Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hely từ trong phòng tắm đi ra, không thấy Daniel, đến trong phòng khách cũng không thấy bèn đi tới phòng sách gõ cửa.
Daniel nghe tiếng gõ cửa liền dụi tắt điếu thuốc trong tay.
“Sao lại hút thuốc lá, tâm trạng không tốt à?” Hely nhíu mày, Daniel ít hút thuốc, trừ phi là lúc tâm trạng vô cùng buồn bực.
Daniel mở cửa sổ thông khí, cười quyến rũ: “Chuyện tốt bị người ta cắt ngang, sao có thể vui được?”
Hely liếc anh: “Mau đi tắm, mùi thuốc lá đầy người, hôi muốn chết!”
Daniel bước lên ôm Hely, hôn mạnh lên mặt cô một cái: “Để em hôi cùng anh!”
Hely đấm lên vai Daniel một quyền, anh lập tức ôm vai hét lên: “Ôi, Hely, em muốn mưu sát chồng à? Anh mà chết thì em phải thủ tiết đấy!”
Hely cười nhạt: “Giả vờ, anh cứ giả vờ nữa đi!” Một quyền vừa rồi của cô không dùng sức.
Daniel buông tay, ngượng ngùng: “Anh đi tắm.”
Hely thu tầm mắt lại, nhìn về phía gạt tàn thuốc, bên trong có mấy tàn thuốc. Cô nhíu mày, nhìn điện thoại bị Daniel bỏ quên, cầm lên định mở xem, do dự một chút lại trả về.
Quên đi, nếu Daniel không muốn nói thì cô cũng không cần hỏi, dù sao cũng nên cho nhau không gian riêng tư.
- ---------------
Trương Linh ở nhà buồn chán nên nhớ đã lâu cô không tới Thánh Huyên.
Dạo này chị Linda bận dẫn dắt người mới, không có thời gian đến thăm cô, cô suy nghĩ một chút rồi quyết định trước tiên đến Thánh Huyên một chuyến.
Dọc đường cô còn mua không ít đồ uống và bánh ngọt, nhờ tài xế mang vào giúp.
“Chị Linda, em đến đây.” Trương Linh gọi Linda đang bận bịu làm việc một tiếng.
Linda thấy bụng cô to như vậy rồi mà cô còn bước đi như bay thì lập tức hoảng sợ.
“Tổ tông ơi, em đi chậm một chút hộ chị.” Linda vừa nói vừa vội đi tới đỡ cô.
“Chị Linda, cơ thể em rất khỏe, không cầu đỡ đâu.”
Linda đỡ cô ngồi xuống: “Sao hôm nay em lại đến đây?”
“Em đến thăm chị. Chị Linda, hình như dạo này chị gầy đi đấy.”
“Chị gầy đi, em thì lại béo ra. Trương Linh, em tự cho phép mình hoàn toàn buông thả đấy à?” Linda lườm cô.
Trương Linh ngại ngùng: “Chị Linda à, không phải tại em mang thai sao? Đợi khi nào em tháo quả bóng trước bụng ra thì em bảo đảm em sẽ nhanh chóng lấy lại vóc dáng hoàn hảo thôi. Bảo đảm sẽ lồi lõm, xinh đẹp toàn diện như trước.”
Chị Linda vạch trần có một cách phũ phàng: “Dù là ngày trước thì vóc dáng em cũng có lồi lõm đâu.”
“Chị Linda, đừng có đâm vào tim em như vậy chứ.”
Trương Linh ai oán.
Linda mỉm cười: “Kịch bản lần trước chị đưa, em đã xem chưa?”
“Em xem rồi. Em đã cực kỳ nghiêm túc đọc đi đọc lại ba lần, quả thật rất hấp dẫn. Có điều, thật sự đoàn phim đồng ý chờ em sinh xong mới quay sao?”
Trương Linh hỏi. Cô thật sự rất thích kịch bản kia, nếu là trước đây thì cô nhất định sẽ nhận mà không hề do dự.
“Cũng không phải chỉ chờ em. Bây giờ lịch trình của nam chính cũng chưa trống, mà đạo diễn này lại cực kỳ kén chọn, nhất định chọn hai em chứ không chịu chọn người khác. Kịch bản này lại thật sự rất hợp với em, nó cũng như là một thử thách mới đối với em.
Nếu em có thể diễn tốt nhân vật này thì con đường diễn xuất của em sẽ càng rộng mở hơn.”
Trương Linh đã đọc kịch bản này nên tất nhiên hiểu được ý nghĩ của nó: “Vâng, em biết. Chị Linda, nếu đối phương đã ngỏ ý chờ em, vậy trong khoảng thời gian này, em sẽ tranh thủ ở nhà nghiên cứu kịch bản thật kỹ để nắm rõ hơn.”
“Như vậy là tốt, đây coi như là phát sóng đầu tiên cho màn comeback của em qua màn ảnh nhỏ sau khi sinh. Nó cực kỳ quan trọng đấy, ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển sau này của em. Chị đưa kịch bản cho em cũng có ý này, em nên nghiên cứu vai diễn thật kỹ.”
Trương Linh bỗng nhiên ôm lấy eo Linda: “Chị Linda, chị tốt với em như vậy, không phải vì thích em chứ?”
Linda câm nín nhìn cô: “Đúng là không thể nghiêm túc quá ba giây được mà. Bị ai đó chiều hư cả rồi.”
“Chị Linda, chị đang phê bình ông chủ trước mặt bà chủ đấy à? Coi chừng em tố cáo chị đó.” Trương Linh cười tủm tỉm.
“Em tố đi.” Linda hoàn toàn không để tâm, dù sao chị ấy cũng biết Trương Linh chỉ đang nói đùa.
Tài xế đã phát bánh và đồ uống cho mọi người xong, biết Trương Linh vẫn muốn ở lại nên ra xe chờ cô.
Linda lườm cô rồi nghiêm túc lại: “Trương Linh, chị có một việc muốn nói với em.”
Trương Linh thấy chị ấy nghiêm túc, thì cũng thôi cười: “Chị Linda, chị nói đi.”
“Chuyện của Mina Đường trước đó có phải là do em làm hay không?”
“Chị Linda, sao chị biết được?” Trương Linh cũng không định giấu Linda.
“Hai ngày trước, chị tình cờ tìm thấy một tin tức về em, mặc dù là giả nhưng vẫn gây ra ảnh hưởng không tốt đối với em.”
“Tin gì vậy chị?”
“Vào phòng làm việc rồi nói.” Chị Linda nhìn xung quanh một lượt rồi nói, Trương Linh gật đầu đi theo.
Sau khi vào phòng làm việc, Linda lấy một tờ báo trong ngăn tủ ra: “Lúc bài báo này vừa được đăng thì đã bị ém lại.”
Trương Linh cầm tờ báo đọc qua. Đây là tờ báo của hai ngày trước, cô cũng có đọc, nhưng nội dung không giống thế này.
Trang đầu của tờ báo cô đọc đưa tin một đại gia nọ đang đang bao nuôi tình nhân, còn tờ báo này lại viết cô đang mập mờ không rõ với người khác, ngoại tình trong thời gian mang thai, cắm sừng Vệ Huy.
“Chị Linda, người trong ảnh hoàn toàn không phải em.”
Sắc mặt Trương Linh lập tức tối sầm, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trên đó. Bối cảnh bức ảnh là trong một quán bar mà cô chưa từng đến.
“Điều này tất nhiên chị biết.” Linda đáp.
Tình cảm của Trương Linh và Vệ Huy vô cùng tốt, đang quấn quýt như keo như sơn, sao có thể xảy ra chuyện này được chứ.
“Chị đã mang ảnh gốc đi kiểm tra, nó đã bị photoshop, không cần nói cũng biết đối phương có ý đồ gì”
“Ai làm ạ?” Trương Linh lạnh giọng hỏi.
“Minna Đường.” Linda thốt ra một cái tên.
Quả nhiên là cô ta. Trương Linh lạnh lùng nói: “Chị Linda, trường hợp như thế này thì em có thể kiện cô ta tội vu khống không?”
“Bây giờ thì chưa được. Tin tức này đã bị chị chặn lại, người ngoài vẫn chưa biết được, chúng ta không có bằng chứng để kiện cô ta.”
Trương Linh có chút không cam lòng: “Lẽ nào cứ bỏ qua chuyện này như vậy sao?”
Ánh mắt của Linda lạnh băng: “Chắc chắn cô ta sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, cứ chờ cô ta giở trò lần nữa đi. Dạo này cô ta bị đóng băng, tình hình rất khó khăn. Dưới tình cảnh này, cô ta nhất định rất hận em. Con người ấy mà, trong lúc điên cuồng thì rất có thể làm ra một số chuyện không thể ngờ tới, cho nên để đảm bảo an toàn, thời gian này tốt nhất em chỉ nên ở nhà, cố gắng đừng ra ngoài. Bạo lực mạng còn có thể tránh được, nhưng nếu thân thể bị thương thì mới là tổn hại lớn nhất.”
Trương Linh gật đầu lia lịa: “Vâng, em biết rồi chị Linda. Hôm nay em cũng chỉ sẵn tiện tiễn Vệ Huy ra sân bay nên ghé thăm chị một chút thôi.”
“Bây giờ thăm xong rồi, không có việc gì nữa thì em về sớm đi.” Linda thản nhiên đáp.
Trương Linh trề môi: “Chị Linda, người ta hiếm khi được ra ngoài một chuyến, vậy mà chị ghét bỏ em như vậy sao? Em còn muốn ăn cơm trưa cùng chị nữa mà.”
“Buổi trưa chị ăn ở nhà ăn của công ty, em ăn được à?”
“Được chứ. Vậy em cũng ăn ở nhà ăn của công ty. Hơn nữa, bữa trưa ở nhà ăn của công ty chúng ta rất ngon mà.” Trương Linh cười tít mắt.
Linda chịu thua với cô: “Được rồi, vậy trước tiên em ở đây chờ chị một lát. Nửa tiếng sau chúng ta sẽ đi ăn. Còn về Minna Đường thì cứ để chị xử lý.”
“Vâng.” Trương Linh biết Linda giao thiệp rất rộng, có một số tin tức chị ấy lấy được rất dễ dàng, còn cô phải mất rất nhiều công sức, cho nên cô gật đầu đồng ý ngay.
Linda thấy cô nghe lời yên tâm rời khỏi, chị ấy còn phải đi bàn giao sắp xếp lịch trình buổi chiều.
Linda cũng không đi bao lâu, một lát sau đã quay lại. Có điều, khi Linda trở lại thì phát hiện Trương Linh đã nằm úp lên bàn ngủ mất.
Chị ấy bất đắc dĩ cười, lấy áo khoác phủ lên người Trương Linh. Năm nay chị ấy đã bốn mươi tuổi, lúc trẻ quá bận rộn với công việc, cho nên đến giờ vẫn chưa lập gia đình.
Chị ấy coi Trương Linh như em út trong nhà, ngoài mối quan hệ người đại diện và nghệ sĩ ra thì về tư, tình cảm của chị ấy và Trương Linh cũng xem như là mối quan hệ tốt nhất mà chị ấy có được trong nhiều năm qua.
Trương Linh cũng chợp mắt không lâu, chốc lát đã tỉnh dậy: “Chị Linda, sao chị không gọi em dậy?”
Linda gập tài liệu lại rồi đứng lên: “Bây giờ vừa đúng lúc. Đi thôi, ăn cơm nào.”
Trương Linh gật đầu đi theo. Vừa tỉnh ngủ nên đầu óc cô còn hơi mơ màng.
Cơm nước xong, Trương Linh lại đến phòng làm việc của Linda ngồi một lúc.
Sau đó, khi chị ấy rời khỏi công ty, cô mới ra về theo.
Linda chờ đến khi Trương Linh lên xe mới quay người trở vào hầm đỗ xe.
Nhưng hai người lại không hề thấy, ngay bên góc đường, trong một chiếc xe con màu đen có một người vẫn nhìn chằm chằm về phía Thánh Huyên thấy Trương Linh lên xe rời đi liền đi theo.
“Bà chủ, bây giờ trực tiếp về nhà sao?” Tài xế riêng của gia đình hỏi.
“Ừ, về nhà đi.” Trương Linh dựa vào lưng ghế sau, vẻ mặt hơi mệt mỏi. Cô đã quen ngủ trưa, trưa nay vẫn ngủ chưa đủ nên tinh thần không được tốt lắm.
Xe đang đến ngã tư đèn xanh đèn đỏ và định rẽ thì một chiếc xe con màu đen phía sau đột nhiên lao lên đụng mạnh vào.
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, Trương Linh không kịp đề phòng nên lập tức bị đập đầu vào phía trước.
“Ôi, xảy ra chuyện gì thế?” Trương Linh kêu lên, lập tức đưa tay ôm lấy bụng mình theo bản năng.
Tài xế Trần dừng xe lại, nhìn thoáng ra phía sau: “Hình như có ai đã đụng vào đuôi xe, để tôi đi xuống xem sao.”
Có điều, tài xế Trân chưa kịp xuống xem thì chiếc xe kia lại lao đến tông mạnh vào đuôi xe bọn họ một lần nữa. Đầu Trương Linh bị đập mạnh vào cửa sổ xe, sắc mặt cô lập tức trắng bệch.
Còn chiếc xe gây tai nạn kia lại nhanh chóng lao lên chạy mất. Đây không phải là một vụ va chạm bình thường mà rõ ràng là cố ý gây tai nạn.
Tài xế Trần không xuống xe xem tình hình mà nhìn về phía Trương Linh: “Bà chủ, cô không sao chứ?”
Trương Linh ôm bụng, mặt mày tái nhợt do hoảng sợ.
Nghe tài xế Trần hỏi, cô lắc đầu: “Tôi không sao, mau về nhà đi.”
Cũng may là chất lượng chiếc xe này rất tốt, tính năng vượt trội, cho nên dù bị đụng mạnh hai cái nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tính năng của xe.
Có điều, xe chạy đến nửa đường thì mặt của Trương Linh càng ngày càng trắng bệch: “Tài xế Trần, đến bệnh viện trước đi, tôi đau bụng.”
Tài xế Trần hốt hoảng, nhìn thoáng qua Trương Linh thấy cô đau đến nỗi trán đổ đầy mồ hôi thì vội nói: “Được, bà chủ, cô hãy ngồi cho vững, tôi sẽ lập tức lái đến bệnh viện ngay.” Tài xế Trần đạp chân ga, không thèm quan tâm đến đèn xanh hay đèn đỏ, nhanh chóng chạy về phía bệnh viện.
Cảm thấy bụng càng ngày càng đau dữ dội, giữa hai chân còn thấm ướt, trong lòng Trương Linh vô cùng hoảng sợ.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Vệ Huy, nhưng bây giờ anh đang trên máy bay, di động đã tắt máy, cô lại bấm số Hoàng Yến Chi.
“Yến Chi, hình như tớ sắp sinh rồi.” Giọng nói cô vừa nghẹn ngào vừa sợ hãi.
Hoàng Yến Chi biến sắc: “Cậu đang ở đâu?”
Trương Linh nhìn xung quanh rồi lắc đầu: “Tớ... tớ cũng không biết nữa. Tớ đang trên đường đến bệnh viện, Yến Chi, tớ sợ.”
“Trương Linh, hít thở sâu vào, đừng sợ, cố tỉnh táo đi. Đưa điện thoại cho tài xế để tớ nói chuyện với anh ấy.”
Trương Linh đưa điện thoại cho tài xế Trần, anh ta nói: “Cô Hoàng.”
“Tài xế Trần, bây giờ hai người đang đi về hướng nào?” Hoàng Yến Chi vừa hỏi vừa lấy chìa khóa xe: “Ông nội, Trương Linh sắp sinh, cháu đến bệnh viện xem thế nào.”
Quân lão gia chưa kịp trả lời thì cô đã đi mất.
“Tài xế Trần, bây giờ bệnh viện gần hai người nhất nằm ở đường Tân Hoa.” Hoàng Yến Chi bình tĩnh nói.
Trùng hợp thay, bệnh viện này chính là nơi trước kia Vệ Huy chọn để chuẩn bị cho Trương Linh sinh.
“Được, cô Hoàng, bây giờ tôi sẽ đưa phu nhân đến bệnh viện đó ngay.” Tài xế trả lại điện thoại cho Trương Linh rồi tăng tốc.
Trương Linh có thể cảm nhận được chất lỏng chảy dọc theo chân cô càng lúc càng nhiều. Cô cũng không biết đó là máu hay nước ối vì cô không dám nhìn: “Yến Chi, tớ sợ lắm.” Trương Linh bật khóc.
Lần đầu tiên trong đời trải qua chuyện thế này, lại không có người thân hay bạn bè bên cạnh, giờ phút này cô có cảm giác như đang một mình ở trên một hoang đảo.
Hoàng Yến Chi lái xe với tốc độ nhanh nhất có thể, chiếc xe như một mũi tên bay khỏi cung, lao vun vút về phía trước.
Khi Hoàng Yến Chi chạy đến bệnh viện, thì Trương Linh cũng vừa tới.
Trương Linh nhìn thấy cô thì liền nắm chặt tay cô: “Hu hu, Yến Chi.”
Hoàng Yến Chi đưa tay lau nước mắt cho cô, dịu dàng an ủi: “Đừng khóc, bây giờ cậu chỉ bị vỡ nước ối, đứa bé trong bụng không sao đâu. Bé nóng lòng muốn ra gặp mẹ thôi. Cậu hãy thả lỏng, cậu sẽ nhanh chóng gặp được bé cưng của cậu thôi.”
Nước mắt Trương Linh vẫn không ngừng rơi. Trong lòng cô vô cùng sợ hãi: “Yến Chi, tớ không nín được.”
“Đừng sợ, tớ ở đây với cậu. Vệ Huy đâu, anh ấy đâu rồi?”
Nghe vậy, Trương Linh càng khóc lớn hơn: “Vệ Huy sang nước F công tác rồi.”
Mặt Hoàng Yến Chi lạnh xuống. Vệ Huy này cũng thật là, đi công tác lúc nào không đi lại phải đi vào lúc này. Khó trách Trương Linh lại sợ hãi như vậy.
Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra cho Trương Linh. rồi nói: “Sản phụ đã vỡ nước ối, sắp sinh rồi.”
Ở cửa phòng sinh, Trương Linh nắm chặt tay Hoàng Yến Chi, nhất quyết không chịu buông ra: “Yến Chi, tớ sợ.”
Hoàng Yến Chi dịu dàng an ủi cô: “Đừng lo, tớ ở ngay bên ngoài chờ cậu ra, sẽ không đi đâu cả.”
“Yến Chi, tớ muốn gặp Vệ Huy.”
“Được, bây giờ ta sẽ lập tức gọi điện thoại cho anh ấy.”
Khi Trương Linh bị đẩy vào thì trên khóe mắt vẫn còn ướt đẫm. Hoàng Yến Chi nhìn cánh cửa phòng sinh đóng chặt, lấy điện thoại ra gọi cho Vệ Huy, di động của anh vẫn tắt.
Sắc mặt Hoàng Yến Chi rất nặng nề, nghe tiếng kêu đau đớn của Trương Linh trong phòng sinh truyền ra, trong lòng cô càng giận Vệ Huy hơn.
“Tài xế Trần, sao đột nhiên Trương Linh lại sinh non vậy?”
Mấy ngày trước, lúc gặp Trương Linh thì cô ấy vẫn rất khỏe mạnh mà.
Sắc mặt tài xế Trân tối sầm: “Sáng nay bà chủ đưa ông chủ đến sân bay, sau đó đến công ty, trên đường trở về thì xe của chúng tôi bị một chiếc xe phía sau đâm vào đuôi xe, không phải ngoài ý muốn mà rất giống cố ý gây tai nạn.”
Nét mặt Hoàng Yến Chi khựng lại, nhìn sang tài xế Trần: “Lời này là có ý gì?”
“Chiếc xe kia đâm vào xe chúng tôi đến hai lần. Chính là vì chuyện này mà bà chủ bị hoảng sợ.” Tài xế Trần đáp.
Bụng Trương Linh không bị va đập vào đầu, cô ấy sinh non hoàn toàn chỉ vì hoảng sợ.
Hoàng Yến Chi hỏi địa điểm xảy ra tai nạn rồi đi ra một góc gọi điện thoại cho Hely: “Tris, bây giờ tớ sẽ lập tức gửi video giám sát cho cậu ngay.”