Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tạm thời không tìm nữa, rút người về đi.” Hoàng Yến Chi nói, có tìm nữa cũng vô ích thôi.
“Được, nhưng tớ sẽ tiếp tục theo dõi tung tích của Diệp Dung, tớ thật sự không tin bà ta có thể trốn được cả đời.”
“Cẩn Giai Thuỵ đã tỉnh chưa?” Hoàng Yến Chi hỏi.
“Vẫn chưa, đã vào phòng cấp cứu phẫu thuật ba tiếng nữa rồi mà đến giờ vẫn chưa qua cơn nguy kịch, nghe nói bác sĩ đã bảo gia đình chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Hely lạnh nhạt nói.
Cô chẳng có cảm giác gì với Cẩn Giai Thuỵ, hoặc nói cách khác là cô khinh bỉ người đàn ông này, đã thế mà còn xem kẻ thù như bảo bối, thậm chí còn vì một người đàn bà như thế mà làm tự hủy hoại hạnh phúc gia đình, vợ mất con thì xa cách, nhà tan cửa nát.
Hoàng Yến Chi nghe vậy chỉ im lặng, cô đoán chắc Diệp Dung sẽ lại đến tìm Cẩn Giai Thuỵ.
Bởi vì, dựa theo cách nói của James thì phát súng cuối cùng vào năm đó là do Cẩn Giai Thuỵ bắn, như vậy người mà Diệp Dung hận nhất chính là Cẩn Giai Thuỵ, nếu không cũng sẽ không trả thù ông ta đầu tiên.
Mà căn cứ vào lòng thù hận của Diệp Dung đối với Cẩn Giai Thuỵ thì còn có gì sánh bằng chuyện đùa giỡn với người ta rồi sau đó vỗ tay, tiếp đó lại cho Cẩn Giai Thuỵ biết được chân tướng sự việc để khiến làm ông ta càng suy sụp hơn? Nhưng trước đây, lâu như vậy mà Diệp Dung vẫn không hành động, đến cả Hoàng Yến Chi cũng hoài nghi không biết có phải cô đoán sai thời điểm hay không.
Sau đó, bà ta vừa xuất hiện đã tung đòn làm cô trở tay không kịp. Chỉ bằng những điểm này là có thể thấy, ả Diệp Dung này thật sự rất am hiểu trò chơi đấu tâm lý.
“Tris, cậu đang nghĩ gì vậy?” Hely hỏi.
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Không có gì, chỉ là xem xét lại sự việc từ đầu đến cuối thôi.” Mà sau khi xem xét lại, cô cũng ý thức được người đàn bà Diệp Dung này quả thực rất đáng sợ.
Bà ta dùng hai mươi năm để bày một ván cờ, đầu tiên là tiếp cận Cẩn Giai Thuỵ, khiến ông ta yêu mình.
Nếu cô đoán không lầm, thì ban đầu bà ta muốn kết hôn Cẩn Giai Thuỵ, rồi sau đó tìm hiểu cơ mật quân sự từ nhà họ Cẩn, dù sao năm đó nhà họ Cẩn cũng là một gia tộc rất có địa vị trong quân đội, được tiếp xúc với không ít chuyện cơ mật. Mà bà ta chỉ cần biết được một phần trong số đó rồi đem bán nó cho người cần chúng, cuối cùng nói cho những người khác biết, vậy tất nhiên là nhà họ Cẩn sẽ không thoát khỏi tội danh bán nước, làm tiết lộ bí mật quốc gia.
Chỉ cần như vậy thôi cũng đảo đảm danh dự lưu truyền mấy đời của nhà họ Cẩn bị hủy trong tay bà ta.
Nhưng, có lẽ Diệp Dung không ngờ rằng vì nhà họ Cẩn đứng nhầm chiến tuyến mà sự việc liền phát sinh theo chiều hướng khác, sau đó chỉ có thể liên hôn với nhà họ Triệu để hóa giải mối nguy, làm kế hoạch của bà ta thất bại.
Kế hoạch thứ nhất không thành, Diệp Dung chỉ có thể lập một kế hoạch khác. Quả thực không ai nghĩ rằng lòng dạ bà ta lại độc ác như thế, nhẫn tâm bỏ rơi cả con gái ruột của mình.
Hoàng Yến Chi không khỏi nhớ lại Diệp Ngân đã từng nói với cô, “Tiểu Thất, trên đời này, ngoài bản thân mình ra thì đừng tin ai cả.”
Chắc hẳn, dù năm đó Diệp Ngân còn nhỏ nhưng cũng biết mình bị mẹ ruột vứt bỏ, mà Diệp Ngân luôn nghĩ đến việc phải về nhà, rốt cuộc là vì muốn hỏi Diệp Ngân tại sao lại đối xử với mình như thế, hay là vì muốn tìm Cẩn Giai Thuỵ? Có lẽ là cả hai.
Nhưng bất kể là vì sao thì bây giờ cũng không thể biết được đáp án nữa rồi, cũng bởi sự ích kỷ và tàn nhẫn của Diệp Dung mà một sinh mạng trẻ tuổi đã biến mất khỏi cõi đời này.
Hoàng Yến Chi không biết, nếu Diệp Dung biết được sự thật năm đó thì liệu có hối hận khi đưa con gái ruột của mình vào chỗ chết hay không.
Hoàng Yến Chi không đến Nam Thành thăm Cẩn Giai Thuỵ mà chỉ ngầm chú ý đến tình hình của ông ta mà thôi.
Ba ngày sau đó, Cẩn Giai Thuỵ bất ngờ vượt qua cơn nguy kịch như kỳ tích, mà lúc đó chỉ cách lần thông báo bệnh tình nguy kịch lần thứ tư của bác sĩ vỏn vẹn ba tiếng đồng hồ.
Cẩn Tử Văn nhìn bác sĩ: “Bác sĩ, ông vừa mới nói ba tôi đã không sao rồi ư?”
Vẻ mặt bác sĩ khó tin: “Đúng vậy, hiện giờ ba anh đã vượt qua cơn nguy hiểm, gia đình có thể yên tâm, những vết thương trên người sẽ khó hồi phục nhanh được, vẫn cần phải nằm viện để theo dõi một thời gian.”
Thần kinh căng thẳng của Cẩn Tử Văn thoáng chốc thả lỏng, nhìn Cẩn Giai Thuỵ được đẩy ra khỏi phòng ICU, sau đó được đẩy đến phòng bệnh thường, ánh mắt của anh luôn đờ đẫn.
“Vào thăm chú đi Tử Văn.” Chung Gia Ý nói khẽ, mười ngày qua, không chỉ có Cẩn Tử Văn không được nghỉ ngơi đàng hoàng, mà cô cũng không ngủ ngon được ngày nào.
“Anh không vào đâu, em thay anh vào thăm ông ta đi.” Cẩn Tử Văn khàn giọng nói.
Chung Gia Ý biết trong lòng anh vẫn chưa bỏ qua được, cũng không ép buộc: “Được, em sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc chú, anh có muốn về khách sạn nghỉ ngơi trước không?”
Cẩn Tử Văn lắc đầu: “Anh ở đây chờ em, em đi vào đi.”
Chung Gia Ý biết thật ra trong lòng anh vẫn lo lắng cho Cẩn Giai Thuỵ, thế nên không khuyên nữa mà đi thẳng vào phòng bệnh.
Cẩn Giai Thuỵ vẫn chưa tỉnh, cô ngồi bên giường quan sát kỹ ông ta, đây là lần đầu tiên cô nhìn ông ta với khoảng cách gần như vậy.
Trông Cẩn Giai Thuỵ già hơn nhiều so với trong ảnh, vết chân chim rất rõ ràng, tóc bên tai đã trắng phau, thật sự đã già, khó mà tưởng tượng được một người thế này vậy mà đã từng là Tham mưu trưởng quân khu Nam Thành.
Lúc Cẩn Giai Thuỵ tỉnh lại thì trước mắt vẫn có chút mơ hồ, ông ta nhìn khuôn mặt xa lạ trước giường, lập tức ngồi dậy, làm động đến vết thương.
Chung Gia Ý cuống lên: “Chú, chú đừng cử động, mau nằm xuống đi!”
“Cẩn Mai, Cẩn Mai đâu?” Cẩn Giai Thuỵ thều thào, muốn bật dậy để đi tìm Cẩn Mai.
Cẩn Tử Văn đang canh chừng ở ngoài phòng bệnh, nghe bên trong có động tĩnh bèn đi vào, thấy ông muốn rút kim trên tay ra để xuống giường thì vội chạy đến đè ông ta lại: “Vừa mới nhặt được cái mạng về, ông không nghỉ ngơi cho tốt mà làm cái gì vậy?”
Cẩn Giai Thuỵ trông thấy Cẩn Tử Văn thì mắt sáng lên, kéo lấy tay anh: “Tử Văn, Cẩn Mai đâu, Cẩn Mai ở đâu hả?”
“Tiểu Mai đang ở Sydney. Trước tiên ông đừng kích động, coi chừng động đến vết thương.” Mặc dù rất muốn hất tay Cẩn Giai Thuỵ ra nhưng nghĩ đến sức khỏe suy yếu của ông ta hiện giờ, Cẩn Tử Văn để mặc ông ta lôi kéo.
“Cẩn Mai, mau gọi điện cho Cẩn Mai, mau!” Cẩn Giai Thuỵ rất kích động, ông ta vẫn nhớ rõ trước khi hôn mê, Diệp Dung đã nói Nhan Mai bị bà ta đưa đi.
“Mau lên, gọi điện cho Cẩn Mai.”
Cẩn Tử Văn hết cách, đành phải gọi điện cho Cẩn Mai, điện thoại kết nối rất nhanh, giọng nói trong trẻo của Cẩn Mai vang lên: “Anh.”
“Cẩn Mai, bây giờ con đang ở đâu?” Cẩn Giai Thuỵ không vô cùng sốt ruột, hỏi ngay.
Cẩn Mai nghe được giọng nói này, đang định cúp máy: “Cẩn Mai, con đừng cúp máy, nói cho ba biết bây giờ con đang ở đâu, với ai?” Giọng của ông ta rất sốt ruột.
Cẩn Mai sững người, vô thức nói: “Tôi đang ở căng-tin trường, ăn trưa với bạn.”
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi!”
Nét mặt Cẩn Giai Thuỵ lập tức thả lỏng, vui mừng nói: “Không có gì đâu, Cẩn Mai, con ăn cơm đi nhé.”
Cẩn Giai Thuỵ biết Cẩn Mai không sao thì thần kinh lập tức thả lỏng, lúc này mới cảm thấy đau đớn, mặt mày trắng bệch.
Cẩn Tử Văn thấy thế, mặc dù rất muốn biết vì sao Cẩn Giai Thuỵ vừa tỉnh lại đã muốn tìm Cẩn Mai nhưng vẫn đi tìm bác sĩ cho ông ta trước. Có một vài vết thương do vừa rồi ông ta cử động mà rách ra, bác sĩ phải băng bó lại.
Sau khi băng bó xong thì Cẩn Tử Văn và Chung Gia Ý thấy ông ta không sao thì rời đi.
Cẩn Giai Thuỵ nằm trên giường, biết Cẩn Mai không sao, không rơi vào tay Diệp Dung thì không nén được cười.
Ông ta muốn gọi điện cho Hoàng Yến Chi, nhưng tìm quanh cũng không thấy điện thoại của mình đâu, đúng lúc có một y tá đến đưa thuốc cho ông ta, ông ta liền mượn điện thoại của y tá.
Hoàng Yến Chi đang xác nhận lại danh sách khách mời lần cuối thì chợt thấy số lạ ở Nam Thành gọi đến, cô đi ra một góc nghe điện thoại.
“Alo.”
“Tôi là Cẩn Giai Thuỵ.” Giọng của Cẩn Giai Thuỵ có chút suy yếu.
“Ông tỉnh lại là tốt.” Hoàng Yến Chi lạnh nhạt nói.
“Lần này đại nạn không chết, Diệp Dung đâu? Các cô bắt được bà ta chưa?” Cẩn Giai Thuỵ hỏi.
Ngày đó, ông ta bị Diệp Dung kích thích đến mất lý trí, vốn định giải quyết Diệp Dung, ai ngờ bà ta lại tránh được. Vì không kịp đề phòng nên Cẩn Giai Thuỵ bị Diệp Dung đá trúng chỗ hiểm, sau đó bà ta dẫn một gã đến đấm đá ông ta một trận.
Mấy chiếc xương sườn trên người ông ta đều là do gã đó đánh gãy, Diệp Dung lệnh cho gã đó giết ông ta, nhưng được Hely và Irene xuất hiện kịp thời nên phát súng của gã đó không bắn trúng đầu ông ta nhưng cũng bắn vào chỗ hiểm.
Nếu không được đưa đến bệnh viện cứu chữa kịp thời, e rằng ông ta đã chết rồi.
“Chưa, bà ta chạy thoát rồi.”
Hoàng Yến Chi nói: “Rốt cuộc hôm đó giữa ông và bà ta đã xảy ra chuyện gì?”
Cẩn Giai Thuỵ không giấu giếm Hoàng Yến Chi điều gì, nói rõ hết đầu đuôi mọi chuyện xảy ra hôm đó cho cô biết.
Hoàng Yến Chi nghe xong cũng không nói gì, Cẩn Giai Thuỵ tiếp tục nói: “Cô Hoàng, tôi cầu xin cô một chuyện, xin cô hãy bảo vệ Cẩn Mai và Tử Văn, tôi lo Diệp Dung sẽ ra tay với chúng nó.”
“Được.” Hoàng Yến Chi đáp lại, cho dù Cẩn Giai Thuỵ không nói thì cô cũng sẽ bảo vệ Cẩn Mai thật tốt.
“Cảm ơn cô Hoàng. Mục đích của Diệp Dung là nhà họ Cẩn và nhà họ Hoàng, cho nên mục tiêu kế tiếp của bà ta chắc chắn sẽ là nhà họ Hoàng, cô và gia đình phải cẩn thận.”
Hoàng Yến Chi khẽ nhếch môi: “Hiện tại bà ta lo cho bản thân còn chưa xong.” Cô không giải thích cụ thể, có một số việc Cẩn Giai Thuỵ không cần phải biết.
Cẩn Giai Thuỵ cũng không có ý định hỏi rõ ràng, nhanh chóng cúp điện thoại.
Không moi được chút tin tức có ích nào từ Cẩn Giai Thuỵ nhưng cô lại chẳng thất vọng chút nào. Chẳng qua, hai ngày trước cô đã nhận được một tin tức rất thú vị từ James, nghĩ tới đây, cô bèn gọi điện cho Irene: “Irene, loại virus kia anh nghiên cứu tới đâu rồi?”
Irene đang ở trong phòng thí nghiệm: “Đang nghiên cứu. Tris loại virus này rất kỳ lạ, khi ở trạng thái bình thường thì rất ổn định, nhìn qua chẳng có gì là có thể gây chết người, nhưng một khi đã hòa vào máu của cơ thể sống thì lại nhanh chóng thay đổi thành hình thái khác.”
Anh nhìn thoáng qua mấy con chuột bạch đã chết trong phòng thí nghiệm, tổng cộng năm con, hiện tại chỉ còn một con còn sống.
“Tris, loại virus này là James đưa cho em à?”
“Ừm, James nói anh ta đã tiêm loại virus này vào người Diệp Dung, anh cảm thấy Diệp Dung sẽ ra sao?”
Irene nhíu mày: “Khó mà nói được, trước giờ anh chưa từng gặp loại virus này, là bác sĩ bên cạnh James nghiên cứu ra được sao? Anh ta đã thí nghiệm trên cơ thể người chưa?”
“Anh ta cũng không rõ, Diệp Dung là cơ thể sống đầu tiên được thí nghiệm.”
“Ồ, vậy khó mà phán đoán được. Dù sao thì cấu tạo cơ thể người vẫn khác cơ thể động vật, muốn biết kết quả thì phải nhìn thấy bản thể người mới được, nhưng dù gây ra phản ứng thế nào thì Diệp Dung cũng sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì, chỉ sợ bây giờ bà ta đã không còn thời gian để đến mưu hại chúng ta.”
Nói đến đây, Irene hơi hả hê, đột nhiên anh rất muốn biết, ai là người đã đưa ra chủ ý tiêm virus không biết tên này vào người Diệp Dung.
Biết Diệp Dung sẽ không có thời gian đến gây rối, Hoàng Yến Chi cũng yên lòng.
Đại thọ chín mươi tuổi của Quân lão gia và tiệc mừng của An An được một trăm ngày tuổi sắp đến, cô không muốn vào lúc này lại gặp phải phiền phức.
Nếu không bắt được Diệp Dung thì để bà ta chịu khổ một chút cũng được, bởi vì nếu cho bà ta chết ngay thì thật sự lợi cho bà ta quá rồi.
Mà lúc này, tại một ngôi nhà trên đảo hoang đang có một người đàn bà đang kêu gào thảm thiết, tóc tai rũ rượi lăn lộn dưới đất.
Bà ta không ngừng gào thét, quần áo trên người rách tươm, bị máu thấm ướt, thế nhưng tay bà ta vẫn không ngừng cào lên người.
Người đàn bà này không ai khác chính là Diệp Dung.
“Rốt cuộc các người không có cách nào sao?” Diệp Dung gào thét, ánh mắt lóe lên vẻ khát máu.
Gã đàn ông vốn đứng im lặng bên cạnh, nghe thấy Diệp Dung hỏi, bèn lập tức xách cổ áo người đàn ông mặc áo blouse trắng: “Hỏi ông đó, nghiên cứu nhiều ngày như thế, đã nghĩ ra cách chữa cho phu nhân chưa hả?”
Mặt mày vị bác sĩ đầy vẻ sợ hãi, tay chân run rẩy, bọn họ đều bị bắt đến nơi này đã được ba hôm, vừa tới đã bị buộc phải nghiên cứu loại virus trong cơ thể người đàn bà kia, ngày nào chưa có kết quả thì đám ma quỷ này giết một người, bọn họ đã trơ mắt nhìn ba người bị giết và thi thể bị ném xuống biển rồi.
Vị bác sĩ run run tay: “Chúng tôi đang nghiên cứu, nhưng loại virus này rất hiếm thấy, chúng tôi cũng mới gặp lần đầu, muốn nghiên cứu kỹ lưỡng phải cần thời gian.”
Các bác sĩ khác đều gật đầu, có lẽ là sợ bị giết chết, nên có một người đánh bạo nói: “Chúng tôi đã nghiên cứu vài ngày, mặc dù chưa tìm ra cách giải quyết, nhưng đã tìm được cách làm dịu cơn đau.”
“Vậy còn không mau đi lấy ra.” Gã đàn ông gầm thét.
Vị bác sĩ vừa lên tiếng vừa vội ra ngoài, chốc lát sau đã quay lại, trong tay cầm một ống xi-lanh, không chút do dự tiêm vào người Diệp Dung.
Qua một hồi lâu, Diệp Dung mới dần dần yên tĩnh lại, lạnh lùng nhìn đám bác sĩ: “Thuốc này có tác dụng trong bao lâu?”
“Bốn giờ.” Bác sĩ nói.
“Vậy bây giờ các người còn đứng ở đây làm gì, còn không mau cút đi tiếp tục nghiên cứu cho tôi.” Diệp Dung lạnh giọng nói.
“Đi ngay đây, đi ngay đây.” Đám bác sĩ như được đại xá, vội vàng rời khỏi.
Căn nhà ở đảo hoang này là một căn cứ khác của Diệp Dung, bởi vì diện tích nhỏ, cũng không đầy đủ trang thiết bị, cho nên bà ta vốn không lui tới, lần này bị James dồn ép như thế, căn cứ ban đầu đã bị phá hủy, nhân lực cũng bị tổn thất bảy tám phần, vì vậy chỉ có thể đến nơi này.
Có điều, sau khi đến đây hai ngày thì Diệp Dung liền phát hiện cơ thể không ổn. Mới đầu, trên người chỉ hơi ngứa ngáy, bà ta còn tưởng vừa đến chỗ mới, không quen khí hậu, ai ngờ tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, kỳ lạ hơn là da dẻ sạch sẽ, không có bất kỳ hiện tượng lạ lùng gì, nhưng lại ngứa vô cùng, cảm giác ngứa này khác với cảm giác ngứa khi bị muỗi đốt, nó giống như từ dưới da phát ra vậy.
Lúc đầu bà ta còn chịu được, nhưng càng chịu đựng thì càng ngứa dữ dội, cảm giác đó như muốn ép bà ta điên lên. Sau đó, thực sự không kiềm chế được, bà ta liền gãi, những vết thương trên người đều do bà ta cào mà lở loét ra, nhưng dường như bà ta chẳng cảm nhận được, mãi cho đến khi cả người máu me đầm đìa mới cảm thấy dễ chịu một chút.
“Đám rác rưởi vô dụng này, đi tìm cái gì đó có ích tới đây nữa đi.” Diệp Dung nhận lấy khăn mặt được một gã đưa tới, lau mồ hôi trên mặt, lạnh giọng nói.
Gã đàn ông cụp mắt, cố gắng không nhìn vào cơ thể gần như lõa lồ của bà ta: “Phu nhân, đây đã là các chuyên gia nghiên cứu virus giỏi nhất rồi.”
Diệp Dung nhắm mắt lại: “Giỏi nhất?”
Gã đàn ông bị ánh mắt lạnh bằng của bà ta nhìn chằm chằm, đáy lòng không khỏi run rẩy, kiên trì nói: “Đúng vậy, thưa phu nhân.”
“Hừ, một lũ ăn hại. Chuyên gia chó má, ngay cả việc nghiên cứu ra thuốc giải virus cũng không làm được. Lập tức ném hết bọn chúng cho cá mập ăn đi.” Diệp Dung tức giận, nhưng chính vì tức giận mà hình như toàn thân lại bắt đầu ngứa ngáy, bà ta vội vàng kiềm chế cơn giận của mình.
Mấy ngày tiếp theo, hầu như Diệp Dung đều chìm trong cơn ngứa tận xương, tiếng gào thét của bà ta vang vọng cả hòn đảo nhỏ.
“Aaa!” Diệp Dung không thể chịu được cơn ngứa trên người, liền giật lấy dao găm trong tay gã đàn ông rồi đâm vào người mình.
Gã đàn ông bất ngờ, hoàn toàn không kịp ngăn. Cơn đau đớn vừa rồi dường như đã giảm bớt, khiến Diệp Dung thoải mái thở dài một tiếng. Bà ta nhìn về phía gã đàn ông, gã đàn ông bị bà ta nhìn chằm chằm thì âm thầm run rẩy.
“Cầm roi đánh tao.” Diệp Dung lạnh giọng lên tiếng.
Gã ngây người, Diệp Dung lại lạnh giọng nói lần nữa: “Tao bảo mày cầm roi đánh tao!”
Gã đàn ông bị ánh mắt Diệp Dung dọa đến sững người, lập tức kịp phản ứng, bèn đi tìm một cây roi. .
“Nhanh lên.” Diệp Dung thúc giục.
Gã đàn ông vung roi quất xuống người Diệp Dung, vẻ lạnh lùng trong đáy mắt Diệp Dung càng đậm hơn: “Chưa ăn cơm à, đánh mạnh lên!”
Gã đàn ông quất mạnh vào người Diệp Dung“A!”
Diệp Dung hét thảm một tiếng, nhưng vẻ mặt lại hưởng thụ: “Tiếp đi.”
Gã đàn ông nhắm mắt lại, cứ thế quất lên người Diệp Dung.
Diệp Dung đau đớn lăn lộn dưới đất, nhưng cơn ngứa trên người đã dần biến mất, bà ta bật cười: “James, Hoàng Yến Chi, chúng mày cứ chờ đó cho tạo, trò hay chỉ mới bắt đầu thôi, đau khổ hôm nay mà tao phải chịu, ngày sau tao nhất định sẽ đòi lại gấp bội.”