Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ba ngày sau, Hoàng Yến Chi tìm một cơ hội đi ra ngoài, đến quán cà phê Ảo Tưởng đường Giang Nam.
Trong quán không có nhiều người lắm, dù đang là buổi trưa nhưng chỉ có mấy người khách, Hoàng Yến Chi tới sớm hơn cô gái kia nửa tiếng.
Bây giờ là mười hai giờ rưỡi, cô tìm một chỗ trong góc rồi ngồi xuống, từ chỗ này có thể nhìn thấy cửa tiệm, nhưng từ ngoài đi vào lại rất khó thấy chỗ này, là một vị trí rất tốt.
Hoàng Yến Chi gọi một ly cà phê, tay chống cằm, làm như vô ý nhìn dòng người ngoài phố, có điều khóe mắt vẫn chú ý ra ngoài cửa.
Thời gian dần trôi qua, cách giờ hẹn càng lúc càng gần, nhưng ngoài hai người đàn ông và một đôi tình nhân đi vào thì không có người khách nào vào quán cà phê này nữa. Mãi cho đến một giờ rưỡi, cô gái kia vẫn không xuất hiện.
Hoàng Yến Chi đứng lên, rời khỏi quán cà phê. Đến lúc này vẫn không xuất hiện, vậy thì cô gái kia chắc sẽ không đến.
Có thể thấy đối phương là một người rất cẩn thận, không thấy Vũ Ân Nguyệt nên hoàn toàn không có ý định ra mặt.
Nhưng Hoàng Yến Chi không biết rằng ngay khi cô vừa đi thì một người mặc đồng phục nhân viên của quán cà phê đi ra dọn ly của cô, khoé môi vểnh lên cao, ngay cả ánh mắt cũng đầy ý cười.
Hoàng Yến Chi và Vũ Ân Nguyệt đều không ngờ cô gái kia lại là nhân viên của quán cà phê.
Khi Hoàng Yến Chi vừa xuất hiện ở quán thì cô ta đã nhìn thấy và biết chắc lần này không thể gặp được người muốn gặp.
Đi chuyến này không thu hoạch được gì, trong lòng Hoàng Yến Chi có hơi khó chịu.
Cô gọi điện cho Irene hỏi về tình hình của Diệp Dung.
Anh trả lời: “Vẫn chưa chết được.”
Khóe môi Hoàng Yến Chi cong nhẹ: “Bà ta có nói gì không? Ai là người chủ mưu?”
Irene lắc đầu: “Không, Diệp Dung thật sự rất cứng miệng, ngay cả hai tên đàn em của bà ta cũng cứng đầu như chủ.”
Hoàng Yến Chi không thấy bất ngờ, người này là con bài cuối cùng của Diệp Dung, bà ta tất nhiên sẽ không dễ dàng khai ra: “Anh hãy nói với Diệp Dung rằng em có thể cho bà ta biết tro cốt của Carl ở đâu.
Nhưng bà ta phải nói cho em biết người kia đang ở đâu.”
“Tris, liệu bà ta có tin hay không?”
“Bà ta sẽ tin thôi.” Có điều, không chắc là bà ta sẽ khai ra.
Diệp Dung nghe Irene nói thì cười khẩy: “Chẳng phải Hoàng Yến Chi giỏi lắm à? Tự đi mà điều tra.”
Không ngoài dự đoán, bà ta không nói cho Irene biết điều gì về người kia cả. Hoàng Yến Chi biết được lựa chọn của Diệp Dung qua lời nói của Irene.
Cô sờ cằm, đang suy nghĩ kế hoạch tiếp theo thì cảm thấy có người kéo ống quần mình, cúi đầu nhìn thì quả nhiên thấy An An đã bò tới, đang ngẩng đầu nhìn cô.
Hoàng Yến Chi bế con trai dưới đất lên. An An dụi vào lòng cô đòi bú nhưng cô lắc đầu.
Hai ngày nay cô đã bắt đầu giảm số lần cho An An uống sữa, tăng lượng thức ăn dặm lên, để An An quen dần thì sẽ bắt đầu cai sữa.
Ban đầu Hoàng Yến Chi định đợi đến khi An An một tuổi mới cho con cai sữa, nhưng người đàn ông nào đó lần nào gọi điện thoại về cũng nhắc nhở cô chuyện này. Vừa nghĩ về Quân Hạo Kiện thì điện thoại của anh liền đến.
Hoàng Yến Chi bắt máy, giọng nói trầm thấp quyến rũ của anh truyền từ điện thoại tới: “Yến Chi.”
Hoàng Yến Chi mỉm cười, vừa định đáp thì An An đã đưa tay chộp lấy điện thoại.
Cô giờ điện thoại ra xa: “An An, mẹ đang nói chuyện với ba. Con ngoan đi.”
“Me.” An An goi.
Quân Hạo Kiện nghe giọng nói non nớt của con trai trong điện thoại, nhất là khi nghe thấy chữ “mẹ” thì vẻ mặt lập tức khựng lại.
“Hạo Kiện, anh còn nghe máy không?” Hoàng Yến Chi dỗ được con trai ngoan ngoãn rồi lại nói.
Ánh mắt Quân Hạo Kiện sâu thẳm: “Anh đây.”
“An An biết gọi mẹ rồi, anh có nghe thấy không?”
Ánh mắt cô hơi đắc ý, con trai biết gọi cô đầu tiên đấy.
“Nghe thấy rồi.” Quân Hạo Kiện dịu dàng nói.
“Bây giờ con còn chưa biết gọi ba. Em đang dạy con, đến khi anh trở về chắc sẽ biết gọi thôi.”
Nét mặt Quân Hạo Kiện dịu dàng, lắng nghe Hoàng Yến Chi nói về tình hình của An An mấy ngày qua.
Anh nghe rất chăm chú, trong điện thoại thỉnh thoảng còn truyền đến giọng An An gọi mẹ.
Vũ Ân Nguyệt thấy cô đang nghe điện thoại thì bế An An đi. Quân Hạo Kiện nghe tiếng động thì hỏi: “Yến Chi, mẹ bế An An đi rồi sao?”
“Vâng, con đói bụng, mẹ bế con đi ăn rồi.”
“Bây giờ có tiện nói chuyện không?” Quân Hạo Kiện hỏi.
Hoàng Yến Chi lập tức hiểu ý anh, cầm điện thoại đi ra vườn hoa: “Bây giờ có thể nói rồi.”
“Người mà Diệp Dung sắp xếp vẫn chưa xuất hiện sao?” Mấy ngày nay Quân Hạo Kiện luôn nghĩ về chuyện này. Đây đã là lần thứ ba anh hỏi tới.
“Đã xuất hiện rồi, ngay ngày hôm qua. Khi em và mẹ đi trung tâm mua sắm, lúc mẹ vào nhà vệ sinh thì gặp đối phương. Cô ta hẹn gặp mẹ hôm nay, nhưng em đến đó thì không thấy ai.” Hoàng Yến Chi kể lại ngắn gọn.
Quân Hạo Kiện nhíu mày: “Không xuất hiện à?”
“Vâng, người kia vẫn chưa xuất hiện, em đã đợi ở đó hơn một tiếng.”
“Có phải lần này chỉ mới thăm dò thôi không?” Quân Hạo Kiện suy đoán.
“Không loại trừ khả năng này.” Chắc chắn bây giờ đối phương còn chưa biết chuyện Diệp Dung đang ở trong tay Irene. Mà nếu không nhận được chỉ thị mới thì chắc chắn người này sẽ tiếp tục hành động.
Nhưng dù thế nào thì thì mục tiêu của đối phương vẫn là Vũ Ân Nguyệt, cho nên bọn họ chỉ cần yên lặng theo dõi diễn biến là được.
Hoàng Yến Chi chỉ muốn biết trong tay của đối phương có chứng cứ chứng minh lời cô ta nói là sự thật hay không thôi. Cứ chỉ định nói suông đã muốn Vũ Ân Nguyệt tin tưởng thì hơi vô lý.
“Nếu mục đích của đối phương là muốn làm mẹ nghi ngờ thôi thì sao?” Quân Hạo Kiện đưa ra một giả thiết.
Nếu bọn họ chỉ muốn khiến Vũ Ân Nguyệt nghi ngờ, sau đó để tự bà đi tìm sự thật năm xưa, còn bọn họ chỉ việc để lộ một vài mạnh mối, như vậy hậu quả có thể còn phiền phức hơn là nói thẳng cho Vũ Ân Nguyệt biết, mà độ tin cậy lại cao hơn rất nhiều.
Nếu Vũ Ân Nguyệt biết được sự thật thì với trạng thái tinh thần hiện giờ của bà, chắc chắn sẽ không chịu được cú sốc này, như thế bọn chúng sẽ đạt được mục đích.
Quân Hạo Kiện trầm ngâm, một lúc lâu sau mới nói: “Đối phương rắp tâm muốn núp trong bóng tối, chúng ta thì lại không có bất kỳ manh mối nào, vì vậy không thể nào tìm ra chúng được. Nhưng chúng ta có thể dùng chiêu gậy ông đập lưng ông.”
Anh nói kế hoạch của mình với Hoàng Yến Chi. Cô nghe xong thì hơi do dự: “Như vậy thì mẹ phải mạo hiểm sao? Nếu lỡ...”
“Yến Chi, nếu đối phương thật sự đã rắp tâm thì sẽ tìm đủ mọi cách làm cho mẹ biết. Thay vì lo lắng chờ đợi thì chi bằng chúng ta hãy chủ động ra tay, vậy mới có thể nhổ cỏ tận gốc. Hơn nữa, chúng ta đều đã bỏ qua một vấn đề, đó là có thể mẹ không hề yếu đuối như chúng ta nghĩ. Đắp đập không bằng khai thông, cứ nói cho mẹ biết sự thật biết đâu còn tốt hơn là dè dặt che giấu như bây giờ.” Quân Hạo Kiện coi trọng đánh nhanh thắng nhanh hơn, chứ một quả bom hẹn giờ giấu trong bóng tối sẽ khiến anh luôn thấy bất an.
Tất nhiên Hoàng Yến Chi hiểu được lời của anh rất có lý: “Vâng, em hiểu rồi. Chuyện này cứ giao cho em, ngày mai em sẽ gọi Hely trở về.”
Quân Hạo Kiện vừa xin nghỉ, nếu xin nghỉ nữa cũng không phải là không thể nhưng sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh nhưng cô thì không muốn như vậy.
Quân Hạo Kiện rất tin tưởng vào năng lực của nhóm người Hely. Hơn nữa chỉ đối phó với một người nên anh cũng không quá lo lắng.
Cúp máy, Hoàng Yến Chi đứng ngoài vườn hoa một lúc, suy nghĩ kỹ về đề nghị của Quân Hạo Kiện, sau đó gọi điện thoại cho Hely.
“Được, bây giờ tớ sẽ mua vé máy bay về. Tris, cậu chờ tớ.” Tất nhiên Hely đồng ý.
Dù sao hiện giờ Diệp Dung cũng bị Irene lấy làm thí nghiệm, đã gần như thân tàn ma dại, cô có hành hạ bà ta cũng chỉ giúp bà ta giảm bớt đau đớn mà thôi.
Mà cô lại chẳng muốn làm vậy, chi bằng về thủ đô giúp Hoàng Yến Chi. Tất nhiên cô cũng không phủ nhận mình hơi nhớ Daniel.
Hely nói với Irene một tiếng rồi thản nhiên rời đi.
Wenny vốn định cùng Hely trở về, đã lâu rồi cô không gặp con của Hoàng Yến Chi, nhưng người đại diện lại báo cho cô biết cô có một buổi trình diễn, vì thế cô chỉ có thể tiếc nuối nhìn Hely rời đi.
Hoàng Yến Chi định đi đón Hely nhưng đã bị Daniel giành trước một bước. Biết đã có người nhận việc này nên cô không tranh với anh ta nữa.
Mấy ngày nay, Vũ Ân Nguyệt không ra ngoài mà chỉ ở nhà giúp cô trông con. Bây giờ An An đã biết bò, tính tình càng ngày càng hoạt bát, chỉ cần để cậu nhóc dưới đất mà không có người trông chừng, thì không biết sẽ bò đến đâu nữa.
Có một lần, Hoàng Yến Chi chỉ đứng dậy vào nhà bếp làm bánh ngọt cho con, vậy mà nhóc con này lại tự bò ra tới cửa.
Vũ Ân Nguyệt lo trông cháu ngoại, đâu còn rảnh rỗi nghĩ tới mấy chuyện khác. Hoàng Yến Chi quan sát hai ngày, thấy bà có vẻ đã thật sự quên chuyện cô gái kia thì trong lòng càng do dự với lời đề nghị của Quân Hạo Kiện.
“Yến Chi con trông An An một chút nhé. Thằng bé vừa tè dầm, mẹ đi giặt tã cho nó đã.” Vũ Ân Nguyệt gọi cô.
Cô lấy hoàn hồn: “Mẹ để con giặt cho.” Nói xong, cô lấy cái tã từ tay Vũ Ân Nguyệt đi vào phòng tắm.
Vũ Ân Nguyệt ở phòng khách trong An An, chuông cửa vang lên, dì Triệu định đi ra mở cửa thì bà đứng dậy mở cửa trước.
Là cảnh vệ gác cổng, trong tay cầm một bưu kiện chuyển phát nhanh, trên đó ghi tên người nhận là Vũ Ân Nguyệt.
Vũ Ân Nguyệt lấy làm lạ, phía trên là địa chỉ của nhà họ Quân nhưng họ tên lại là tên bà.
“Gửi đến khi nào vậy?” Vũ Ân Nguyệt hỏi vệ sĩ.
“Vừa nãy, đúng lúc thay ca nên tôi lấy cho phu nhân”
Vệ sĩ trả lời.
“Cảm ơn cậu, đồng chí.”
Vệ sĩ mỉm cười: “Đừng khách sáo, vậy tôi đi trước.”
“Được rồi, cảm ơn.” Vũ Ân Nguyệt cầm bưu kiện vào nhà, đọc thông tin bên trên, tên người gửi và số điện thoại đều có, bà gọi vào số máy trên đó nhưng không ai bắt máy, rõ ràng đối phương không muốn để bà biết người gửi là ai.
Vũ Ân Nguyệt lấy kéo để mở bưu kiện ra, bên trong là một phong thư, bà mở ra, khi đọc được nội dung bên trong thi sắc mặt lập tức tái nhợt.
Thấy Hoàng Yến Chi đi ra, bà liền nhét vội vào túi, cúi đầu xuống để cô không thấy sắc mặt của mình.
Quả nhiên, Hoàng Yến Chi không để ý đến vẻ bất thường lúc này của bà, sau khi ra khỏi nhà vệ sinh thì đi lên ban công lầu hai để phơi tã cho An An.
Đến khi cô trở lại tầng trệt thì Vũ Ân Nguyệt đã điều chỉnh lại tâm trạng, Hoàng Yến Chi không mảy may nhận ra điều gì khác thường.
Sáng sớm ngày kia, Vũ Ân Nguyệt đã ra khỏi nhà, Hoàng Yến Chi ở nhà chờ rất lâu vẫn không thấy bà về, do vậy bèn bế An An đến nhà họ Hoàng.
Hoàng lão gia đang tập dưỡng sinh trong sân: “Mẹ cháu đâu rồi ông nội?”
“Mẹ cháu vừa ra ngoài rồi, nói là đi thăm một người bạn, cháu tìm mẹ có việc gì?”
“Không có gì ạ, chỉ là hôm nay không thấy mẹ tới, lo mẹ khó chịu trong người nên đến thăm thôi ạ.”
Hoàng Yến Chi chậm rãi nói.
Hiện tại đã sang năm mới được một tháng, thủ đô đã sang đông từ lâu, An An được Hoàng Yến Chi trùm kín mít, nhưng cái mũi nhỏ lộ ra ngoài vẫn đỏ bừng vì lạnh.
Hoàng lão gia thấy mà đau lòng: “Mau vào nhà đi, coi chừng An An bị lạnh cóng đấy.”
Hoàng Yến Chi gật đầu, đi vào nhà thả An An ngồi lên ghế sô-pha rồi lấy điện thoại gọi cho Vũ Ân Nguyệt nhưng điện thoại bà tắt máy, Hoàng Yến Chi nhíu mày: “Chị Tống, lúc mẹ em ra ngoài có nói là khi nào sẽ về không?”
Chị Tống đang quét dọn, nghe cô hỏi bèn nói: “Nói là sẽ về trước giờ cơm trưa ạ.”
“Không nói là đi đâu sao?”
“Không, chỉ nói là đi thăm một người bạn, sẽ về sớm.”
Chị Tổng dừng lại một lát, nói tiếp: “Nhưng hình như chị nghe mẹ em nhắc đến quán cà phê nào đó ở đường Giang Nam gì đó, bà ấy nói rất nhỏ nên chị cũng không nghe rõ”
Ánh mắt Hoàng Yến Chi khẽ thay đổi: “Chị Tống, bây giờ em có việc phải ra ngoài một chuyến, An An giao cho chị.” Nói xong, cô liền đứng dậy vội vã rời đi.
“Cháu định đi đâu vậy Chi Chi?” Hoàng lão gia gọi với theo, Hoàng Yến Chi không quay đầu lại: “Ông nội, cháu có việc gấp phải ra ngoài một chuyến, sẽ về nhanh thôi.”
Đường Giang Nam, quán cà phê Ảo Tưởng.
Lúc Vũ Ân Nguyệt vào quán cà phê thì khách khứa chưa đông, bà nhìn quanh một vòng, sau đó bước đến một góc vắng, nơi đó có một cô gái đang ngồi, búi tóc, đội mũ, đưa lưng về phía bà: “Tôi là Vũ Ân Nguyệt, xin hỏi cô là người đã hẹn tôi sao?” Bà hỏi với giọng điệu không chắc lắm, mặc dù trong thư viết đã rõ địa chỉ này, quán này, chỗ này.
Cô gái ngẩng đầu: “Hoàng phu nhân, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Vũ Ân Nguyệt lập tức nhận ra cô ta, đây là người mà bà đã gặp trong nhà vệ sinh ở cửa hàng lần trước: “Là cô.”
“Là tôi, không ngờ Hoàng phu nhân vẫn còn nhớ tôi.”
Cô gái mỉm cười.
Vũ Ân Nguyệt liền quay người định bỏ đi.
“Hoàng phu nhân.” Cô ta gọi bà lại: “Đã tới rồi sao không ngồi xuống tâm sự, bà đến đây chứng tỏ rằng bà cũng tò mò nội dung trong thư không phải sao? Chẳng lẽ bà thật sự không muốn biết sự thật về đứa con gái đã mất tích vào mười chín năm trước của bà sao?”
Cô gái khẽ nhếch môi, chẳng bất ngờ gì với lựa chọn của Vũ Ân Nguyệt, chỉ cần là một người mẹ quan tâm con mình thì sẽ không bao giờ phớt lờ chuyện con mình mất tích.
“Hoàng phu nhân, tôi rất tò mò đấy, chẳng lẽ trước giờ bà chưa từng nghi ngờ gì về đứa con gái mất tích của bà sao? Ngẫm lại mối quan hệ của nhà họ Hoàng, nếu dốc toàn lực thì không khó để tìm một đứa bé ở thủ đô, nhưng vì sao mười chín năm qua nhà họ Hoàng các người tìm lâu như vậy mà vẫn không tìm được?”
“Nhóm buôn người đó là một tổ chức, tốc độ di chuyển và thủ pháp che mắt của bọn chúng rất chuyên nghiệp, không tìm được người là chuyện rất bình thường.” Vũ Ân Nguyệt dùng lời giải thích mà trước đây Hoàng Quang Nghị đã giải thích với bà.
Cô gái cười khẽ: “Hoàng phu nhân, bà tin lời này sao?”
Đương nhiên Vũ Ân Nguyệt tin. Nói thật, trước đây bởi mất con gái mà bà suy sụp, nào còn tâm tư để nghĩ ngợi Hoàng Quang Nghị nói thật hay nói dối.
Cô gái kia nhìn vẻ mặt của Vũ Ân Nguyệt là biết bà đang nghĩ gì, lắc đầu: “Hoàng phu nhân, không thể không nói bà thật sự là một kẻ đáng thương, bị chồng dối lừa những mười chín năm. Để tôi nói cho bà biết nhé, lúc trước con gái bà là bị người ta cố tình bắt đi, mục đúng là để trả thù chồng bà.”
“Cô nói bậy.” Vũ Ân Nguyệt phản bác, sắc mặt tái nhợt.