Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“James, cậu thật sự muốn ngăn cản tôi sao?” Diệp Dung lạnh giọng hỏi, còn người đàn ông trẻ tuổi luôn đứng bên cạnh bà ta nghe vậy liền giơ khẩu súng nhắm chuẩn vào huyệt thái dương của James, nhưng Diệp Dung không ngăn lại.
Lần đầu tiên bà ta nổi lên sát ý đối với James.
James như thể không thấy khẩu súng mà nhìn Diệp Dung chằm chằm.
“James, cậu cho rằng cậu là con trai duy nhất của Carl thì tôi không dám giết cậu đúng không?”
“Bà cứ việc ra tay, tôi muốn không còn ai trên thế gian này nhớ tới lão khốn kiếp đáng chết ấy nữa. Linh hồn của ông ta không xứng được cứu rỗi.” James đáp.
Một tia giận dữ lóe qua đáy mắt của Diệp Dung, bà ta đoạt lấy khẩu súng trong tay người đàn ông, nhắm thẳng vào James và bóp cò.
Pằng.. Pằng
James rên lên một tiếng, một đóa hoa máu nở rộ trên cơ thể. Cùng lúc ấy, một viên đạn xuyên qua ngực Diệp Dung, thoát được vị trí tim nhưng lại khiến cả người bà ta run rẩy. Biến cố xảy ra quá đột ngột khiến những kẻ có mặt không kịp phản ứng.
“Được, James cậu thắng. Nhưng cậu nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng. Lần sau tôi sẽ không nương tay nữa đâu. Hoàng Yến Chi của cậu, tự cậu nhìn đi!”
Diệp Dung ôm vết thương, lạnh lùng bỏ lại câu đó rồi quay người lên xe rời đi.
Quần áo trên người James thấm đẫm máu, song vẻ mặt hắn tê liệt như thể không cảm nhận được bất cứ đau đớn nào. Mãi đến khi Diệp Dung rời đi, hắn mới nôn ra một ngụm máu, ngất lịm.
Một chiếc xe mau chóng đỗ lại trước mặt họ. Peter bước xuống, cấp tốc đưa James lên xe, còn quản gia ở lại xử lý dấu vết tại hiện trường.
May mà chỗ này là điểm mù, quanh đây cũng không có camera, bằng không vừa rồi xảy ra chuyện đấu súng giữa ban ngày ban mặt như vậy, thu hút sự chú ý của cảnh sát thì thực sự không dễ giải quyết.
Quản gia nhanh nhẹn xử lý xong xuôi chuyện ở đây, nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Đợi hiện trường không còn ai, Hely mới từ trong bóng tối đi ra. Cô nhìn hướng bọn họ rời đi, ánh mắt như có điều gì suy nghĩ.
Nghe Hely kể, Wenny im lặng hồi lâu mới nói: “Thực ra, James đối với Tris thật sự không tệ, nếu bỏ qua sự vô nhân tính của hắn.”
Hely cười ha ha: “Chị cũng nói hắn là kẻ không có tính người còn gì, ai biết hắn muốn làm gì. Đừng quên thân phận trước kia của Tris, tập tài liệu kia là do hắn gửi cho ba của Tris đấy.”
Wenny nghĩ cũng đúng, bèn quẳng vấn đề ấy sang một bên, nghĩ tới chuyện khác: “Em nghĩ Diệp Dung và bố đẻ của James có quan hệ gì? Tại sao tro cốt của một người chết đã hơn hai mươi năm mà có thể uy hiếp được bà ta?”
“Không gì ngoài tình yêu. Chẳng qua, không ngờ loại người như Diệp Dung mà cũng có người yêu. Tuy nhiên, chúng ta vẫn không thể lơi là cảnh giác. Hai người này chính là hồ ly, ai biết những lời họ nói là thật hay giả.”
Wenny gật đầu, tiếp tục quan sát màn hình máy tính.
Cửa phòng sinh.
Hoàng Yến Chi đã vào trong đó ba tiếng đồng hồ nhưng trong phòng sinh vẫn không có động tĩnh gì.
Vũ Ân Nguyệt cũng nóng ruột. Quân Hạo Kiện muốn vào xem tình hình nhưng Hoàng Yến Chi không cho.
Trong phòng sinh, sắc mặt Hoàng Yến Chi tái nhợt, mồ hôi đầy đầu.
Ba tiếng trôi qua, tử cung của cô mới mở hoàn toàn, quá trình sinh nở chính thức bắt đầu. Ngay cả bác sĩ cũng lau mồ hôi, chưa bao giờ gặp sản phụ có tử cung mở chậm như vậy. Về sau, bác sĩ cũng phải tiêm cả thuốc trợ sản.
“Tốt lắm, cô Quân, tử cung đã mở hẳn rồi. Giờ cô bắt đầu dùng sức đi!” Bác sĩ nói.
Những cơn đau liên tục suốt mấy giờ qua khiến người Hoàng Yến Chi ướt đẫm mồ hôi, khiến tóc cô ướt sũng. Bàn tay cô bám chặt lấy mép giường, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rõ rệt. Thậm chí cô có thể cảm nhận được đứa trẻ đang dần dần rời khỏi cơ thể mình.
“Tốt lắm. Đúng rồi, cứ như vậy!”
Bác sĩ vừa dạy Hoàng Yến Chi làm thế nào vừa động viên cô. Cô chắc chắn là sản phụ chịu đựng giỏi nhất mà bác sĩ từng gặp.
Đau đớn ba tiếng đồng hồ, nếu đổi thành người khác chắc chắn không chịu nổi.
Tuy nhiên, Hoàng Yến Chi không kêu ra tiếng, cứ lặng lẽ chịu đựng.
“Cô Quân, nếu cô đau thì cứ kêu lên.” Thấy cô cũng sắp cắn rách cả môi, bác sĩ tốt bụng khuyên.
Hoàng Yến Chi lắc đầu, từ trong miệng nặn ra hai chữ: “Tiếp tục.”
Bác sĩ lắc đầu.
Hoàng Yến Chi chỉ cảm thấy cơ thể mình cũng sắp toác ra. Đau đớn này trở nên không đáng kể so với những cơn đau khi bị thương trong quá khứ.
Có điều, chẳng bao lâu sau, sắc mặt bác sĩ bắt đầu là lạ. Cô ấy liếc Hoàng Yến Chi một cái rồi đưa mắt ra hiệu cho một bác sĩ khác.
Bác sĩ nọ đi tới nhìn, ánh mắt hơi biến đổi.
Nữ hộ sinh giàu kinh nghiệm, cô ấy là người thứ hai phát hiện ra điều khác thường.
Nét mặt ba người trở nên nghiêm trọng, vốn tưởng là quá trình sinh thường rất thuận lợi nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Cô Quân, cố lên, dùng sức! Đứa bé sắp ra rồi!” Bác sĩ nói với Hoàng Yến Chi.
“Bác sĩ, có vấn đề gì đúng không?” Bầu không khí nghiêm túc khiến cô nhận ra có gì đó không ôn.
Ba người đưa mắt nhìn nhau.
Bác sĩ nghĩ một lát, vẫn quyết định nói sự thật cho cô: “Cô Quân, hiện giờ tình huống của đứa trẻ hơi khác thường.”
Ánh mắt Hoàng Yến Chi biến đổi: “Đứa bé làm sao?”
“Đầu đứa trẻ nằm ngang.” Bác sĩ đáp.
Cô ấy cũng vừa mới phát hiện ra.
Lúc trước kiểm tra nhiều lần như vậy, tình trạng của đứa trẻ đều rất bình thường, ai ngờ thực sự đến lúc sinh vẫn có chuyện ngoài ý muốn.
“Cô Quân, đừng sợ. Tuy tình trạng này hiếm thấy, nhưng không phải là không có. Trước kia cũng từng gặp tình huống đầu thai nhi nằm ngang trong quá trình sinh nở. Tôi sẽ cố hết sức điều chỉnh, cô phối hợp với tôi nhé!”
Sắc mặt Hoàng Yến Chi nặng nề: “Được. Nhưng tạm thời đừng cho người nhà tôi biết, nhất là chồng tôi.
Bác sĩ, tôi hy vọng chị có thể ra ngoài nói với người nhà tôi một tiếng, hiện giờ tôi không sao, tình trạng rất tốt.”
Cô ở trong này lâu như vậy, chắc hẳn Quân Hạo Kiện đã sốt ruột lắm rồi.
Bác sĩ do dự chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu dưới ánh nhìn kiên trì của Hoàng Yến Chi.
Một bác sĩ khác đã đi ra. Cô ấy cần phải ra ngoài để xoa dịu cảm xúc của người nhà, dù sao thời gian sản phụ vào phòng sinh đã rất lâu.
Quân Hạo Kiện không thể ngồi yên nữa, đang định đi vào thì bác sĩ đi ra.
“Bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi? Sao lâu vậy vẫn chưa ra?”
Bác sĩ giải thích: “Tử cung của người mẹ mở chậm, mất không ít thời gian. Hiện tại vẫn rất ổn, người nhà kiên nhẫn đợi nhé!”
“Bác sĩ, sao cháu dâu tôi yên lặng vậy?” Quân lão gia hỏi.
“Cô Quân là sản phụ kiên cường nhất mà tôi từng gặp.” Bác sĩ chỉ nói câu này rồi quay người định đi vào.
Cô ấy lo ở ngoài này lâu sẽ khiến họ nhìn ra sự khác thường.
“Bác sĩ, tôi muốn vào phòng sinh” Quân Hạo Kiện đưa ra yêu cầu.
“Anh Quân, tôi hiểu tâm trạng của anh. Nhưng cô Quân đã nói rồi, mong anh có thể ở bên ngoài đợi cô ấy.” Đây là lời Hoàng Yến Chi đặc biệt dặn dò ban nãy.
Con ngươi Quân Hạo Kiện sẫm lại, anh nhìn cánh cửa phòng sinh đóng lại trước mắt, cảm giác bất an trong lòng đang càng thêm mãnh liệt.
“Có thuốc không?”
Anh nhìn Eden và hỏi. Khi còn trẻ, Quân Hạo Kiện có nghiện thuốc lá, mấy năm nay anh mới bỏ dần.
Lúc này, anh chợt rất muốn hút một điếu thuốc.
Irene lắc đầu, anh chưa từng hút thuốc: “Tôi dẫn anh xuống dưới nhé?”
“Tôi ở đây đợi.” Quân Hạo Kiện đáp.
Chốc lát, trong hành lang lại rơi vào im lặng. Ai nấy đều đang chờ đợi.
Bỗng, một tiếng hét từ trong phòng sinh truyền tới, là giọng của Hoàng Yến Chi.
Vẻ mặt mọi người ở đó đều biến sắc, đặc biệt là Quân Hạo Kiện mặt anh trắng bệch.
Trước đó, lâu như vậy mà Hoàng Yến Chi không kêu một tiếng, nhưng hiện tại lại hét to, rõ ràng cơn đau đã vượt qua sự chịu đựng của cô, nhất là Quân Hạo Kiện và Irene biết rõ quá khứ của Hoàng Yến Chi.
Quân Hạo Kiện đứng bật dậy khỏi xe lăn, cả người loạng choạng, may mà Irene nhanh tay lẹ mắt đỡ được anh. Có điều, sau tiếng hét ấy, trong phòng sinh lại im lặng.
Qua một lúc, cửa phòng sinh mở, một y rảo bước đi ra với vẻ mặt nặng nề.
Vũ Ân Nguyệt gấp gáp chạy tới: “Y tá, con gái tôi sao rồi?”
“Sản phụ khó sinh nên mất rất nhiều máu.”
Y tá vội đáp, rồi đẩy Vũ Ân Nguyệt ra, chạy về phía kho máu.
Chân Vũ Ân Nguyệt mềm nhũn, ngồi luôn xuống sàn.
Bác sĩ đi ra gọi: “Người nhà của Hoàng Yến Chi.”
Quân Hạo Kiện lao lên trước: “Tôi là chồng cô ấy.”
“Anh Quân, trong quá trình sinh nở, sản phụ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dẫn đến mất máu quá nhiều. Người mẹ và đứa trẻ rất có khả năng chỉ giữ được một, anh muốn giữ người mẹ hay đứa trẻ?”
Giữ người mẹ hay đứa trẻ: Đầu óc Quân Hạo Kiện trống rỗng, như thể căn bản không hiểu ý câu nói này của bác sĩ, bỗng chốc anh thẫn thờ ngay tại chỗ.
“Người nhà mau chóng đưa ra quyết định! Thời gian là vàng bạc, mọi người lãng phí thêm một phút là sản phụ nguy hiểm thêm một phút.” Bác sĩ giục.
Người phản ứng lại đầu tiền là Quân lão gia, ông trầm giọng: “Giữ người mẹ, phải giữ người mẹ!”
Bác sĩ đưa giấy đồng ý cho Quân Hạo Kiện: “Anh ký vào đây!”
Tay Quân Hạo Kiện run run, cầm lấy bút, ký tên mình vào cuối tờ giấy đồng ý.
Bác sĩ trở lại phòng sinh, Quân Hạo Kiện muốn vào nhưng bị bác sĩ đẩy ra.
Trong phòng sinh, sắc mặt của Hoàng Yến Chi đã trắng hơn cả tờ giấy.
Cô há miệng hít thở, bên tai là lời nói của bác sĩ, nhưng cô chẳng nghe thấy câu nào, chỉ đành túm chặt lấy tay bác sĩ: “Bác sĩ, cứu đứa bé, xin chị cứu đứa bé.”
Bác sĩ vỗ về cô: “Chị yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cứu đứa bé.”
“Bác sĩ Đường, nhìn thấy đầu đứa bé rồi.” Y tá hộ sinh vui mừng nói.
Nghe vậy, bác sĩ sửng sốt: “Cô Quân, cô nghe thấy chưa? Đầu đứa bé ra rồi, cô dùng thêm sức đi, cố lên!”
Hoàng Yến Chi theo bản năng làm theo lời bác sĩ nói. Cơn đau càng dữ dội, ý thức dần yếu đi.
“Bác sĩ, sản phụ không còn sức nữa, thai nhi bị kẹt trong ống sinh rồi, làm sao bây giờ?” Đây là giọng của y tá hộ sinh.
“Sản phụ vẫn xuất hiện tình trạng băng huyết, bổ sung thêm lượng máu đã mất.” Đây là giọng của bác sĩ.
“Cô Quân, đứa bé sắp ra rồi, cô kiên trì nhé!” Đây là giọng của một bác sĩ khác.
Hoàng Yến Chi cảm thấy sức lực toàn thân đã bị rút sạch. Cô mệt, vô cùng mệt. Nhưng cô vẫn nhớ con của cô còn chưa ra. Cô muốn dùng sức nhưng làm thế nào cũng không có sức.
Trong lúc ý thức mơ hồ, đột nhiên bàn tay cô được nắm chặt, giọng nói của Quân Hạo Kiện vang lên bên tai cô.
Cô cố gắng mở mắt thì nhìn thấy khuôn mặt của Quân Hạo Kiện.
“Yến Chi, anh ở đây, em đừng sợ!”
“Sao anh vào đây, mau đi ra!” Từ kẽ răng, Hoàng Yến Chi nặn ra được một câu.
Quân Hạo Kiện lắc đầu, dịu dàng nhìn cô: “Anh sẽ không ra ngoài. Yến Chi, anh sẽ ở bên em, em đừng sợ.”
“Hạo Kiện, em mệt quá!” Hoàng Yến Chi nói.
Tim Quân Hạo Kiện thắt lại, anh đưa tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cô: “Yến Chi, kiên trì thêm chút nữa, con sắp ra rồi. Chẳng phải em nói sau khi con ra đời, cả nhà chúng ta sẽ đi nghỉ sao? Giờ em không thể ngủ, tuyệt đối không được ngủ, biết không?”
“Yến Chi, gia đình này có em mới hoàn chỉnh, cuộc đời anh cũng có em mới có một ý nghĩa khác. Em từng nói sẽ bên anh suốt đời, không thể nửa đường lại chê mệt mà lén bỏ chạy, biết không?” Quân Hạo Kiện nắm lấy tay cô, dịu dàng thì thầm với cô.
Bác sĩ đứng bên Hoàng Yến Chi lên tiếng: “Cô Quân, đứa bé đã ra một nửa rồi, cô dùng toàn bộ sức đi!”
Hoàng Yến Chi nghe lời, nắm chặt tay của anh, dùng hết tất cả sức lực toàn thân.
“Oa..oa..” Tiếng khóc to và rõ của trẻ nhỏ vang lên bên tai mọi người.
“Yến Chi!” Quân Hạo Kiện hét to, giọng đầy đau đớn.
- ---------------
Hôm nay, Hoàng Minh Dạ và Vệ Huy đang bàn chuyện trong phòng làm việc. Vì công ty mới thành lập sẽ đứng tên của Trương Linh nên Trương Linh cũng tới.
“Không biết Yến Chi đã sinh chưa?” Trương Linh nhoài người trên sô pha, lẩm bẩm.
Hôm qua cô đi thăm Hoàng Yến Chi, bụng của cô ấy vẫn chưa có động tĩnh gì.
Nghe vậy, Hoàng Minh Dạ mới nhớ ra hôm nay di động rất im ắng, không ai trong nhà gọi điện thoại cho anh. Anh liền cảm thấy kỳ lạ.
Mấy hôm trước, ngày nào không chị Tống thì dì Triệu cũng sẽ cho anh biết về tình hình của Hoàng Yến Chi.
Hoàng Minh Dạ gọi điện thoại về nhà nhưng không ai bắt máy. Anh cau mày, gọi vào di động của Vũ Ân Nguyệt
Hồi lâu mới có người nghe, nhưng lại là giọng của chị Tống: “Minh Dạ, Yến Chi khó sinh.”
Thoáng chốc, mặt Hoàng Yến Chi biến sắc: “Tôi đến ngay.”
“Minh Dạ, anh làm gì đấy?” Vệ Huy hỏi.
“Yến Chi khó sinh.” Hoàng Minh Dạ vội đáp.
Sắc mặt Vệ Huy và Trương Linh cũng thay đổi, vội vàng đi theo. Trên đường, Hoàng Minh Dạ gọi điện thoại cho Hạ Yên Nhi.
Bấy giờ Hạ Yên Nhi đang ở gần bệnh viện, cô cũng đang chuẩn bị đến thăm Hoàng Yến Chi.
Sau khi Hoàng Yến Chi được đưa vào phòng sinh thì Quân Hạo Kiện gọi một cú điện thoại về nhà. Người trong nhà vội vàng chạy tới.
Vốn quên thông báo cho những người khác, ngay cả Hoàng Quang Nghị cũng chưa nhận được tin.
Cuối cùng vẫn là Hoàng Minh Dạ gọi điện thoại cho ông, hỏi thăm tình hình của Hoàng Yến Chi, ông mới biết con gái mình đã vào phòng sinh.
Hạ Yên Nhi đến sớm hơn Hoàng Minh Dạ một bước.
Lúc Hoàng Minh Dạ tới, vừa vặn nghe thấy tiếng thét của Quân Hạo Kiện. Vẻ mặt những người ngoài phòng sinh đều biến sắc.
Vũ Ân Nguyệt ngồi bệt xuống sàn không đứng dậy nổi: “Yến Chi, Yến Chi của tôi sao rồi? Yến Chi!” Bà gắng gượng muốn đứng lên, nhưng không sao dậy được.
Hạ Yên Nhi đi tới đỡ bà đứng dậy: “Mẹ.”
Vũ Ân Nguyệt dựa cả người vào Hạ Yên Nhi, cả người đã không còn sức lực, “Yến Chi, Yến Chi...” Bà lẩm nhầm gọi tên Yến Chi.
Hạ Yên Nhi dịu giọng an ủi bà: “Mẹ, đừng lo! Yến Chi sẽ không sao đâu.” Cô cũng vừa mới tới, chỉ biết Yến Chi khó sinh, vẫn chưa rõ tình hình cụ thể.
Nhưng nhìn sắc mặt nghiêm trọng của mọi người, cô cũng biết đại khái tình trạng lần này không đơn giản.
Hạ Yên Nhi lo lắng nhìn cánh cửa phòng sinh.