Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong phòng trẻ sơ sinh của bệnh viện, James nhìn vào phòng qua cửa kính.
An An ngồi trên chân hắn, chỉ vào hai đứa bé ở gần bọn họ: “Chú James, kia là em trai và em gái cháu, có đẹp không ạ?” Hai đứa bé, một đứa lớn hơn đứa còn lại một chút, cả hai đều nhăn nheo, thật sự không thể nói là đẹp, nhưng James vẫn gật đầu: “Ừ, đẹp lắm”
An An lại chỉ đứa bé cạnh bên: “Còn kia là con của mẹ nuôi cháu, sinh cùng một lúc với hai em cháu.”
James nhìn thoáng qua đứa bé kia rồi lập tức nhìn về hai đứa bé sinh đôi nhà họ Quân, ánh mắt dịu dàng.
James bảo Peter đưa An An về phòng bệnh Hoàng Yến Chi, sau đó hai người họ rời khỏi bệnh viện.
Lúc hắn ngồi trên xe thì đúng lúc thấy Quân Hạo Kiện dẫn hai ông cụ vào cửa phòng bệnh.
Hai đứa bé song sinh nhà họ Quân chào đời thuận lợi, người vui mừng nhất chính là hai ông cụ. .
Hai ông đi thăm Hoàng Yến Chi trước, biết cô đang ngủ thì không đi vào nữa mà đến phòng
trẻ sơ sinh trước.
Mặc dù hai chị em nhà họ Quân sinh non nhưng rất khỏe mạnh, lúc này đang ngủ say sưa.
Hai ông cụ thấy mà yêu thích không thôi. Đây là cặp song sinh duy nhất trong vòng năm đời của nhà họ Hoàng lẫn nhà họ Quân.
“Đã đặt biệt danh chưa?” Quân lão gia hỏi cháu mình.
Quân Hạo Kiện mỉm cười: “Bé gái tên là Đường Đường.”
“Còn bé trai thì sao?” Thấy Quân Hạo Kiện không nói tiếp nên Quân lão gia hỏi.
Quân Hạo Kiện mím môi, ăn ngay nói thật: “Chưa nghĩ tới ạ”
Quân lão gia: “...” Hoàng lão gia: “...”
Chưa thấy người cha nào trọng nữ khinh nam như vậy
“Hay cứ gọi là bé cưng đi.” Quân Hạo Kiện nói qua loa.
Quan lão gia: “...” Hoàng lão gia: “...” Có thể qua loa hơn được nữa không? Cuối cùng vẫn là Hoàng lão gia đứng ra đặt biệt danh là Thần Thần.
Khi Hoàng Yến Chi tỉnh lại, trong phòng bệnh chỉ có một mình Quân Hạo Kiện, nhưng trong phòng lại đầy hoa tươi và đủ loại đồ ăn.
Quân Hạo Kiện thấy cô tỉnh thì chủ động nói: “Ông nội và mẹ đi xem con rồi, chút nữa sẽ trở về. Bây giờ em có thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Bây giờ em ổn lắm.” Lần này sinh thuận lợi ngoài dự liệu, ngay cả Hoàng Yến Chi cũng ngạc nhiên.
So với lần mang thai An An, lần này từ khi mang thai đến khi sinh đều rất suôn sẻ, hoàn toàn không hề giày vò cô.
“Trương Linh sao rồi?” Hoàng Yến Chi vẫn nhớ cô sinh trước Trương Linh.
“Sinh rồi, là một bé trai, đang nằm cạnh bên phòng em, mẹ tròn con vuông.” Tuy rằng Trương Linh vào phòng sinh trước, nhưng quá trình sinh không thuận lợi bằng Hoàng Yến Chi, khiến cô nàng mệt đến thừa sống thiếu chết, khó khăn lắm mới sinh được đứa bé.
Hoàng Yến Chi biết Trương Linh mẹ tròn con vuông thì an tâm. Vệ Huy tất nhiên sẽ chăm sóc chu đáo cho cô ấy.
Cô vừa sinh xong, tuy rằng đã ngủ một giấc nhưng vẫn rất mệt, cho nên nói với Quân Hạo Kiện vài câu thì lại ngủ.
Quân Hạo Kiện nắm tay cô, luôn túc trực trong phòng bệnh, ở cạnh cô một bước cũng không rời.
Ngày hôm sau, khi James đến bệnh viện thăm Hoàng Yến Chi tiết thì gặp Quân Hạo Kiện ở phòng bệnh.
Quân Hạo Kiện không hề về ngạc nhiên khi thấy James đến.
Hoàng Yến Chi nhếch mày, nhìn sang Quân Hạo Kiệ ý hỏi anh thông báo à?
Quân Hạo Kiện khẽ lắc đầu, thật sự không phải anh làm
Ánh mắt của James lưu luyến trên mặt Hoàng Yến Chi một lúc lâu: “Sức khỏe sao rồi?”
“Khỏe rồi” Hoàng Yến Chi khẽ gật đầu.
Cô bị James nhìn đến mất tự nhiên, nên hơi cụp mắt xuống.
Quân Hạo Kiện thấy thế thì chậm rãi bước đến chắn giữa Hoàng Yến Chi và James: “Cảm ơn anh đã đến thăm vợ tôi.”
Ánh mắt James nặng nề, không tiếp lời Quân Hạo Kiện.
Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ ưa Quân Hạo Kiện: “Peter, đến xem đi” Peter bước đến, mỉm cười với Quân Hạo Kiện: “Tôi kiểm tra sức khỏe sản phụ nhé, không để ý chứ?”
Quân Hạo Kiện tránh sang một bên.
Peter là bác sĩ, hơn nữa còn là một bác sĩ giỏi, để anh ta kiểm tra sức khỏe cho Hoàng Yến Chi, anh cũng yên tâm hơn.
Sức khỏe của Hoàng Yến Chi thật sự không có bất cứ vấn đề gì. Biết vậy nên cuối cùng James cũng yên tâm.
Y tá bế hai đứa bé đến: “Cô Quân, đến giờ cho hai bé uống sữa rồi.”
Nghe vậy, Quân Hạo Kiện nhìn xem James, ý bảo hắn đi ra ngoài.
Nhưng James không đi ra mà lại nói: “Tôi có thể bế bé không?” Ánh mắt hắn có chút mong đợi.
“Được” Hoàng Yến Chi? đáp
Quân Hạo Kiện nhận lấy bé trai từ tay y tá, rồi cẩn thận đưa cho James.
James hơi ghét bỏ, hắn chỉ muốn bế con gái của Hoàng Yến Chi. Mặc dù nghĩ vậy, nhưng động tác của hắn vẫn rất nhẹ nhàng.
Hắn rủ mắt nhìn đứa bé đang ngủ say trong lòng mình, da dẻ đứa bé vẫn nhăn nheo.
Có lẽ vì mang thai đôi nên bé hơi gầy yếu, nhìn thế nào cũng rất yếu ớt.
James vô thức hành động nhẹ nhàng lại, cứ lo bất cẩn sẽ làm đứa bé bị thương.
j
“Có thể cho tôi nhận đứa bé này làm con nuôi không?” James nhìn đứa bé thật lâu, cuối cùng không nhịn được mà mở lời.
Hắn muốn có mối quan hệ liên quan đến Hoàng Yến Chi nhiều hơn, dù một chút thôi cũng được.
Nghe thấy lời này, Peter thầm thở dài thườn thượt.
Người đàn ông này e rằng cả đời cũng không thể từ bỏ Hoàng Yến Chi được. Nhất thời phòng bệnh rơi vào sự im lặng đến quái đản.
Ánh sáng trong mắt James tắt dần, ngay khi hắn định bỏ cuộc thì Quân Hạo Kiện lại đáp: “Được”
James quay sang nhìn anh, vô cùng ngạc nhiên. Hắn cho rằng người có khả năng không đồng ý nhất chính là Quân Hạo Kiện.
Dù sao trước kia mình cũng từng muốn giết anh ta.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Sau khi sinh đôi, Hoàng Yến Chi không đủ sữa cho hai đứa bé, cặp sinh đôi của nhà họ Quân thường không đủ no, đành phải dùng sữa bột ăn dặm.
Nhưng Thần Thần là đứa bé kén chọn, không phải sữa mẹ thì không uống, giống y đúc An An khi còn bé.
Vừa cho cậu nhóc uống sữa bột thì cậu bé liền gào khóc long trời lở đất, rất ra dáng không chọc thủng trời thì thể không bỏ qua.
Chỉ cần cho uống sữa mẹ là cậu bé sẽ lập tức ngừng khóc ngay, Quân Hạo Kiện nhìn mà nghiến răng.
“Yến Chi, bắt đầu từ ngày mai cứ để con uống sữa bột hết đi.” Quân Hạo Kiện so đo với con trai, cũng bởi vì tên nhóc thối này kén chọn mà con gái anh đã ba ngày chưa được uống sữa mẹ rồi.
Lúc con gái anh được sinh ra vốn đã gầy rồi, bây giờ phần lớn sữa mẹ đều cho thằng nhãi này uống.
Thằng nhóc này thì ăn đến béo mũm, chỉ thương cô con gái nhỏ của anh, gầy như giá đỗ, làm Quân Hạo Kiện đau lòng không thôi.
Hoàng Yến Chi dở khóc dở cười: “Nếu con khóc thì anh dỗ nhé?” Nghĩ đến sức khóc của con trai, Hoàng Yến Chi lại đau đầu.
Chưa thấy đứa trẻ nào khóc ghê gớm như thế, tiếng gào phải gọi là kinh người
Mặc dù khi còn bé, An An cũng khóc, nhưng chỉ khóc một hồi là sẽ dừng.
Nhưng cậu nhóc này thì không, nhóc có thể khóc liền tù tì một tiếng đồng hồ mà không nghỉ.
Bây giờ Hoàng Yến Chi chỉ cần nghe thấy tiếng khóc của con trai là lại tê cả da đầu.
“Cứ để nó khóc, chờ khóc đủ là sẽ nín thôi.” Quân Hạo Kiện không hề đau lòng chút nào.
“Thật ra để Đường Đường uống sữa bột cũng không có vấn đề gì. Sữa bột bây giờ rất có dinh dưỡng, hơn nữa Đường Đường cũng thích.” Đường Đường là đứa trẻ rất ngoan.
Từ lúc sinh ra đến giờ, ngoài lúc đói và đi vệ sinh là sẽ o oe hai tiếng ra, về cơ bản là cô bé chưa từng khóc, cũng không kén chọn, cho ăn gì là cô bé sẽ ăn cái đó.
“Không được, dinh dưỡng trong sữa bột sao có thể hơn sữa mẹ được chứ. Em nhìn xem Đường Đường gầy đến mức thành da bọc xương rồi kìa.”
Hoàng Yến Chi không nói gì. Anh nói hơi quá rồi, tuy nhìn Đường Đường có gầy hơn những đứa trẻ khác một chút, nhưng tuyệt đối không hề quá quắt như những gì anh nói.
Quân Hạo Kiện cưng con gái, ngay cả An An cũng nhận ra điều đó.
“Nếu anh có thể dỗ được con trai, không để con khóc thì em sẽ đồng ý cho con uống sữa bột.” Hoàng Yến Chi nhường một bước.
Đến lúc cho con bú, Quân Hạo Kiện liền nhét con gái vào trong lòng Hoàng Yến Chi, sau đó bế con trai xuống dưới lầu.
Anh một tay bế con, tay còn lại pha sữa bột, động tác thành thạo. Thử nhiệt độ cũng không thấy nóng, anh liền đặt bình sữa vào bên miệng con trai.
Thần Thần không thèm liếc mắt lấy một cái, miệng há to định gào lên
Quân Hạo Kiện thấy thế liền nhét thẳng núm vú cao su vào trong miệng cậu nhóc: “Con mà không uống là ba sẽ để con nhịn đói luôn đó.”
Thần Thần không hiểu anh nói gì, dùng lưỡi đẩy núm vú cao su ra. Tiếng khóc to và rõ ràng vang lên trong nhà họ Quân.
Mặc dù không xuống dưới nhà thì Quân lão gia cũng biết, chắc chắn là Quân Hạo Kiện đang cho chắt trai uống sữa rồi.
An An đi theo Quân lão gia, bịt tai lại: “Cố ơi, em trai lại khóc rồi.” Cậu nhóc tỏ vẻ sầu não.
Từ trước tới giờ, cậu nhóc chưa từng thấy bạn nhỏ nào thích khóc giống em trai mình.
Quân lão gia cười hiền từ, ôm lấy An An: “Không sao đâu. Có ba con ở đây rồi, cứ để nó dỗ.”
An An càng lúc càng sầu não. Cũng là bởi vì ba đang ở đây nên cậu nhóc mới sầu não đó. Ba vô cùng có kiên nhẫn với em gái, nhưng với em trai thì...
Vốn dĩ Quân Hạo Kiện chỉ có một tháng nghỉ phép, nhưng anh không yên lòng về con gái nên bèn xin nghỉ thêm một tháng, nói trí trá là nhà anh sinh đôi, theo lý thì nên cho gấp đôi số ngày nghỉ.
Nếu không phải quân hàm của anh cao thì lãnh đạo đã trực tiếp phê bình rồi, chỉ đành gọi điện thoại cho Quân lão gia, khuyên bảo Quân lão gia lão hết nước hết cái, nhờ ông bảo Quân Hạo Kiện nhanh chóng quay lại quân khu. Nhưng Quân lão gia cũng không trị được anh, chỉ có thể nghe rồi cười trừ, sau đó vuốt râu nói: “Aizzz, cái thân già này không còn dùng được nữa rồi. Cậu nói gì tôi nghe không rõ! Hay là cậu tự gọi mà nói với nó đi?” Lãnh đạo đành cười khổ.
Ngài đừng hòng giả vờ giả vịt, rõ ràng thân thể khỏe mạnh mà cứ giả câm vờ điếc với tôi, nào có ai dung túng cháu mình như vậy.
Quân lão gia đang múa Thái Cực quyền, cười ha ha cúp điện thoại rồi quay sang nghiêm mặt nói với cháu trai: “Mau chóng cuốn gói về quân khu cho ông.”
Quân Hạo Kiện nghe vậy chỉ thản nhiên nói: “Trước khi nghỉ, cháu đã làm xong xuôi tất cả kế hoạch huấn luyện rồi. Bọn họ chỉ cần chấp hành theo kế hoạch của cháu là sẽ không mắc sai lầm. Nếu đã như thế rồi mà vẫn phạm sai lầm thì vậy bọn họ có thể cuốn xéo ngay được rồi.”
Quân lão gia sa sầm mặt, đang định dạy dỗ cháu trai vài câu thì lại nghe thấy tiếng khóc của bạn nhỏ Đường Đường.
Mặt Quân Hạo Kiện biến sắc, lập tức đi khuất mắt Quân lão gia.
Vài lần như thế, Quân lão gia dứt khoát xua tay mặc kệ.
Hoàng Yến Chi đã từng khuyên can anh, nhưng người này hoàn toàn không nghe lọt tai, vẫn lấy những lý do đấy ra chống chế.
Nói tóm lại, bất cứ chuyện gì đều không quan trọng bằng con gái.
Dưới lầu, Thần Thần gào hết công suất. Gào đến mức đầu Quân Hạo Kiện ong cả lên.
Anh cau mày nhìn con trai trong lòng mình, mặt nghệt ra.
Trên lầu, bạn nhỏ Đường Đường đang uống sữa trong lòng mẹ, đôi mắt to lấp lánh.
Hoàng Yến Chi như có thể nhìn ra ý cười trong mắt của cô nhóc.
Cô khẽ cười, đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ
nhắn của con gái: “Con đoán xem ba con sẽ lên đây sau mấy phút nữa? Mẹ cá là không quá hai mươi phút.”
Quả nhiên chưa đến hai mươi phút, Quân Hạo Kiện đã bế con trai đi lên, lạnh mặt đưa con trai cho cô.
Cô đã biết kết quả sẽ như vậy, bèn bình tĩnh đón lấy con, tiếp tục cho bú.
Đường Đường đã ăn no rồi, đang nằm ở bên cạnh mẹ khoa chân múa tay, cũng không biết đang vui vì chuyện gì.
Quân Hạo Kiện trông thấy con gái thì lập tức vui tươi trở lại, dịu dàng bế con gái lên: “Ba dẫn con đi dạo tiểu sữa nhé.”
Hoàng Yến Chi đã đoán trước anh sẽ không giải quyết được cậu con trai, nên vừa rồi lúc cho Đường Đường bú, cô chỉ cho con bé bú một nửa sữa mẹ, còn lại là cho uống sữa bột, nên lúc này vẫn dư sữa cho con trai.
Được uống sữa mẹ, bạn nhỏ Thần Thần lập tức hóa thân thành áo bông nhỏ thân thiết, không khóc không làm loạn, vô cùng ngoan ngoãn.
Quân Hạo Kiện bế con gái ra ngoài tản bộ. An An thấy em trai không khóc nữa thì cũng lập tức xuống lầu, vừa khéo gặp Quân Hạo Kiện đang muốn đi ra ngoài.
“Ba ơi, con cũng đi.” Quân Hạo Kiện cúi đầu nhìn cậu nhóc: “Đã làm xong bài tập chưa?”
An An gật đầu: “Xong rồi ạ.” Cậu nhóc ngửa đầu nhìn em gái trong lòng ba mình, vẻ mặt mong ngóng: “Ba, con có thể bế em gái được không ạ?”
Quân Hạo Kiện lắc đầu: “Không được, con còn quá nhỏ, không bế em được đâu, lỡ làm rơi em thì sao?”
“Ba, con sẽ không làm rơi em đâu ạ.” An An dựng thẳng ba ngón tay cam đoan.
Quân Hạo Kiện không yên lòng giao con gái cho con trai, nhưng nhìn thấy vẻ trông ngóng trong mắt con, anh lại không đành lòng từ chối, bèn nói: “Ba bế em, con nhìn.” Anh ngồi xổm xuống để tiện cho An An nhìn thấy em gái rõ ràng hơn.
Đường Đường đã bụ bẫm rồi, trắng trắng mềm mềm, rất đáng yêu.
Mặt mày An An đầy vẻ thích thú, cúi đầu muốn hôn cô nhóc
Quân Hạo Kiện ngăn cậu nhóc lại: “An An, nam nữ thụ thụ bất thân, không thể hôn em được.”
An An trợn tròn mắt: “Vậy sao vừa nãy ba lại hôn ạ?” Cậu nhìn thấy vừa rồi ba còn hôn em gái.
“Ba là ba, đương nhiên là có thể hôn rồi.”
“Vậy con là anh trai, con cũng có thể. Nếu ba không để con hôn em gái, con sẽ lập tức đi nói với mẹ là ba bắt nạt con.”
Sắc mặt Quân Hạo Kiện sa sầm. Thằng nhãi thối này, chẳng những học được cách mạnh miệng với anh mà còn học được cả mách lẻo rồi.
Quân Hạo Kiện đen mặt, định mắng con trai vài câu thì lại liếc thấy Quân lão gia đang bước xuống cầu thang, bèn lập tức ngậm miệng.
Ông cụ vừa nhìn thấy chắt gái thì mặt mày đã hớn hở. Ngoại hình của Đường Đường và Hoàng Yến Chi cứ như cùng đúc từ một khuôn, vô cùng xinh đẹp.
Đừng nói là Quân Hạo Kiện, đến Vũ Ân Nguyệt khi trông thấy cô bé cũng luôn miệng gọi cục cưng.
An An vừa thấy Quân lão gia thì liền kéo tay của ông cụ rồi nói: “Cố ơi, ba không cho cháu hôn em gái, nói cái gì mà nam nữ cái gì mà bất thân ấy ạ?”
Quân lão gia nghe vậy thì trừng Quân Hạo Kiện, sờ đầu chắt trai, cười híp mắt lại: “Đừng nghe ba cháu nói linh tinh, đó là em gái cháu cơ mà, có thể hôn, nhưng đến khi nào lớn rồi thì không được nữa, biết chưa?” An An gật đầu, quay sang nhìn về phía Quân Hạo Kiện mà đắc ý.
Hừ, cố đã nói rồi, cậu có thể hôn em gái.
Quân Hạo Kiện tỏ vẻ bình tĩnh, không thèm so đo với đồ trẻ ranh.
“Cháu dẫn Đường Đường ra ngoài tản bộ đây ạ.” Nói rồi, anh bể cô nhóc đi luôn.
An An thấy thế liền lon ton chạy theo: “Ba, ba chờ con với, con cũng muốn tản bộ cùng em gái.”
Chờ Hoàng Yến Chi cho Thần Thần bú no xong, trong nhà đã chẳng còn bóng dáng hai cha con đâu.
Chỉ còn một mình Quân lão gia đang ngồi trên ghế sô pha đọc báo.
“Ông ơi, An An đâu rồi ạ?” Không nhìn thấy con trai lớn, Hoàng Yến Chi bèn hỏi.
Mặc dù đã sinh đôi, nhưng cô cũng không hề lạnh nhạt với An An chút nào. Ngày nào, cô cũng bớt chút thời gian trò chuyện hoặc là chơi đùa một lát cùng An An.
“Theo ba nó dẫn em gái đi tản bộ rồi. Thần Thần ngủ rồi à?”
Hoàng Yến Chi gật đầu.
An An không ở đây, Hoàng Yến Chi lại có dịp chơi cờ cùng ông cụ ở phòng khách.
Chơi xong ván cờ với ông cụ thì đột nhiên điện thoại cô vang lên.
Cô liếc nhìn số gọi đến: “Ông ơi, cháu nhận điện thoại đã.” Nói rồi, cô liền đi ra ngoài.
“Yến Chi, bây giờ chị đang thủ đô, chúng ta gặp nhau một lần đi.” Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc.
Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Được.” Đã lâu lắm rồi cô không có tin tức của Tần Hinh.