Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hoàng Yến Chi xem xong video thì ánh mắt lạnh bằng. Qua video có thể thấy được, chiếc xe kia thật sự cố ý đâm vào đuôi xe của Trương Linh.
Nếu không phải chiếc xe này của Vệ Huy có tính năng tốt, thì với khoảng cách thế này, e rằng lần này Trương Linh đã thật sự gặp nguy hiểm, còn có thể đã một xác hai mạng rồi.
Hoàng Yến Chi nhìn về phía cánh cửa phòng sinh đóng chặt, rồi gọi điện thoại cho Vệ Huy một lần nữa.
Lần này lại liên lạc được: “Yến Chi, có chuyện gì mà lại tìm tôi gấp như vậy?”
“Trương Linh sinh non, bây giờ đang ở trong phòng sinh.” Hoàng Yến Chi lạnh giọng nói.
Vệ Huy tái mặt: “Bây giờ tôi sẽ lập tức trở về.”
Nghe vậy, trợ lý lập tức nóng nảy: “Tổng Giám đốc, bây giờ không thể về ngay được, đối tác đang chờ anh. Hợp đồng này nếu anh không đích thân đứng ra đàm phán thì bọn họ sẽ tuyệt đối không hợp tác với chúng ta đâu.”
Mặt Vệ Huy lạnh như tiền: “Không hợp tác thì thôi. Cậu nói với mấy lão già chết tiệt kia, nếu lần này không hợp tác thì lần sau đừng mong hợp tác nữa, cùng lắm thì tôi bỏ qua dự án kinh doanh ở nước F.
Bọn họ sẽ bỏ hết các thương vụ ở nước T sao?”
Trợ lý đuổi theo: “Tổng Giám đốc, thương vụ hợp tác này rất quan trọng, bọn họ là đối tác lớn nhất của chúng ta ở nước F. Nếu làm mất lòng bọn họ thì sau này chúng ta sẽ rất khó khăn trong việc khai thác thị trường kinh doanh ở nước F.”
“Vậy thì sao? Vậy nó có quan trọng bằng vợ của tôi không? Vợ tôi sắp sinh rồi.”
Bước chân của trợ lý khựng lại, không nói nên lời.
Nếu là Trương Linh sinh thì dù có chuyện gì Vệ Huy cũng sẽ chẳng quan tâm: “Tôi biết rồi, Tổng Giám đốc. Tôi sẽ xử lý chuyện bên này, nếu xử lý không được tôi sẽ liên lạc với anh sau.”
“Ừ, lần này giao toàn quyền cho cậu. Nếu bọn họ vẫn muốn đích thân tôi ra mặt thì hãy bảo bọn họ tự cút đến thủ đô.” Bây giờ Vệ Huy rất tức giận. Nếu không phải mấy lão già đó cứ khăng khăng đòi anh đích thân đến mới đồng ý tiếp tục hợp tác thì anh đã không sang đây vào lúc này, bỏ Trương Linh ở nhà một mình. Kết quả, anh vừa đi thì cô liền gặp chuyện.
Lúc này có thể nói là lòng dạ Vệ Huy nóng như lửa đốt. May mà vẫn còn chuyến bay trở về sớm, là một tiếng sau, đây là chuyến bay sớm nhất về thủ đô.
Vệ Huy mua vé xong lại gọi cho Hoàng Yến Chi: “Em dâu, Trương Linh thể nào rồi?”
Hoàng Yến Chi dán điện thoại di động lên cửa phòng sinh. Vệ Huy có thể nghe thấy rất rõ tiếng Trương Linh đang đau đớn kêu la và còn mắng anh là đồ khốn kiếp.
Mắt Vệ Huy đỏ hoe.
“Nghe thấy chưa?” Hoàng Yến Chi dửng dưng hỏi.
“Em dâu, một tiếng nữa chuyến bay của tôi mới cất cánh. Tạm thời Trương Linh nhờ cả vào em, giúp tôi chuyển lời với cô ấy là tôi sẽ trở về ngay.”
Hoàng Yến Chi không trả lời mà dứt khoát cúp máy.
Trong phòng sinh, bác sĩ đang giúp Trương Linh thả lỏng tâm trạng, nhưng trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh của mấy sản phụ khó sinh. Hơn nữa còn không có Vệ Huy ở bên cạnh, nỗi sợ trong lòng cô càng to lớn đến vô hạn, càng không cách nào nghe lọt tai lời của bác sĩ.
Bác sĩ thấy tình trạng của Trương Linh không ổn nên vội đi ra tìm người nhà của cô: “Ai là người nhà Trương Linh?”
Hoàng Yến Chi đi đến: “Tôi là bạn của cô ấy. Bây giờ người nhà của cô ấy không có ở đây, nói chuyện gì cô hãy nói với tôi.”
Bác sĩ cau mày: “Sản phụ đã sắp sinh rồi, sao người nhà còn chưa tới?”
“Chồng của cô ấy đúng lúc đang đi công tác ở nước ngoài, tạm thời chưa về kịp. Có chuyện gì cô cứ nói với tôi, tôi có thể quyết định được. Nếu xảy ra bất cứ vấn đề gì, tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm.”
Bác sĩ nhíu mày, nhưng bây giờ không còn cách nào khác: “Bây giờ tâm trạng của sản phụ rất hoảng loạn, như vậy rất bất lợi cho việc sinh con. Nếu có thể, cô hãy vào phòng sinh với sản phụ, động viên tinh thần cô ấy.”
Hoàng Yến Chi không suy nghĩ gì mà đồng ý ngay, nhanh chóng thay quần áo vô khuẩn rồi vào phòng sinh. Toàn thân Trương Linh run lên, không biết là vì sợ hay vì đau, thấy Hoàng Yến Chi đi vào liền nói cô: “Yến Chi, sao cậu lại vào đây?”
Hoàng Yến Chi đi tới bên cạnh cô, dịu dàng nói: “Tớ vào với cậu, đừng sợ, có tớ ở đây rồi. Vệ Huy đang trên đường về, cậu sẽ nhanh chóng gặp được anh ấy thôi.”
Trương Linh vừa nghe cái tên Vệ Huy thì lập tức rơi nước mắt: “Yến Chi tớ sợ sẽ không được gặp lại anh ấy nữa.”
“Đồ ngốc, suy nghĩ lung tung gì vậy. Cậu nghĩ đi, trước kia tớ gặp chuyện nguy hiểm như vậy mà còn qua khỏi, còn bây giờ cậu chỉ sinh non mà thôi. Hơn nữa bác sĩ cũng đã nói, nếu cậu phối hợp tốt thì cả
cậu và đứa bé đều sao không sao. Cho nên bây giờ chuyện quan trọng nhất mà cậu phải làm là thả lỏng, nghe theo lời bác sĩ, ngoan ngoãn phối hợp với họ.”
Giọng nói của Hoàng Yến Chi rất dịu dàng, mang theo một sức mạnh trấn an lòng người.
Trương Linh dần bình tĩnh lại, tuy vẫn lo lắng, nhưng ít nhất đã nghe theo lời bác sĩ.
“Yến Chi, tớ ở một mình được. Cậu ra ngoài đi.” Qua một cơn đau, Trương Linh khàn giọng nói.
Hoàng Yến Chi trao đổi ánh mắt với bác sĩ, thấy bác sĩ đồng ý cô mới rời khỏi phòng sinh.
Trong phòng sinh, tiếng kêu của Trương Linh ngày càng thảm thiết hơn.
Hoàng Yến Chi đã từng trải qua nỗi đau này nên hiểu rất rõ cảm giác của cô ấy. Hơn nữa, khi đó người thân của cô đều ở bên cô, cả quá trình Quân Hạo Kiện luôn nắm lấy tay cô, tiếp thêm sức mạnh cho cô.
So với Trương Linh đang chống chọi một mình thì quả thực cô vô cùng hạnh phúc.
Cô nàng này đúng là một người phụ nữ mạnh mẽ. Vì sinh non nên ca sinh của Trương Linh không được thuận lợi lắm, hơn nữa xương chậu cô lại nhỏ, khó khăn lắm mới sinh đứa bé ra được.
“Oe..Oe..” Một tiếng khóc rõ to của trẻ em vang lên trong phòng sinh, Hoàng Yến Chi thở phào nhẹ nhõm.
Mà lúc này đã qua mười mấy tiếng kể từ khi Trương Linh bị đẩy vào phòng sinh. Cuối cùng cô cũng buông lỏng nắm tay.
“Sinh... sinh rồi ư?” Bên cạnh bỗng truyền đến tiếng thở hổn hển của Vệ Huy
Hoàng Yến Chi quay sang thì thấy cả người anh đầy mồ hôi. Hai tay anh chống đầu gối, mồ hôi lăn dài trên mặt rơi thẳng xuống đất.
Cửa phòng sinh mở ra, Vệ Huy lập tức bước tới: “Bác sĩ, vợ tôi đâu rồi?”
Bác sĩ lạnh nhạt nhìn Vệ Huy, chưa từng thấy người chồng nào vô trách nhiệm như vậy, vợ mình sinh mà ngay cả bóng dáng cũng không thấy, đến khi con ra đời rồi mới xuất hiện.
“Ở bên trong đấy, mẹ tròn con vuông.” Bác sĩ lạnh lùng đáp.
Y tá ôm đứa bé ra, Vệ Huy liền nhìn qua, ngay cả dáng vẻ của đứa bé còn chưa thấy rõ đã dời mắt đi: “Linh Linh.”
Khi được đẩy ra thì Trương Linh đã mê man, chịu giày vò hơn mười tiếng đồng hồ, cô đã sớm mệt lả đi. Thấy toàn bộ tâm trí của Vệ Huy đều đặt trên người Trương Linh, Hoàng Yến Chi bèn đi làm các thủ tục. Mãi đến khi thấy bài viết trên Weibo của Vệ Huy, Bùi Ninh Hân mới biết Trương Linh đã sinh, vì vậy liền vội vàng cùng Lý Tu Kiệt chạy đến.
Bùi Ninh Hân đã về phép, nghĩ được một tuần. Hôm trước còn tụ họp cùng Hoàng Yến Chi và Trương Linh đến căn chung cư mà Bùi Ninh Hân và Lý Tu Kiệt mới mua.
Lúc hai người đến thì Trương Linh vẫn đang ngủ say.
Sinh con mất rất nhiều sức lực, phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian mới có thể bình phục.
Vệ Huy chỉ liếc nhìn con một lần, thời gian còn lại đều túc trực bên cạnh Trương Linh, không rời nửa bước.
Hoàng Yến Chi thấy Trương Linh không sao thì mới trở về, ở nhà cô cũng có trẻ con đấy.
Vừa về đến nhà đã nghe tiếng khóc của An An, cô bước nhanh hơn thì thấy con trai đang gào khóc, thấy cô, cậu nhóc liền đưa tay ra gọi mẹ.
Hoàng Yến Chi bế con: “Mẹ về rồi, không khóc nữa nhé. Là mẹ không tốt, mẹ không nên bỏ An An đi, đừng khóc nữa.”
An An ôm chặt cổ cô, thút thít gọi: “Mẹ.”
“Ừ, mẹ đây. An An đừng khóc.” Cô bế An An đi tới đi lui nhẹ nhàng vỗ về lưng con.
An An dần yên tĩnh lại. Hoàng Yến Chi áy náy nhìn Quân lão gia: “Ông nội, cháu xin lỗi vì đã về muộn.”
Quân lão gia xua tay: “Không sao, chẳng qua An An nhớ cháu nên cứ đòi cháu, khóc ầm ĩ suốt cả một đêm, làm thế nào cũng không chịu đi ngủ. Tiểu Linh thế nào rồi? Đã sinh chưa?”
“Sinh rồi ạ, hai mẹ con đều bình an. Vệ Huy đang ở trong bệnh viện với cô ấy nên cháu về trước.”
“Bình an là tốt rồi. Bình an là tốt rồi. Để ông bảo Tiểu Triệu hầm canh gà mang đến đó. Vệ Huy lần đầu làm ba, chắc còn thiếu sót rất nhiều.”
“Vâng.” Cô nghiêng đầu nhìn An An. Nhóc con đã ghé lên vai cô ngủ say.
Cô nhỏ giọng nói: “Ông nội, cháu đưa An An đi ngủ đây ạ.”
“Đi đi.” Quân lão gia gật đầu. Sắc mặt ông cũng hơi mệt mỏi.
Đến khi Hoàng Yến Chi đưa An An đi ngủ rồi ông cũng lên tầng trên nghỉ ngơi.
Hoàng Yến Chi đặt con trai vào nồi, sau đó vắt một cái khăn ấm lau mặt cho con. Có lẽ vì biết mẹ ở bên nên An An ngủ rất yên ổn.
Cô thấy con đã ngủ say mới đứng dậy đi vào phòng tắm. Ở trong bệnh viện một đêm, cả người cô toàn mùi thuốc sát trùng.
Trong bệnh viện.
Khi Trương Linh mở mắt ra thì cảm nhận được tay mình đang bị ai đó nắm. Quay đầu nhìn thì chỉ thấy đỉnh đầu đen tuyền, cô giật nảy mình.
Vệ Huy lập tức tỉnh dậy: “Linh Linh, cuối cùng em cũng tỉnh rồi.”
Trương Linh mở miệng định nói chuyện, nhưng phát hiện cổ họng mình vô cùng đau rát.
Vệ Huy đứng dậy rót cho cô một ly nước ấm: “Nào, uống nước trước đi em.”
Trương Linh uống hơn nửa ly nước từ tay anh: “Sao anh lại trở về?”
“Nhận được điện thoại của Yến Chi thì anh lập tức bay về ngay. Xin lỗi, lúc quan trọng như vậy mà anh lại không ở bên cạnh em. Lần này sợ lắm phải không?” Vệ Huy nhìn vào mắt cô, áy náy nói.
Trương Linh gật đầu, thành thật thừa nhận chuyện mình hoảng sợ: “Vâng, em sợ đến phát khóc. May mà có Yến Chi ở bên cạnh em. Lúc đó em đã nghĩ, nếu em khó sinh, không thể gặp lại anh nữa thì phải làm sao đây.”
“Sao có thể chứ. Anh đã nói sẽ ở bên cạnh em cả đời, sao có thể nuốt lời được. Hơn nữa, bây giờ y học tiến bộ như thế, em nhất định sẽ không sao.” Vệ Huy an ủi cô.
Trương Linh dựa vào lòng anh: “Huy, con đâu rồi?”
“Ở trong phòng trẻ sơ sinh đấy, là một bé gái vô cùng đáng yêu và khỏe mạnh, không giống đứa bé bị sinh non chút nào cả.” Vệ Huy cười nói.
Nghe vậy, Trương Linh liền vui vẻ: “Em muốn gặp con.”
“Em đợi một lát, trước tiên để bác sĩ kiểm tra cho em, xong rồi anh sẽ bảo bác sĩ bế con tới đây.”
“Được, vậy anh mau gọi bác sĩ vào kiểm tra cho em đi.” Trương Linh nôn nóng. Cô mất rất nhiều sức lực để sinh đứa bé này, khi sinh ra rồi cô đã mệt mỏi đến không còn chút sức lực nào, chưa kịp nhìn con đã thiếp đi.
Bác sĩ kiểm tra cho cô xong, xác định không có vấn đề gì, Vệ Huy mới bảo y tá bế đứa bé đến. Bé gái da đỏ hỏn, mặt đầy nếp nhăn, thật ra trông rất xấu xí, nhưng trong mắt Vệ Huy và Trương Linh, nhìn sao cũng thấy bé là cô bé xinh đẹp nhất trên đời.
Đứa bé vừa chào đời, mắt vẫn còn nhắm, cô cẩn thận ôm con vào lòng, cúi đầu nhìn rồi hôn lên mặt con: “Huy, đây là con gái của chúng ta.”
“Ừ, đây là con gái của chúng ta, trông rất giống em.”
Trương Linh bật cười nhìn anh: “Thế này mà anh cũng có thể nhìn ra là giống ai à?”
Vệ Huy nói như chuyện đương nhiên: “Con là do em sinh, tất nhiên là giống em.”
Trương Linh cạn lời, cúi đầu tiếp tục ngắm con gái, ánh mắt vô cùng dịu dàng. Đây là người duy nhất trên đời chảy chung dòng máu với cô, là người thân thiết nhất của cô, ngoại trừ Vệ Huy.
“Huy, chúng ta gọi con là Quả Quả được không?”
“Được, em muốn gọi sao thì gọi vậy. Quả Quả, nghe rất hay.” Vệ Huy tất nhiên không có ý kiến gì. Bây giờ sức đề kháng của bé còn rất yếu, không lâu sau thì y tá bế bé đi.
Trương Linh vừa tỉnh ngủ nên không buồn ngủ nữa, dựa vào đầu giường trò chuyện với anh.
“Đúng rồi, Yến Chi đâu?”
“Em dâu về nhà trước rồi. Cô ấy ở lại bệnh viện với em suốt cả một đêm, mãi cho đến khi em ra ngoài, thấy em bình an vô sự, cô ấy mới rời đi.”
Trong lòng Trương Linh vô cùng cảm động. Lần này nếu không có Hoàng Yến Chi, rất có thể cô sẽ không ra khỏi phòng sinh được.
Cô nhìn Vệ Huy nghiêm túc nói: “Huy, em cảm thấy mình vẫn rất hạnh phúc, có được một người bạn thân luôn cho đi mà không cần nhận lại như Yến Chi.”
“Chờ sau khi em ra tháng, anh sẽ mời hai người bạn thân của em ăn một bữa. Anh không biết đâu, lúc em ngủ, Ninh Hân đã gọi mấy cuộc điện thoại đến hỏi thăm tình hình của em. Cô ấy đang trên đường trở về, có lẽ sẽ nhanh chóng đến đây thôi.”
“Sao Bùi Ninh Hân lại trở về?”
“Cô ấy lo cho em.”
Nói đến đây thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, không lâu sau thì Bùi Ninh Hân bước vào phòng bệnh: “Trương Linh, đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Trương Linh lắc đầu, ấm ức đáp: “Chưa đỡ, tớ rất không khỏe. Ninh Hân tớ đau muốn chết luôn.”
Bùi Ninh Hân đau lòng, ngồi xuống giường bệnh của cô: “Yến Chi nói cậu sinh đến mười mấy tiếng đồng hồ, phải chịu rất nhiều đau đớn.”
Trương Linh nhìn vào mắt Bùi Ninh Hân, tiếp lời: “Đúng vậy. Lúc đó tớ còn tưởng rằng bác sĩ muốn rạch một dao lên bụng tớ nữa đấy. Nếu thật sự như vậy thì sau này tớ sẽ không thể mặc đồ đẹp được mất.”
Bùi Ninh Hân cạn lời, vỗ nhẹ lên vai cô: “Trương Linh, cậu đúng là hết thuốc chữa. Tớ đang nói chuyện nghiêm túc với cậu đấy, cậu lại nói nhảm với tớ.”
“Tớ cũng nói nghiêm túc mà. Lúc đó tớ thật sự sợ muốn chết.” Trương Linh ấm ức, vì sao cô nói thật mà không ai tin vậy.
Bùi Ninh Hân bỗng ôm lấy cô: “Trương Linh, chúc mừng cậu đã làm mẹ.”
Trương Linh ngẩn ra, cũng ôm lấy cô ấy, mặt mày dịu dàng: “Ừ, tớ làm mẹ rồi. Ninh Hân tớ vui lắm.”
“Cậu vui là được rồi. Có đều, không phải còn một tháng nữa mới tới ngày dự sinh của cậu sao? Sao đang yên đang lành lại sinh non vậy?” Bùi Ninh Hân thấy khó hiểu.
Vừa nghe hỏi vậy, nụ cười trên mặt Trương Linh liền vụt tắt. Mà Vệ Huy đã biết chuyện gì xảy ra, mặt mày cũng vô cùng lạnh lẽo.
Say khi vừa biết chuyện, anh đã lập tức cho người đi điều tra xem người gây ra vụ tai nạn là ai, nhưng bây giờ vẫn chưa có kết quả.
Cảm nhận được bầu không khí trong phút chốc trở nên nặng nề, Bùi Ninh Hân liền đoán lần Trương Linh sinh non là có nguyên nhân. Bây giờ nghĩ lại tình cảnh khi đó mà Trương Linh vẫn thấy sợ.
Nếu lúc đó không may đụng trúng bụng thì có phải con gái cô sẽ... Cô không dám nghĩ tiếp nữa.
“Trương Linh có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Bùi Ninh Hân hỏi.
Trương Linh nhếch môi: “Chuyện đã qua rồi. Bây giờ tớ và đứa bé cũng không sao, chuyện phiền lòng này để Vệ Huy xử lý đi. Đúng rồi, cậu vẫn chưa gặp con gái tớ phải không, để tớ bảo y tá bế đến cho cậu xem, cực kỳ đáng yêu luôn.”