Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tim Hoàng Yến Chi giật thót, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh: “Ông muốn hỏi vì sao cháu lại biết gỡ bom?”
Hoàng lão gia lắc đầu, trước khi vào phòng thì ông muốn hỏi, nhưng lúc nhìn thấy Hoàng Yến Chi thì suy nghĩ đó không còn nữa: “Ông sẽ không hỏi cháu chuyện này. Ông chỉ muốn nói, cháu nên chăm sóc mình cho tốt. Tối qua lúc cháu làm việc đó, có nghĩ tới mình đang là sản phụ, sức khỏe còn rất yếu không?”
Hoàng Yến Chi cảm thấy ấm áp trong lòng, khóe miệng cong lên: “ông, cháu nắm chắc chắn nên mới làm vậy. Lúc đó là tình huống đặc biệt, nếu không nắm chắc thời gian, rất nhiều người sẽ mất mạng.”
Hơn nữa, vì cô nên mới xảy ra chuyện đó, có lẽ cô không phải người tốt bụng gì, nhưng không thể trơ mắt nhìn mọi chuyện cứ như vậy mà xảy ra được.
“Hơn nữa, ông à, hôm qua cháu mặc rất kín, đảm bảo không bị cảm lạnh.”
Hoàng lão gia nhìn cô, sau cùng chỉ thở dài, không thể nói gì khác: “Chi Chi, ông chỉ mong cháu, sau này, trước khi làm chuyện gì hãy nghĩ tới An An, nghĩ tới người nhà.”
“Ông, cháu xin lỗi.” Hoàng Yến Chi áy náy, thời gian qua cô quá tùy tiện, bình thường cô đều không nghĩ gì nhiều, cũng cảm thấy không có gì đáng để tâm, muốn làm gì thì làm, mặc dù đã qua lâu như thế, nhưng những điều khắc trong xương vẫn ảnh hưởng đến cô, khiến cô quên mất bây giờ mình không còn cô đơn như trước nữa.
Hoàng lão gia từ ái nói: “Không cần xin lỗi ông, ông chỉ lo cho cháu thôi.”
Hoàng Yến Chi do dự một lát rồi nói: “ông, nếu ông muốn biết, cháu sẽ nói với ông.”
Mặc dù là câu nói không đầu không đuôi, nhưng ông lại nghe hiểu, cười cười: “Không cần nói với ông.”
Trước khi đi, Hoàng lão gia hơi ngừng lại rồi nói: “Chi Chi nếu có chuyện gì cứ nói với ông, trời có sập thì vẫn còn ông chống giúp cháu.”
Nghe vậy, Hoàng Yến Chi không biết nên nói gì, sống mũi cay cay, nhìn ông cụ tóc hoa râm nhưng dáng lưng lại thẳng tắp, nghẹn ngào nói: “Dạ.”
Hoàng lão gia cười vui mừng rồi quay đi.
Lúc Quân Hạo Kiện quay lại phòng thì thấy Hoàng Yến Chi đang ngơ ngác ngồi trên giường, tầm mắt hình như đang nhìn ra cửa sổ nhưng không có tiêu cự: “Yến Chi.”
Hoàng Yến Chi hoàn hồn: “Anh về rồi. Người đi rồi sao?”
“Ừm, vừa rồi em nghĩ gì vậy?” Quân Hạo Kiện để gậy chống qua một bên, bây giờ anh không cần ngồi xe lăn nữa, nhưng đứng lâu thì chân không thoải mái, cần phải có gậy chống.
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Không có gì, chỉ đang ngẩn người thôi, bọn họ tìm anh có chuyện gì vậy?”
Quân Hạo Kiện nói với cô mục đích của họ: “Họ muốn anh sớm báo cáo để quay về quân đội.”
“Anh đồng ý rồi?”
“Không, anh từ chối, hơn nữa còn muốn nghỉ thêm một tháng.” Quân Hạo Kiện nói.
Hoàng Yến Chi nghe vậy thì tò mò nhìn anh: “Bọn họ đồng ý sao?” Đã muốn anh sớm đi báo cáo, thì sao vẫn đồng ý để anh tiếp tục nghỉ.
Quân Hạo Kiện cười: “Lần này chân anh bị thương nặng, nhìn thì thấy đã đỡ rồi nhưng thực tế không thể lành nhanh như vậy, lớn tuổi rồi, sức khỏe không như trước nữa.”
Anh nói rất đường hoàng, Hoàng Yến Chi nghe mà cả đầu đều đầy vạch đen, không nói gì mà chỉ nhìn anh, năng lực nói dối không chớp mắt của người này cũng giỏi thật. Chân anh lâu lắm thì chỉ nửa tháng nữa là lành hẳn, trước sau cộng lại thì đã nửa năm rồi. Anh thì hay rồi, mở miệng là đòi thêm một tháng, có khi lãnh đạo ở trên cũng bị tức chết mất.
Lãnh đạo ở trên có tức hay không thì anh không biết, bây giờ anh chỉ biết, với anh, quan trọng nhất là bà xã và con trai, bà xã anh còn đang ở cữ, con trai cũng đầy tháng, dù thế nào thì anh cũng không đi, chờ khi anh nghỉ ngơi xong, vừa lúc con trai đủ trăm ngày, ngày quan trọng như thế sao anh bỏ lỡ được.
Quân Hạo Kiện gật đầu: “Trưa nay muốn ăn gì, anh bảo dì Triệu nấu cho em.”
Hoàng Yến Chi nói: “Chỉ cần không phải đậu tương hầm giò heo là được.” Cô đã ăn ba bữa đậu tương hầm giò heo rồi, không muốn lại tiếp tục ăn nữa.
“Được, sáng nay chị Tống đem tới ba con cá trích, nấu canh đậu hũ cá trích cho em, thế nào?”
“Cũng được.” Hoàng Yến Chi gật đầu, sau đó anh đi ra ngoài, cô gửi một tin nhắn cho Hely rồi xóa ngay.
Hiện giờ Hely đang ở công trường bỏ hoang ở ngoại thành. Nơi đây là nơi tra tấn Vu Băng, ngày nào Hely và Wenny cũng bận bịu quên cả trời đất.
Vu Băng đã bị tra tấn đến nỗi không còn ra hình người. Tay chân cô ả vốn dĩ đã bị James đánh gãy, lần này lại bị cắt đứt gân tay chân, nằm bẹp dưới đất như một con cá chết, chẳng còn cảm nhận được cơn đau trên người. Ánh mắt cô ả đờ đẫn, chẳng hề có chút phản ứng gì, với những màn trừng phạt càng ngày càng kinh khủng hơn trên người mình.
Từ khi bị James nhốt vào địa lao, bị những gã đàn ông kia làm nhục, cô ta đã biến thành một cái xác không hồn. Trừng phạt mà, phải để người bị trừng phạt cảm thấy đau khổ thì mới gọi là trừng phạt.
Mà Vu Băng chẳng có phản ứng gì, vì thế mà Hely và Wenny liền nhanh chóng cảm thấy mất hứng.
“Vu Băng, hôm nay bà đây không đùa với cô nữa, hôm nay bà đây cho cô xem một thứ.” Hely nói rồi ném tờ báo vài ngày trước xuống trước mặt Vu Băng.
Lúc đầu Vu Băng không thèm để ý, cuối cùng khi thấy rõ nội dung thì sắc mặt chợt đổi.
Cô ả gào thét: “Aaaaaaa, vì sao, vì sao Hoàng Yến Chi vẫn chưa chết!” Ánh mắt cô ả dữ tợn như con quái thú đang nổi điên, Hely nhìn chăm chú đắc ý.
Sớm biết tờ báo có thể khiến Vu Băng nổi điên thì trước đó cô đã không cần tốn công tốn sức rồi, dù sao thì tra tấn người khác cũng tốn nhiều sức lực mà.
Cô đảo mắt một vòng rồi ngồi xổm xuống, cười híp mắt nhìn Vu Băng, tâm trạng vô cùng tốt, nói: “À, quên nói cho cô biết, bom đều do Yến Chi gỡ hết. Cô ấy không chỉ bình an vô sự, không mất cọng tóc nào, mà còn lập được công lớn, thật sự phải cảm ơn cô nhiều.”
“Đừng nói nữa, cô câm miệng cho tôi.” Vu Băng gầm lên.
Nhưng Hely là ai chứ, nào sẽ nghe lời như vậy. Cô ả càng không cho cô nói thì cô càng khoái trá mà nói.
“Cô biết không, Yến Chi gỡ một trái bom trong vòng chưa đầy một phút, quả là đẹp đến nỗi khiến người ta ngơ ngẩn. Nếu tôi là đàn ông, tôi cũng sẽ yêu cô ấy. Có thể hiểu được vì sao James một lòng một dạ yêu cô ấy như vậy.”
“Tao bảo mày câm miệng!” Vẻ mặt Vu Băng dữ tợn.
Tâm trạng Hely càng vui vẻ hơn, còn kéo một cái ghế đến rồi ngồi xuống, dù sao ngồi xổm cũng rất mệt mỏi: “Thật ra tôi rất hiểu tại sao James lại yêu Yến Chi mà không yêu cô. Cô nhìn cô xem, có điểm nào hơn Yến Chi không? Bàn về dung mạo, Yến Chi nhà tôi bỏ xa cô cả trăm cây số, bàn về bản lĩnh, điều này càng không cần phải nói tới. Lúc Yến Chi nhà tôi nổi danh thế giới, chẳng biết cô còn đang chơi bùn ở xó xỉnh nào ấy chứ. Cho nên, cô không thể oán trách tại sao James lại yêu Yến Chi. Cô phải nhìn lại mình đi, đối mặt với bản thân không bằng đối mặt với sự thật.”
Có thể nói rằng Hely đang tận tình khuyên bảo, nhưng ánh mắt Vu Băng bây giờ chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cô. Nếu không phải tay chân không cử động được, chỉ sợ nếu bò được thì cô ả đã bò đến cắn Hely thật mạnh.
Lúc Irene đến thì Hely vẫn đang không ngừng kích thích tâm trạng của Vu Băng. Cô như phát hiện được cách tra tấn mới, khiến cô vô cùng hăng hái.
“Này, Irene, sao anh lại tới đây?” Hely cười tủm tỉm, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, dễ nhận thấy rằng việc tra tấn Vu Băng khiến tâm trạng cô vô cùng tốt.
Irene nhìn thoáng qua Vu Băng đã trở nên điên cuồng, không để ý đến Hely mà lấy một ống xi-lanh từ trong người ra, tiêm chất lỏng trong đó vào người Vu Băng.
“Irene, Anh tiêm gì vào người cô ta vậy?” Hely tò mò.
Irene lạnh lùng nhìn Vu Băng, tùy tiện nói: “Một chút thí nghiệm nhỏ thôi.”
Hely sờ cằm: “Nó có tác dụng gì?”
“Em xem thì biết, anh ra ngoài một lát, bao giờ thuốc phát huy tác dụng thì gọi anh.”
Hely gật đầu, không rời mắt khỏi Vu Băng, cô rất tò mò về công dụng của loại thuốc này. Ánh mắt Vu Băng hiện vẻ sợ hãi không dễ phát hiện, sau đó nhanh chóng biến mất không còn tăm tích, cô ả nhắm mắt lại.
Không lâu sau, vẻ mặt Vu Băng dần thả lỏng, đau đớn rên rỉ: “Mẹ ơi, con đau.”
Hely nhíu mày, đầy thú vị nhìn Vu Băng, ô, tác dụng của loại thuốc này là làm giảm khả năng chịu đựng đau đớn của con người? Vu Băng chảy nước mắt: “Con đau quá mẹ ơi, cả người đều đau đớn.”
Cô ả cong người, run nhẹ, chầm chậm mở mắt nhìn Hely, nói: “Mẹ, mẹ tới đón con sao?”
Hely nhíu mày lần nữa: “Tôi không phải mẹ cô.”
Vu Băng càng chảy nước mắt nhiều hơn: “Mẹ, con biết sai rồi, con sẽ không làm mẹ giận nữa, mẹ đừng đánh con được không. Con hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời, cái gì cũng nghe mẹ hết, xin mẹ đừng bỏ con, con sợ lắm.”
“Mẹ, mùi máu thật khó ngửi, con không thích nơi này, mẹ đón con về được không?” Cô ả vừa nói vừa khóc, nước mắt nước mũi chảy đầm đìa.
Hely dường như đã hơi hiểu ra công dụng của loại thuốc này, ngẫm nghĩ rồi trầm giọng nói: “Ngoan, đừng sợ, mẹ ở đây, mẹ sẽ bảo vệ con. Nói cho mẹ biết tên của mẹ là gì, nếu con nói đúng, mẹ sẽ đưa con đi.”
“... Diệp... Diệp Dung...” Vu Băng nói.
Ánh mắt Hely chợt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Không còn gì nghi ngờ nữa, chắc chắn Diệp Dung là Kim phu nhân.
Cô nhìn Vu Băng, tiếp tục hỏi: “Con còn nhớ nhà mình ở đâu không?”
Vu Băng nhíu mày: “Rất nhiều nhà.”
Hely hừ lạnh một tiếng, xem ra ả đàn bà Diệp Dung chính là một con thỏ gian xảo: “Nhà gần nhất ở đâu, mẹ lớn tuổi rồi, không nhớ rõ nữa, con dẫn đường cho mẹ được không?”
“Được.” Vu Băng ngoan ngoãn gật đầu như một đứa con nghe lời, ánh mắt Hely càng lúc càng hừng hực hứng thú: “ở đâu?”
Ánh mắt Vu Băng mông lung: “ở...”
Vu Băng nói ra một địa danh, cô nhíu mày, hình như chỗ này ở nước R, bây giờ Diệp Dung đang ở nước R sao? Nhớ lại chuyện mà trước đó mình nghe nói, Kim phu nhân và tổ chức Yamaguchi của nước R có quan hệ rất mật thiết, bây giờ xem ra là thật.
“Mẹ ơi, con đau.” Vu Băng rơi nước mắt, khẽ rên.
Hely vươn tay, chịu đựng cảm giác nổi da gà, dịu dàng xoa lên mặt Vu Băng: “Băng Băng ngoan, mẹ hỏi con nhé. Mẹ có bao nhiêu bạn thân?”
Vu Băng ngây thơ nói ra mấy cái tên.
Hely nhớ kỹ mấy cái tên này, sau đó lại hỏi: “Băng Băng ngoan quá, còn có ai nữa không?”
Vu Băng lắc đầu: “Con không biết, mẹ ơi, con đau, con muốn về nhà. Ở đây đáng sợ quá, con muốn về nhà.”
Hel lại hỏi mấy vấn đề liên quan đến Diệp Dung nhưng Vu Băng đều không biết gì, thời gian dần trôi qua, cô cũng đã mất hứng, bèn đứng lên: “Bây giờ con ngoan ngoãn ngủ một giấc đi, lát nữa mẹ sẽ đưa con đi.”
Vu Băng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hơi thở dần ổn định.
Hely im lặng nhìn cô ả, đến khi chắc chắn cô ả thật sự đã ngủ thiếp đi mới đầy phấn khởi đi ra ngoài tìm Irene.
Irene nghe Hely miêu tả, ánh mắt lóe lên tia suy nghĩ sâu xa: “Xem ra tác dụng của thuốc này cũng không tệ lắm.”
Hely gật đầu, đâu chỉ không tệ, quả thật còn vô cùng tốt, có thể so với thôi miên. Loại người có ý chí kiên định như Vu Băng, thật ra rất khó thôi miên thành công, mà cho dù có bị thôi miên thì hiệu quả đạt được cũng không sâu.
Quả thật tác dụng thuốc này chính là thôi miên sâu.
“Có điều, Vu Băng này có tình cảm sâu nặng với Diệp Dung vậy sao? Luôn gọi bà ta là mẹ.” Hely ghi ngờ.
“Có lẽ người mà cô ta gọi không phải Diệp Dung, mà là mẹ ruột của mình. Anh nhớ theo kết quả điều tra của em thì Vu Băng là cô nhi?” Irene liếc nhìn cô.
Hely gật đầu: “Ừm, em đã từng điều tra. Diệp Dung nhận nuôi cô ta từ cô nhi viện, còn ba mẹ Vu Băng vì gặp chuyện bất trắc nên cũng qua đời.”
“Vậy được rồi, đặc điểm của loại thuốc này là làm cho ký ức của con người trở nên lộn xộn ở mức độ nhất định.”
“Vậy lời của Vu Băng có tin được không?”
“Lời cô ta nói nhất định là thật.” Irene rất chắc chắn điều này.
Hely nghe vậy thì yên tâm, vừa nãy chính từ miệng Vu Băng mà cô biết được Diệp Dung đang ở cứ điểm tại nước R, vẫn phải đi xem thử đã.
“Đó là thuốc gì vậy Irene?” Hely rất tò mò về điều này.
“Là một chất gây ảo giác mà anh vừa nghiên cứu ra, còn nhớ loại cây em đã từng chiết xuất để đối phó với Lý Hi Lan không? Lúc trước anh có giữ lại một ít, chất gây ảo giác này được chế từ thứ đó. Nó và một loại thuốc cảm trên thị trường sau khi tan trong nước sẽ tạo ra một chất mới. Chất mới kết hợp với chất chiết xuất từ loại cây đó sẽ tạo thành chất gây ảo giác này.” Thực ra thì trong một lần thí nghiệm, anh bất cẩn pha lẫn hai chất với nhau, sau đó thì phát hiện ra, cũng xem như trùng hợp.
“Chẳng phải anh nói thứ đó có tính gây nghiện rất mạnh sao?” Lúc ấy, cô chỉ mới cho Lý Hi Lan uống một chút thôi mà cô ta đã trở thành kẻ nghiện rồi.
“Đây chính là chỗ thần kỳ mà anh phát hiện ra, hai loại thuốc pha trộn với nhau thành chất gây ảo giác chỉ có thể gây ảo giác mạnh và rối loạn tạm thời về tinh thần, sẽ không gây nghiện.” Irene giải thích.
“Nhưng đây chỉ là phỏng đoán trên lý thuyết chứ cũng chưa chắc chắn, cho nên phải dùng Vu Băng để tiếp tục thử thuốc. Thể chất cô ta khỏe mạnh, nếu ngay cả cô ta cũng bị ảnh hưởng thì anh rất hài lòng về công dụng của loại thuốc này.”
Ánh mắt Hely nhìn Irene với vẻ mong chờ: “Irene, thứ đồ chơi này còn không, cho em một ít đi.”
Irene lắc đầu: “Lúc ấy chỉ giữ lại một ít, loại thuốc này lại rất khó tổng hợp, trong tay anh chỉ có hai liều, vừa nãy đã dùng hết một liều rồi.” Phần còn lại anh muốn dùng để nghiên cứu, đương nhiên sẽ không cho Hely.
“Vậy nếu có loại cây đó thì anh có thể tổng hợp được liều mới phải không?”
Irene lập tức hiểu được suy nghĩ của cô, nghiêm túc nói: “Hely, bỏ ngay ý nghĩ trong đầu em đi. Nơi đó là rừng sâu nước độc rất nguy hiểm, hơn thế lại rất khó tìm. Lần trước là anh gặp may, còn bây giờ thì anh không thể đảm bảo là còn có thể tìm được chỗ đó không.”
Hely bĩu môi: “Lần trước em cùng Daniel đi vào rừng chơi, tên kia là là người trói gà không chặt. Lần này đích thân em sẽ đi, chuẩn bị đầy đủ mà còn sợ đám mọi rợ kia sao?”
“Nếu em vẫn cứ khăng khăng làm theo ý mình, anh sẽ nói cho Tris biết.” Irene ra đòn sát thủ.