Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thủ đô.
Quân Hạo Kiện và Irenr rời khỏi bệnh viện, đi thẳng đến nhà Hely.
Hely đang đợi họ: “Các anh tới rồi.”
“Ai làm?” Quân Hạo Kiện không vòng vo.
Hely đáp: “Tôi đã xem video giám sát, nhìn thấy một bác sĩ và một y tá có hành vi rất đáng ngờ.”
Cô điều chỉnh hình ảnh: “Chính là hai người này. Tôi đã kiểm tra, họ đều là bác sĩ và y tá của bệnh viện này, đã công tác tại bệnh viện nhiều năm.” Đây cũng là một trong những nguyên nhân ban đầu họ không phát hiện ra sự bất thường.
Quân Hạo Kiện nhìn hai người trên màn hình, nhớ kỹ khuôn mặt của họ: “Đưa tôi đoạn video này.”
Hely gật đầu, đưa cho anh một chiếc USB: “Tôi vẫn đang điều tra kẻ đứng sau. Đợi có tin tức sẽ thông báo cho anh. Nếu anh có thể lấy được thông tin về kẻ đứng sau từ miệng hai người này, vậy là tốt nhất.”
Quân Hạo Kiện “ừ” một tiếng: “Cảm ơn các cô về chuyện lần này.”
“Lần này chúng tôi không bảo vệ tốt cho An, anh còn nói cảm ơn, khiến chúng tôi vô cùng hổ thẹn.” Hely nói. Nếu cô để ý cẩn thận hơn, có lẽ đã tránh được chuyện ngoài ý muốn lần này.
Quân Hạo Kiện không đổ lỗi chuyện lần này cho đám Hely. Họ là bạn bè của Hoàng Yến Chi, từ trước tới giờ đã giúp đỡ cô rất nhiều. Nếu thật sự cần trách thì phải trách người làm chồng là anh đây đã không bảo vệ tốt cho vợ mình.
“Chuyện này không phải lỗi của các cô.” Quân Hạo Kiện nói.
Irene biết chân anh bị thương không thể chịu đựng lâu, do vậy liền dẫn anh rời khỏi đây.
Trở lại bệnh viện, Quân Hạo Kiện liền đi thẳng tới phòng làm việc của viện trưởng. Không biết hai người nói chuyện gì trong đó, lúc viện trưởng tiễn anh ra ngoài thì sắc mặt rất khó coi: “Anh Quân, nếu những gì anh nói là thật, tôi nhất định sẽ cho anh câu trả lời thỏa đáng.”
Quân Hạo Kiện hờ hững: “Hy vọng viện trưởng Trần chú trọng việc này. Bằng không thì nhà họ Quân không chỉ tố cáo hai người kia, mà sẽ còn tố cáo cả viện trưởng ngài và bệnh viện này.”
“Vâng, vâng! Tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng.” Viện trưởng Trần cúi người, thái độ rất phối hợp.
Tiễn Quân Hạo Kiện đi xong, sắc mặt ông ta liền sa sầm, về phòng làm việc, lập tức gọi điện thoại bảo hai người kia đến.
Bởi vì không chắc chắn có phải hai người họ đổi thuốc không, nên Quân Hạo Kiện không báo cảnh sát mà giao chuyện này cho viện trưởng.
Hồi còn trẻ, viện trưởng Trần từng là bác sĩ quân y trong quân đội, cũng có chút quen thân với cha của Quân Hạo Kiện. Nói chính xác ra thì lúc đầu ông ta rời khỏi quân đội, là cha của Quân Hạo Kiện sắp xếp cho ông ta đến bệnh viện này. Ông ta chịu ơn của nhà họ Quân.
Ông ta vốn tưởng nhân lần này Hoàng Yến Chi sinh con ở bệnh viện mình quản lý, chăm sóc cô thật tốt để kéo gần khoảng cách với nhà họ Quân, không ngờ người ta suýt nữa thì một xác hai mạng.
Nếu nhà họ Quân thật sự muốn truy cứu trách nhiệm của bệnh viện vậy thì cũng chính là tính lên đầu viện trưởng ông ta đây. Còn hai người được Quân Hạo Kiện để ý là một cặp vợ chồng, chồng là bác sĩ khoa sản, tên Chu Hùng, ngày thường làm việc rất tận tụy.
Người vợ tên Bàng Giai, cũng xem như là một y tá có thâm niên trong bệnh viện.
Lần này họ chủ yếu chịu trách nhiệm kiểm tra thuốc của Hoàng Yến Chi, ngày thường biểu hiện rất tốt nên mới được bố trí trong danh sách nhân viên chăm sóc sản phụ lần này. Nhưng nhìn qua thì chỉ có hai người này là có khả năng làm ra chuyện tổn hại tính mạng, thật khiến viện trưởng Trần cảm thấy không thể tin được.
Vì vậy, mới đầu khi Quân Hạo Kiện nói với ông ta, ông ta còn không tin, nhưng sau khi anh đưa video giám sát ra, viện trưởng Trần không thể thuyết phục được bản thân rằng hai người này hoàn toàn không có vấn đề. Đây xem như là lần đầu tiên hai người nọ tới văn phòng của viện trưởng.
Lúc đi đến cửa gặp đối phương thì trong lòng đều hoảng sợ, thấp thỏm bước vào.
Thấy chỉ có mình viện trưởng, họ thầm thở phào.
“Viện trưởng, ông tìm chúng tôi?” Bàng Giai mở miệng trước.
Viện trưởng Trần bảo họ ngồi xuống sô pha, chăm chú nhìn họ. Hai người bị viện trưởng nhìn chằm chằm đến nỗi càng bất an.
Chu Hùng không chịu nổi áp lực, liền hỏi: “Viện trưởng Trần, lần này ông gọi chúng tôi tới có chuyện gì không?”
Viện trưởng Trần lạnh nhạt nói: “Đừng vội, trước tiên tôi muốn cho hai người xem thứ này.”
Ông xoay màn hình máy tính của mình qua, trên màn hình chính là hình ảnh trong camera giám sát, hai người họ đang nấp ở một góc của bệnh viện gọi điện thoại, dáng vẻ căng thẳng.
“Ai trong hai người có thể giải thích xem đây là thế nào?” Viện trưởng Trần trầm giọng.
Ánh mắt Bàng Giai thoáng thay đổi, chẳng qua cô ta hơi cúi đầu nên viện trưởng Trần không chú ý.
Ánh mắt Chu Hùng cũng có chút khác lạ, nhưng so với vợ thì anh ta bình tĩnh hơn nhiều: “Viện trưởng, chỉ là gọi điện thoại thôi mà, có gì lạ lùng đâu.”
Viện trưởng Trần “ừ” một tiếng, click chuột một cái: “Vậy xem tiếp đi!”
Hình ảnh tiếp sau được đổi sang một cảnh khác, là bên bồn hoa trong bệnh viện, Chu Hùng đang đưa thuốc cho Bàng Giai, Bàng Giai vội vàng nhét thuốc vào trong túi áo, còn nhìn xung quanh với vẻ mặt căng thẳng.
“Gần đây Bàng Giai không được thoải mái, tôi đưa cô ấy ít thuốc. Chúng tôi là vợ chồng, chuyện này rất bình thường mà.”
Chu Hùng ra vẻ tự nhiên nói, chỉ là ánh mắt lại thoáng chột dạ, ngay chính hắn ta cũng không tin vào cái cớ đó.
“Đã như vậy thì Bàng Giai căng thẳng cái gì chứ? Hai người là vợ chồng, lại chẳng phải vụng trộm.” Viện trưởng Trần lạnh lùng hỏi.
Chu Hùng mấp máy môi, cố gắng giải thích: “Chúng tôi... chúng tôi.”
“Chính hai người cũng thấy không xuôi nhỉ. Sở dĩ Hoàng Yến Chi khó sinh là bởi có người đã bỏ thêm thuốc lưu thông máu và thuốc khiến người ta mất hết sức lực vào trong thuốc của cô ấy. Nếu hai người thành khẩn, tôi còn có có thể đến trước mặt nhà họ Quân xin cho hai người, nếu hai người đã muốn chết thì không liên quan tới tối. Cuối cùng bị nhà họ Quân điều tra ra, chuyện này sẽ không dễ dàng mà kết thúc đâu.” Viện trường Trần trầm giọng.
Một tia hoảng hốt lướt qua mặt Bàng Giai, cô ta muốn mở miệng nhưng bị Chu Hùng nhéo tay một cái: “Viện trưởng, tôi không biết ông đang nói gì. Cô Quân khó sinh, chúng tôi cũng rất buồn. Nhưng chuyện này không liên quan tới chúng tôi. Hành vi gần đây giữa hai vợ chồng tôi cũng chỉ có thể được coi là chút lạ mà thôi, không chứng minh được gì cả.
Ông không thể vì thế mà nói chuyện này là do vợ chồng tôi làm được.”
Ánh mắt viện trưởng Trần lạnh lùng, nhìn thẳng vào Chu Hùng. Chu Hùng điềm tĩnh nhìn lại ông ta.
Viện trưởng Trần thu ánh mắt, nói: “Đã vậy, tôi chỉ có thể làm theo yêu cầu của nhà họ Quân, báo cảnh sát. Tin rằng có cảnh sát vào cuộc, sự việc sẽ mau chóng được điều tra rõ ngọn ngành.”
Chu Hùng gật đầu: “Thật sự nên làm như vậy. Đây cũng là có trách nhiệm với tôi và Bàng Giai.”
Nghe vậy, viện trưởng Trần lấy di động ra, toan gọi điện thoại: “Chuyện này không nên chậm trễ, giờ tôi sẽ báo cảnh sát, để họ nhanh chóng điều tra ra chân tướng.”
Mắt thấy viện trưởng Trần tính gọi điện thoại cho cảnh sát, Bàng Giai bỗng đứng lên, giơ tay hất di động của viện trưởng Trần: “Viện trưởng Trần, đừng báo cảnh sát. Chuyện là do chúng tôi làm, chúng tôi xin thú nhận.”
Mọi thứ xảy ra chỉ trong chớp mắt, Chu Hùng còn chưa kịp phản ứng thì Bàng Giai đã nói xong. Hắn ta nhắm mắt, lòng chìm xuống vực sâu.
Sắc mặt viện trưởng Trần chợt biến: “Rốt cuộc là thế nào? Nói!”
Bàng Giai ôm mặt, khẽ khóc: “Viện trưởng, chuyện này chúng tôi cũng có nỗi khổ tâm...”
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Quân Hạo Kiện quay lại phòng bệnh thì thấy Hoàng Minh Dạ đúng lúc từ trong đi ra: “Hạo Kiện, xong việc chưa?”
Quân Hạo Kiện gật đầu: “Tình hình Yến Chi thế nào rồi”
“Đã khá hơn nhiều. Vừa rồi bác sĩ đến kiểm tra nói rằng đã hoàn toàn ổn định, đợi lát nữa là có thể chuyển sang phòng bệnh thường.”
“Tôi vào với cô ấy.” Quân Hạo Kiện nói.
Hoàng Minh Dạ giữ bả vai anh: “Hạo Kiện, giờ cậu về nghỉ chút đã. Hai ngày nữa là Chi Chi sẽ tỉnh lại thôi. Để con bé nhìn thấy tình trạng hiện tại của cậu, chẳng phải sẽ khiến nó lo lắng sao?”
“Tôi chịu được.” Quân Hạo Kiện đáp. Không ở bên Hoàng Yến Chi, anh cũng không tài nào nghỉ ngơi được, còn chẳng bằng cứ ở cạnh nhìn cô, chí ít sẽ yên lòng.
“Cậu nghe tôi, giờ cậu về tắm rửa, thay quần áo.
Trông cậu lúc này chẳng khác gì kẻ lang thang cả.
Có khi Chi Chi tỉnh lại cũng chẳng nhận ra. Lát nữa Chi Chi sẽ được chuyển đến phòng bệnh thường, tôi sẽ bảo người kê thêm một chiếc giường trong đó để cậu nghỉ ngơi.”
Quân Hạo Kiện suy nghĩ một lát, không phản đối với đề nghị của Hoàng Minh Dạ: “Được, Minh Dạ, đỡ tôi lên xe đi!” Bây giờ chân anh rất khó chịu.
Hoàng Minh Dạ vội đi tới đỡ lấy anh, thở dài: “Hai người đúng là vợ chồng cùng chung hoạn nạn. Hết người này đến người khác, không lúc nào khiến người ta yên tâm được. Tôi đi cùng cậu về nhà trước, lúc này cậu không thể lại xảy ra chuyện được.”
“Cảm ơn cậu!”
“Người một nhà, cảm ơn cái gì, làm tôi ngượng đấy!”
Hoàng Yến Chi tỉnh lại đã là hai ngày sau, và là ngày thứ ba sau khi sinh con.
Vừa mở mắt, cô liền cảm thấy tay mình bị ai đó nắm chặt. Cô xoay đầu, nhìn thấy Quân Hạo Kiện nằm trên giường bên cạnh, anh đang nắm lấy tay cô, nhắm mắt ngủ say, dưới cằm lún phún râu, mắt thâm quầng.
Trong mắt cô ngập tràn nụ cười dịu dàng, lặng lẽ ngắm khuôn mặt đang ngủ say của anh. Khóe môi cô khẽ cong lên, đó là niềm vui sống sót sau cơn hoạn nạn.
Quân Hạo Kiện ngủ không sâu, cảm giác có người đang nhìn mình, anh liên tỉnh giấc, anh ngẩn người nhìn người đang nở nụ cười với mình: “Yến Chi.”
“Vâng, em đây. Hạo Kiện, em tỉnh rồi.” Hoàng Yến Chi nhẹ nhàng nói.
Quân Hạo Kiện ngồi dậy, lật người xuống giường, ôm cô vào lòng: “Yến Chi.” Anh ôm rất chặt, khiến cô suýt ngạt thở. Nhưng cô không nói gì, chỉ ôm chặt lấy anh. Cô biết, chắc chắn chuyện lần này đã khiến anh sợ hãi, không chỉ anh, chính cô cũng sợ. Nhất là khoảnh khắc cuối cùng, lúc đứa bé chui ra thì cô bị băng huyết. Cô có thể cảm nhận rõ ràng máu trong cơ thể chảy ra ào ạt. Giây phút ấy, cô thật sự ngỡ rằng mình sẽ chết trong phòng sinh.
“Hạo Kiện, em ổn rồi.” Hoàng Yến Chi dịu giọng vỗ về anh.
Anh khàn giọng: “Lần này em thật sự đã dọa anh sợ đấy.”
“Vâng, em biết! Lần này chưa có kinh nghiệm, sau này sẽ không như vậy.”
“Không có lần sau.”
Quân Hạo Kiện dứt khoát nói: “Chúng ta sinh một đứa là đủ rồi, không cần đứa thứ hai nữa. Yến Chi, nếu còn có lần nữa thật sự anh sẽ sụp đổ mất.”
Quân Hạo Kiện nghĩ lại mà vẫn còn thấy sợ. Anh hiếm khi để lộ cảm xúc như vậy. Hiện giờ thấy dáng vẻ sợ hãi của anh, Hoàng Yến Chi đâu dám kích thích anh nữa.
Cô gật đầu: “Được, chúng ta chỉ sinh một đứa thôi, sau này không sinh nữa.”
“Đợi em bình phục thì anh sẽ làm phẫu thuật.” Quân Hạo Kiện nói tiếp.
“Không được.” Hoàng Yến Chi phản đối.
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, trái tim cô mềm nhũn. Cô giải thích: “Nếu làm cũng là để em làm. Có điều, hiện tại nói còn hơi sớm. Chuyện này đợi em khỏe lại hẵng nói, được không anh?”
Quân Hạo Kiện nhìn chăm chú nhìn cô.
Hoàng Yến Chi xoa bụng: “Hạo Kiện, em đói!”
Biết cô đang cố ý chuyển chủ đề, nhưng Quân Hạo Kiện không nỡ để cô đói. Anh đứng dậy: “Anh đi mua chút đồ ăn cho em.”
Anh đi được vài bước thì cô bỗng gọi anh lại: “Hạo Kiện, con chúng ta đâu?”
Toàn thân Quân Hạo Kiện bỗng cứng đờ.
Hoàng Yến Chi nhìn bóng lưng cứng đờ của anh, ánh mắt thay đổi, giọng nói run rẩy: “Hạo Kiện, có phải con chúng ta đã xảy ra chuyện gì không?”
Quân Hạo Kiện biết cô hiểu lầm nên vội xoay người trở lại, “Đừng lo, đừng lo, con chúng ta rất ổn, rất khỏe mạnh.”
Hoàng Yến Chi nhìn thẳng vào mắt Quân Hạo Kiện, đôi mắt đẹp nhẹ chớp: “Hạo Kiện, không phải anh chưa thăm con đấy chứ?”
Quân Hạo Kiện lúng túng nhìn sang hướng khác, Hoàng Yến Chi lập tức hiểu ra, vừa cảm thấy buồn cười vừa đau lòng, có lẽ mấy ngày nay anh đều dồn hết tâm tư vào cô: “Anh gọi y tá bế con tới đây cho em xem.”
“Được, nhưng trước hết em phải để bác sĩ kiểm tra tổng thể cho mình.” Quân Hạo Kiện nói, bây giờ anh mới nhớ từ lúc cô tỉnh lại, bác sĩ chưa kiểm tra cơ thể cho cô.
“Chuyện này không vội. Hạo Kiện, em muốn nhìn con.” Từ lúc con chào đời, Hoàng Yến Chi chưa được nhìn con lần nào. Trước đó không nghĩ tới thì không sao, bây giờ nghĩ tới thì bỗng nhiên không chờ nổi nữa.
“Được được được, anh gọi y tá ôm con tới ngay.” Quân Hạo Kiện đứng dậy đi tìm y tá.
Mấy ngày nay, anh đi lại quá nhiều khiến vết thương ở chân có dấu hiệu tái phát, do vậy lúc này anh đi rất chậm.
Biết Hoàng Yến Chi đã tỉnh, Vũ Ân Nguyệt và hai ông cụ vốn đang ở bệnh viện lập tức chạy vào: “Yến Chi cuối cùng con cũng tỉnh rồi, con dọa mẹ sợ chết khiếp!” Vũ Ân Nguyệt vừa thấy Hoàng Yến Chi liền ôm chặt cô, giọng điệu nghẹn ngào.
Hai ông cụ không khoa trương như bà, nhưng ánh mắt cũng nhìn cô không rời. Hoàng Yến Chi biết lần này mọi người đều trải qua một phen kinh hãi, cô vỗ nhẹ vai Vũ Ân Nguyệt: “Mẹ, con không sao rồi.”
“Đã khiến hai ông nội lo lắng rồi.” Hai ông cụ đã chín mươi tuổi rồi mà còn phải lo lắng cho mình, Hoàng Yến Chi thật sự cảm thấy rất áy náy.
“Chi Chi, ông nội không sao. Thấy cháu ổn là tốt rồi, ông nội cũng yên tâm. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là cháu phải dưỡng sức, bồi bổ cơ thể, không cần lo lắng những chuyện khác.” Hoàng lão gia cười tươi nói.
Quân lão gia cũng an ủi: “Đúng vậy, Yến Chi, cơ thể của cháu mới là quan trọng nhất. Cháu còn trẻ, quan trọng nhất là sức khỏe.”
Hoàng Yến Chi gật đầu, nhìn về phía anh vừa đi vào, rồi lại nhìn ra sau lưng anh.
Anh giải thích: “Y tá đi bể con rồi, sẽ đến ngay.” Quả nhiên không bao lâu sau, y tá ôm đứa bé đi vào.