Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai tháng sau.
“Mẹ ơi, hôm nay ba có về không.” An An ngước lên hỏi Hoàng Yến Chi đang vẽ tranh.
“Ba sẽ trở về vào sáng mai.”
“Vâng.” An An nói.
“Con nhớ ba à? Vậy mẹ gọi cho ba nhé.”
An An lắc đầu: “Không cần, không cần gọi cho ba ạ.”
Nghe vậy, Hoàng Yến Chi nhìn con trai mình: “Tại sao, An An không nhớ ba sao?”
An An nghiêng đầu suy nghĩ, gương mặt nhỏ nhắn đầy mâu thuẫn. Thật ra, cậu bé rất nhớ ba, nhưng cậu lại không muốn ba mình về. Hoàng Yến Chi thấy vẻ mặt rối rắm của con trai mà cảm thấy buồn cười, đặt cọ vẽ trên tay xuống: “Sao vậy con?”
“Mẹ ơi, nếu ba trở về, thì con không thể ngủ với mẹ nữa.” Đây là điều An An rối rắm nhất. Mỗi lần ba về là lại không cho cậu bé ngủ với mẹ. Ngay cả kể chuyện cũng là ba kể, còn ở bên cạnh mẹ cả ngày, mẹ hoàn toàn không có thời gian chơi với cậu bé.
“Chẳng phải lần trước An An đã hứa với ba là sẽ ngủ một mình rồi sao?” Hoàng Yến Chi trêu con trai.
Nhắc tới chuyện này, An An lại càng rối rắm hơn. Lần trước Quân Hạo Kiện đưa An An ra ngoài chơi, cậu nhóc thích một bộ đồ chơi, muốn ba mua cho mình. Quân Hạo Kiện bèn dụ dỗ con trai, nếu sau này cậu bé chủ động ngủ một mình, thì anh sẽ mua cho cậu bé. Không thể cưỡng lại sự cám dỗ của đồ chơi, An An đã gật đầu đồng ý, kết quả một lần sa chân để lại mối hận ngàn đời. Sau ngày đó, chỉ cần cậu bé muốn ngủ với mẹ, thì ba lại mang chuyện này ra nhắc nhở cậu.
Hoàng Yến Chi đã dạy An An từ nhỏ rằng, đã hứa chuyện gì với người khác thì phải thực hiện, không được thất hứa, vì vậy, mặc dù An An rất không cam tâm, nhưng vẫn về phòng mình ngủ.
“Nhưng mẹ ơi, đã lâu rồi con không ngủ cùng mẹ, tối nay con có thể ngủ cùng mẹ được không?” An An khẽ cầu xin, đôi mắt to chớp chớp. Mỗi lần An An xin cô chuyện gì, cũng đều tỏ ra mềm yếu dễ thương như vậy. Cậu bé biết chỉ cần mình làm nũng thì mẹ sẽ đồng ý. Quả nhiên, Hoàng Yến Chi không thể từ chối con trai liền gật đầu đồng ý: “Được rồi, tối nay mẹ ngủ với con.”
“Sáng mai thức dậy, con muốn thấy mẹ.” An An lại tiếp tục đưa ra yêu cầu. Đã rất nhiều lần, rõ ràng mẹ cũng hứa sẽ ngủ với mình, kết quả buổi sáng thức dậy lại không thấy mẹ đâu.
“Được, mẹ hứa với con, sáng mai khi mở mắt ra, con sẽ nhìn thấy mẹ, đã được chưa nào?”
“Vậy mẹ ơi, mẹ không được nói với ba đâu đấy.” Nếu không, ba sẽ chê cười cậu bé, nói cậu không giữ lời.
“Được, không nói với ba.” Hoàng Yến Chi gật đầu mỉm cười. Dù sao thì ngày mai anh mới trở về.
An An lập tức vui vẻ. Buổi tối, An An đi tắm rồi trèo lên giường sớm. Thấy Hoàng Yến Chi bước vào, cậu bé mới dịch sang một bên, bàn tay bé nhỏ vỗ vào chỗ bên cạnh: “Mẹ ơi, con đã làm ấm chăn cho mẹ rồi này.”
Hoàng Yến Chi mỉm cười. An An đã học được chiêu này từ Quân Hạo Kiện. Vào mùa đông, trời lạnh thì anh sẽ giúp cô làm ấm chăn, còn nói với con trai rằng, mẹ là con gái, rất sợ lạnh, chúng ta là con trai nên phải đối xử tốt với mẹ. Vì vậy, mỗi khi cậu bé ngủ cùng cô thì luôn giúp cô làm ẩm chăn đệm, dù là vào ngày hè nóng bức.
Hoàng Yến Chi nằm xuống bên cạnh An An rồi cúi đầu hôn lên gương mặt nhỏ bé của con trai: “Cảm ơn cục cưng.” Cô cầm lấy quyển truyện cổ tích trên bàn cạnh giường, mở sách ra, bắt đầu nhẹ giọng kể chuyện cho An An nghe. Cậu bé nằm trong lòng cô, ban đầu nghe rất chăm chú, còn hỏi cô một số vấn đề, nửa giờ sau thì đã ngủ thiếp đi.
“Ngủ nhanh thật đấy.” Hoàng Yến Chi mỉm cười, đặt quyển sách sang một bên rồi ôm con trai ngủ. Mặc dù là giường trẻ em, nhưng vóc dáng cô không quá cao, lại mảnh khảnh nên không có vẻ chật chội.
Ngủ đến nửa đêm, Hoàng Yến Chi đột nhiên nghe tiếng bước chân, mở mắt thì thấy một bóng người mơ hồ trong bóng tối, không phải Quân Hạo Kiện thì còn ai. Cô hơi ngạc nhiên, ngồi dậy rồi cố gắng nói thật khẽ để không đánh thức con trai: “Sao anh lại về vào giờ này?”.
Quân Hạo Kiện đi đến bên giường và ngồi xuống, sau đó mở đèn ngủ, ánh sáng vừa đủ để thấy cảnh tượng trong phòng, khóe mắt nhìn lướt qua nhóc con đang ngủ đến chảy nước dãi: “Anh nhớ em nên về. Về phòng ngủ nhé?”
Hoàng Yến Chi nhìn sang con trai rồi lắc đầu: “Em đã hứa với An An là ngủ cùng con tối nay.”
“Thằng bé ngủ rồi.” Quân Hạo Kiện nói, giọng điệu hơi chua. Hôm nay anh vội trở về, cứ nghĩ cuối cùng cũng có thể ôm vợ ngủ, kết quả khi về đến nhà lại không thấy vợ trên giường, vào phòng con trai thì thấy cô và con trai đang ngủ ngon lành.
Hoàng Yến Chi vỗ nhẹ vào cánh tay của anh: “Anh ngủ đi. Sáng mai An An thức dậy mà không thấy em thì sẽ khóc.”
“Em không ngủ cùng anh, bây giờ anh cũng muốn khóc.” Quân Hạo Kiện buồn bực nói: “An An đã ba tuổi rồi, không cần ngủ cùng người khác nữa.”
“Còn anh năm này đã ba mươi bảy tuổi rồi.” Hoàng Yến Chi cạn lời nhìn anh, ý là càng không cần có người ngủ cùng nữa.
Không ngờ anh nghe vậy thì hoàn toàn đen mặt, không nói không rằng dứt khoát bế cô lên. Quả nhiên hành động vẫn có hiệu quả hơn dịu dàng gì đó nhiều. Cô không kịp đề phòng liền vội ôm lấy cổ anh theo phản xạ tự nhiên.
“Chăn.” Cô khẽ nói. Vừa rồi anh nhấc cô lên, chiếc chăn trên người An An đã bị rơi xuống đất. Anh đặt cô xuống, bước tới đắp chăn cho con trai rồi tắt đèn, sau đó lại bế cô trở về phòng mình.
“Nào, chúng ta đi tắm thôi.” Quân Hạo Kiện bế cô vào phòng tắm.
“Em tắm rồi.”
“Vậy tắm lại.” Vậy là Quân Hạo Kiện bế cô vào phòng tắm.
Quân Hạo Kiện đóng cửa phòng tắm lại rồi liền vùi vào hôn lên môi cô tới tấp.....Kết thúc nụ hôn anh liền buông cô ra. Sau khi xã nước đầy bồn, thử nhiệt độ vừa phải anh liền không chút do dự lột sạch quần áo cô ra rồi thả cô vào bồn tắm, lấy sữa tắm vào lòng bàn tay rồi cho vào nước. Anh nhìn thấy da thịt trắng mịn màng thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp bọt, nơi mềm mại căng tròn của cô lộ ra phân nửa muốn câu dẫn người khác phạm tội mà.
Quân Hạo Kiện từ tốn cởi quần áo trên người mình ra, bước vào bồn tắm lớn cùng cô. Bàn tay anh nhẹ nhàng sờ ven theo cặp đùi trắng nõn của cô mà vuốt ve, anh dùng chân tách hai đùi cô ra, ngón tay nhanh chóng đưa vào nơi tư mật của cô khoáy đảo, ngón tay không ngừng rút ra rồi lại đâm vào.
Hoàng Yến Chi bị kích thích bất ngờ mà mở to mắt nhìn anh, bên dưới bị ra vào đến cơ thể co quắp, đôi chân cô không ngừng run run mà mở rộng ra tiếp đón, miệng không nhịn được phát ra âm thanh kiều mị.
“Ưm...aa...a..” Bỗng nhiên ngón tay Quân Hạo Kiện bất ngờ tăng tốc, ngón tay thon dài nhanh chóng ra vào nơi ẩm ướt của cô nhanh mạnh đến mức không không nhìn rõ được. Từ một ngón tay biến thành hai ngón, không chỉ ra vào liên tục, nhanh mạnh bên trong cô. Anh còn cố ý thỉnh thoảng khoáy khoáy bên trong cô, cộng thêm sức nước khiến cô không kiềm được tiếng rên rỉ vang lên văng vẳng trong phòng tắm. Không chịu nổi nữa cô thốt lên tiếng rên rỉ kéo dài “ưmmmmm..”
Cao trào qua đi Hoàng Yến Chi nằm trong bồn tắm mà thở hỗn hển. Quân Hạo Kiện thấy cô thở gấp nên anh để cô nghĩ ngơi tầm là hai giây thì liền tiếp tục cuối người xuống mà ngậm lấy đoá hoa trên ngực cô mà thỏa sức m*t.. Bên dưới cũng không để yên mà dùng vật to lớn đâm thẳng vào nơi tư mật của cô. Anh ra sức thúc đẩy ra vào làm làn nước trong bồn văng tung toé ra ngoài nền gạch.
Hai người liền tắm mất hơn hai tiếng đồng hồ. Anh tắm rửa xong thì nằm trên giường ôm vợ, lúc này mới thỏa mãn nhắm mắt ngủ. Hoàng Yến Chi đang mơ màng ngủ, bỗng cảm thấy lồng ngực rất bức bối, như thể bị một ngọn núi lớn đè lên. Cô mở mắt ra thì thấy một cái đầu đen thùi lùi. Quân Hạo Kiện thấy cô thức dậy, bèn ngẩng đầu lên, cười tít mắt nói: “Vợ à, chào buổi sáng.”
“Quân Hạo Kiện, em là người, không phải một cỗ máy.” Hoàng Yến Chi nhìn anh chằm chằm. Đêm qua, hai người bọn họ đã có đại chiến ba trăm hiệp. Kết quả mới sáng sớm mà người đàn ông này lại bắt đầu... Hiện giờ cô chỉ cảm thấy cả người mỏi nhức.
“Cho nên lần này anh sẽ động, em chỉ cần nằm yên hưởng thụ là được.” Quân Hạo Kiện nói một cách hùng hồn, sau đó tiếp tục vùi đầu xuống ngực cô, bàn tay hư hỏng tháo thắt lưng áo ngủ của cô ra.
“Tối được không, anh để em nghỉ ngơi một chút đi.” Nói xong Hoàng Yến Chi liền đẩy anh ra. Người ta nói sợ đất hỏng chứ không lo bò chết, nhưng cô có thể sẽ trở thành mảnh đất đầu tiên bị cày đến hỏng mất. Con bò nào đó làm việc suốt cả đêm mà lúc này vẫn vô cùng hăng hái, còn cô lại mệt đến mức một ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.
“Vợ, em phải hiểu cho tâm trạng của một người đàn ông bị cấm dục hơn hai tháng chứ.” Quân Hạo Kiện nói một cách mơ hồ. Lần trước anh về nhà lại ngay lúc cô đang đến kỳ, ngay cả chút canh thịt cũng không được uống, lần này tất nhiên phải ăn bù.
“Hạo Kiện, trước tiên anh hãy nghe em nói, tối đi, đến tối chúng ta lại làm.” Lúc này cô chỉ muốn ngủ.
“Em ngủ đi, không cần quan tâm đến anh.” Quân Hạo Kiện nói, sau đó lại tiếp tục cúi đầu vào hai cái bánh bao to tròn láng mịn mà ra sức m*t mác nhào nặn.
Hoàng Yến Chi không nói nổi thành lời, anh cho rằng em là người chết sao, anh tác chiến thể mà em vẫn có thể không hề hay biết gì, mặc kệ được sao? Quân Hạo Kiện hiểu rõ cơ thể của cô còn hơn bản thân cô, cô nhanh chóng bị anh làm mê muội. Khi hai người đã định tiến hành giao lưu sâu hơn nữa thì cửa phòng bị gõ: “Mẹ ơi.” Giọng nói non nớt của An An truyền vào tai hai người đang làm chuyện giới hạn độ tuổi. Động tác của Quân Hạo Kiện khựng lại, rồi lại tiếp tục vùi đầu vào ngực cô, Hoàng Thị và đẩy anh ra: “Con trai anh đang ở bên ngoài đấy.”
“Đừng quan tâm, không trả lời thì thằng bé sẽ về phòng mình thôi.” Lúc này Quân Hạo Kiện sao còn có thời gian quan tâm đến con trai nữa. Vừa nói, anh vừa vùi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, đưa tay kéo một cái, áo ngủ lập tức bị ném anh xuống đất.
Tối qua An An ngủ cùng mẹ, ngủ cực kỳ ngon, vậy mà sau khi thức dậy, cậu bé lại không thấy mẹ trên giường. Cậu bé bĩu môi không vui, tối qua mẹ đã hứa sẽ ngủ cùng mình mà: “Mẹ.” Bàn tay mũm mĩm dụi mắt, trèo xuống giường rồi chạy đến gõ cửa phòng ba mẹ. Cậu bé nhón chân, nắm lấy tay nắm cửa nhưng không mở được, bởi vì cửa đã bị Quân Hạo Kiện khóa trái. An An đưa tay gõ lên cửa phòng: “Mẹ ơi.”
Trong phòng, Quân Hạo Kiện đang định cởi bỏ ràng buộc cuối cùng trên người. Ngoài cửa, An An đợi một lúc mà không ai trả lời, giọng điệu gọi mẹ nghe vô cùng tủi thân.
Hoàng Yến Chi nghe vậy thì rất đau lòng, đẩy anh ra, sau đó nhặt áo ngủ khoác lên người, rồi dịu dàng lên tiếng: “An An, mẹ đây.”
Quân Hạo Kiện nằm ngửa trên giường, nhìn xuống em trai nhỏ” đã sẵn sàng chiến đấu của mình mà không thể không u oán... Hoàng Yến Chi đi ra ngoài rồi lập tức khép cửa lại, ngồi xổm xuống, xoa mặt con trai: “Mẹ đây, sao vậy con?”
“Mẹ ơi, mẹ nói khi con thức dậy là có thể thấy mẹ mà.” An An ấm ức, kết quả lại vẫn như mấy lần trước, khi thức dậy thì không thấy ai cả. Không cần nghĩ, cậu bé cũng biết ba mình đã về. Lần nào ba về cũng cướp mẹ với mình.
Hoàng Yến Chi xấu hổ vì thất hứa với con trai. Đều tại người đàn ông kia cả: “Là mẹ không đúng, mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi An An. Con tha thứ cho mẹ không?”
“Mẹ ơi, ba về rồi đúng không?” An An hỏi.
“Ừ, tối qua ba đã về, còn vào xem An An nữa, nhưng con đã ngủ mất rồi.” Hoàng Yến Chi dịu dàng đáp.
An An nhíu mày, quả nhiên như thế. Lúc này, cánh cửa phòng mở ra, Quân đội nhân đã thay quần áo và bước ra, nhìn nhóc con vừa phá hư chuyện tốt của mình: “Sao thức dậy mà không thay quần áo?” An An vẫn đang mặc đồ ngủ. Quân Hạo Kiện nắm tay con trai, định dắt con đi thay quần áo thì An An vùng tay ra: “Con muốn mẹ thay.”
An An muốn mẹ thay quần áo cho mình, nhưng cậu bé lại không chống cự lại được sức của ba mình nên bị anh sách về phòng.
Trong phòng, An An ngồi trên giường, hai tay bé nhỏ ôm ngực, tức giận trừng mắt với ba: “Ba lại giành mẹ với con rồi.”
Quân Hạo Kiện ngồi trên sàn nhà, tầm nhìn vừa đủ để nhìn thẳng con trai: “Đó là vợ ba, nên phải ngủ với ba.”
“Nhưng mẹ cũng là mẹ của con, tại sao mẹ con lại không thể ngủ với con?”
“Con có thấy ai ngủ với mẹ mình không?” Quân Hạo Kiện thản nhiên hỏi ngược lại.
An An nhíu mày, chưa kịp phản ứng thì anh lại nói tiếp: “Sau này con có thể ngủ với vợ mình.”
“Vậy khi nào con mới có thể có vợ?”
“Khi nào con lớn bằng ba.”
“Khi con lớn bằng ba, thì có thể gọi mẹ là vợ sao?”
Quân Hạo Kiện đen mặt: “... Vẫn gọi là mẹ.”
An An cau mày: “Không phải là vợ con sao? Ba nói vậy mà.”
Sắc mặt Quân Hạo Kiện càng đen hơn: “Không, đó là vợ ba, con chỉ có thể gọi là mẹ, không thể gọi là vợ được.”
Thấy An An định hỏi tiếp, Quân Hạo Kiện đứng dậy: “Được rồi, mau thay quần áo đi.” Anh ném quần áo lên giường, để An An tự mặc, cậu bé lại giận dỗi ngồi im không nhúc nhích.
“Nếu con còn không thay quần áo, lát nữa sẽ đi học muộn và bị cô giáo mắng, ba mẹ cũng sẽ mặc kệ con.” Đầu tháng Chín, An An đã bắt đầu đi nhà trẻ. An An không muốn thay quần áo, nhưng nghĩ đến chuyện còn phải đến trường, cậu bé vẫn không thể không đứng dậy, mặc quần áo vào. Khi xuống tầng dưới, Hoàng Yến Chi đã dọn bữa sáng lên bàn, tất nhiên, đó không phải do cô làm: “An An, ăn đi con, lát nữa mẹ đưa con đi nhà trẻ.”
An An cười tít mắt chạy đến: “Mẹ ơi, hôm nay mẹ còn chưa hôn chào buổi sáng con đấy.”
Hoàng Yến Chi bật cười, cúi xuống hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai: “Chào buổi sáng, cục cưng”
An An nhón chân hôn lại cô, rồi quay đầu cười đắc ý với Quân Hạo Kiện. Anh lập tức đen mặt, thằng nhóc này. Anh cũng đi đến bên cô, cúi đầu hôn cô: “Vợ à, anh cũng muốn hôn chào buổi sáng.”
Hoàng Yến Chi lườm anh, người đàn ông này sao lại ấu trĩ như thế nhỉ. Cô đẩy anh ra, đi thẳng vào bếp. Anh nhìn theo cô, ánh mắt sâu kín. An An che miệng cười, sau đó bị anh lườm một cái.
Ăn xong buổi sáng, An An đi xuống tầng dưới, trên tay cầm cái ba lô nhỏ: “Ba, có thể đi được chưa?”
Quân Hạo Kiện nhanh chóng uống hết ly sữa rồi đứng dậy: “Đi thôi.” An An đang học tại một nhà trẻ thuộc học viện quân khu Đại viện, rất gần nơi này, đi từ từ cũng chỉ mất hai mươi phút.