Già rồi, ngủ ít. Dù sao ở nhà cũng không ngủ được nên mẹ muốn mang bữa sáng qua cho con. Yên tâm, không nóng đâu. Đây là món cháo trứng muối chị Tống nấu ban sáng đấy. Mẹ chuẩn bị cho con mấy món dưa muối, con ăn kèm cho dễ tiêu.”
Vũ Ân Nguyệt xách hai chiếc hộp giữ nhiệt, một cho cô, hộp còn lại tất nhiên là chuẩn bị cho anh: “Hạo Kiện, phần của con này.”
“Cảm ơn mẹ.” Quân Hạo Kiện nhận lấy.
“Mẹ, mẹ đã ăn chưa?”
Thấy Vũ Ân Nguyệt ngồi một bên nhìn cô ăn, Hoàng Yến Chi dời sự chú ý của bà.
“Mẹ ăn rồi. Sáng nay bác sĩ đến kiểm tra chưa?”
“Rồi ạ. Bác sĩ bảo tử cung mới mở có một phân.”
Hoàng Yến Chi trả lời.
Gắng ăn cho xong một bát cháo, cô không nuốt nổi nữa. Thực ra, từ lúc sáng bụng cô vẫn đau suốt, chẳng qua không muốn Quân Hạo Kiện lo lắng, cơn đau cũng không quá dữ dội nên cô không nói ra.