Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Doãn Uyển Du
- ---------
"Ngoan một chút." Lộ Lâm hạ giọng, tiếng nói khàn khàn cực kỳ gợi cảm
Mễ Đường cảm giác như lỗ tai mình sắp vỡ tan ra rồi.
"À, mình không muốn ngoan."
Mặc dù mạnh miệng, nhưng Mễ Đường vẫn rút tay lại không trêu anh nữa, cô vừa nghĩ đến chuyện vừa rồi thì lén cười, không muốn Lộ Lâm phát hiện cô gục xuống bàn quay mặt về hướng kia.
Một lát sau, Mễ Đường cảm thấy hơi buồn ngủ, híp mắt lại ngủ thiếp đi.
Lúc tiếng chuông tan học vang lên mới đánh thức cô dậy, cô mở mắt ra không biết mình quay mặt đối mặt với Lộ Lâm từ lúc nào
Lộ Lâm đang nhìn chằm chằm vào cô, mặc dù ánh mắt rất nhạt nhưng cái sự ấm áp này giống như ánh sáng chiếu vào bao bọc lấy cô.
Mễ Đường nửa mê nửa tỉnh, không biết đây là mơ hay hiện thực.
Cô nhẹ nhàng nói: "Mình vừa ngủ."
Lộ Lâm: "Ừ."
Nghe được giọng nói rõ ràng, Mễ Đường mới biết đây không phải trong mơ, cô cười nói "Cậu đang nhìn lén mình!"
"Không có." Lộ Lâm dời ánh mắt đi, cúi đầu cầm bút lên, sau đó nói thêm một câu: "Cậu chảy nước miếng."
Mễ Đường kinh ngạc, ngay lập tức ngồi dậy, đưa tay sờ khóe miệng của mình: "Không thể nào? Cậu gạt mình."
Cô không sờ thấy gì, cau mày, đang muốn tức giận thì lại nghe thấy Lộ Lâm nói: "Ừ, đang gạt cậu."
Mễ Đường dở khóc dở cười, lại có sự rung động không thể hiểu, nhưng vẫn cố ra vẻ nói một câu "Cậu đợi đấy."
——
Giờ tự học buổi tối, Mễ Đường giấu tai nghe vào trong tay áo, đẩy vào trong lỗ tai rồi chăm chú nghe nhạc, Lộ Lâm không hề phát hiện ra vẫn nghĩ cô đang nghiêm túc đọc sách.
Một lát sau, Lộ Lâm thấy quyển sách trên bàn cô không lật một tờ nào, anh đặt bút xuống đưa tay gõ xuống bàn Mễ Đường.
"Cậu đang làm gì vậy?"
Giọng của Lộ Lâm hơi nghiêm khắc.
Trong tai Mễ Đường đang nhét tai nghe, còn là loại giảm tiếng ồn nên cô không nghe thấy gì.
Lộ Lâm đợi một một lúc cũng không thấy cô trả lời, đưa tay lắc lắc trước măt cô.
Lúc này Mễ Đường mới thấy, nghiêng người nhìn Lộ Lâm, "Có chuyện gì vậy?"
Lộ Lâm lại hỏi lần nữa.
Mễ Đường chỉ thấy bờ môi của anh chuyển động mà không nghe được âm thanh gì, nhưng cô cũng đoán được anh đang nói gì, cô gỡ tai nghe ra nói: "Đang nghe nhạc."
Lộ Lâm có chút bất đắc dĩ, "Cậu không đọc sách."
Mễ Đường chớp mắt nói: "Đọc không hiểu."
Lộ Lâm: "Không hiểu ở đâu?"
"Đều không hiểu." Mễ Đường nói thật, cô vốn chưa từng nghe giảng bao giờ mà nghe xong chắc cũng không hiểu.
Lộ Lâm im lặng một lúc
Mễ Đường nghĩ rằng anh không vui, nhưng cô căn bản không thích học, trước đây Mễ Viễn Sơn cũng nói tốt nghiệp xong sẽ đưa cô đi du học, tiếng Anh của cô khá tốt, xuất ngoại một thời gian trở về vẫn sẽ trở thành một tiểu thư kiêu ngạo, chuyện trong nhà có anh trai Mễ Phong lo, cô muốn làm gì thì làm. Mễ Phong học giỏi lại thông minh, có thể kế thừa gia nghiệp, cha mẹ cũng không trông cậy vào cô chỉ cần cô cảm thấy vui vẻ là chính mình, từ nhỏ mọi người đều nói với cô như vậy.
Cô được coi là công chúa trong nhà, được nuông chiều, nói không thích học sẽ không học, nói muốn học mọi người trong nhà sẽ nghĩ biện pháp giúp cô.
Thế nhưng, bây giờ có thêm Lộ Lâm, mọi việc không còn giống như thế nữa. Nếu như cô đi du học thì Lộ Lâm có đi cùng cô không?
Trong hai phút ngắn ngủi mà Mễ Đường nghĩ rất nhiều chuyện
Cô không biết đối với chuyện thành tích học tập của cô, Lộ Lâm có ý tưởng gì.
Trong lúc cô đang cau mày, đầu óc rối loạn thì Lộ Lâm lại lên tiếng.
"Từ ngày mai mình sẽ dạy kèm cho cậu, bắt đầu từ chương trình lớp mười, mai cậu nhớ cầm sách đến."
Mễ Đường hơi ngạc nhiên một lát sau mới nói: "Mình không có."
Sách giáo khoa lớp mời cô chắc chắn không mang đến, không chừng còn ném đi mất rồi.
Lộ Lâm nhìn sắc mặt cô hỏi một câu nghiêm túc, "Cậu nói để mình kèm cậu học có nghiêm túc không? Thật sự muốn học hay chỉ lấy lý do ngồi cùng bàn với mình?"
Mễ Đường nghiêm túc nghĩ rồi nói thật lòng, "Muốn ngồi cùng bàn với cậu."
Lộ Lâm thật ra cũng đoán được nhưng anh không nghĩ Mễ Đường sẽ trả lời thẳng thắn như thế.
Từ nhỏ anh đã là học trò giỏi, chưa từng gặp cô gái nào như Mễ Đường, anh vẫn luôn vào lớp tốt nhất, những người bạn bên cạnh đều là thiên tài như anh, hoặc liều mạng cố gắng chiến đầu về điểm số, cho nên nhất thời anh không biết nên nói gì.
Nhìn anh yên lặng, Mễ Đường hỏi khẽ: "Cậu không vui à?"
Lộ Lâm lắc đầu.
Mễ Đường không tin lắm, "Thật không?"
Cô không muốn nói dối, cô vẫn luôn muốn được ngồi cùng bàn với Lộ Lâm nên mới nói vậy nhưng cô lại không thích học.
Nói thật cảm giác không được tốt lắm, cô sợ Lộ Lâm sẽ tức giận.
Lộ Lâm không trả lời, Mễ Đường lại càng cảm thấy lo lắng, nói nhỏ: "Trước đây mình đã hỏi cậu, có ghét bỏ thành tích của mình kém không, cậu nói không mà."
Anh nhíu mày, gật đầu nói: "Sẽ không."
Lúc đó Lộ Lâm cũng nói thật, anh không ghét bỏ, bởi vì anh cảm thấy thành tích tốt thì có gì mà kiêu ngạo, nhưng chắc vì thành tích của anh lúc nào cũng tốt nên đã thành thói quen, nhưng anh không nghĩ tới Mễ Đường là người không muốn học chút nào.
Nếu như hai người không đến với nhau thì anh cũng không quan tâm hỏi chuyện này làm gì, nhưng bây giờ cùng một chỗ, anh nhìn Mê Đường suốt ngày lười biếng thà chơi cũng không muốn học thì lại không chịu được, dù sao thành tích quá kém sẽ phải sang lớp khác.
Nếu như cô cố gắng học mà thành tích không tốt thì Lộ Lâm không có gì để nói, nhưng cô không hề nỗ lực.
Chuyện này trái ngược hẳn với tính cách của Lộ Lâm từ trước đến nay.
"Cậu đang nghĩ gì đấy?" Mễ Đường nhìn thấy anh đang mất tập trung
"Không có gì." Lộ Lâm lắc đầu, không nói nữa.
Mễ Đường cảm thấy hơi chán nản, lời định nói cuối cùng vẫn không nói ra.
...
Buổi tối, trên đường Mễ Đường về nhà, vẫn còn đang nghĩ về chuyện này.
Trước đây cô vẫn nghĩ rằng tốt nghiệp trung học xong thì sẽ xuất ngoại, nhưng Lộ Lâm lại khác anh sẽ thi vào một trường nổi tiếng trong nước, đến lúc đấy hai người còn ở cùng nhau nữa không?
Trước đây Mễ Đường không nghĩ đến vấn đề này, đều bị tình yêu làm cho u mê, bây giờ nghĩ tới mà cảm thấy buồn.
Cô gọi cho Hạ Tuệ Dao nói về những rắc rối của mình.
Kết quả Hạ Tuệ Dao phản đối nói: "Cậu ta có thể ra nước ngoài cùng cậu, không phải thành tích của cậu ta rất tốt sao? Có ra nước ngoài sẽ không vấn đề gì, hoặc cậu ở lại."
Mễ Đường suy nghĩ một lát thấy lời của Hạ Tuệ Dao có lý, cô có đau đầu như thế nào thì cũng chỉ có hai kết quả này mà thôi.
Hạ Tuệ Dao còn nói thêm một câu, "Cậu nghĩ quá sớm rồi, chị gái à, cậu mới lớp mười một thôi, còn phải hai năm nữa, năm sau hai người hãy nên nói đến chuyện này."
Mễ Đường lại nói, "Như vậy sao được, mình phải có kế hoạch để kết hợp với tương lai của Lộ Lâm."
Hạ Tuệ Dao: "Được rồi, người anh em à, lời này của cậu mình không có cách nào chấp nhận được, đừng nói với mình cậu còn muốn kết hôn sống cả đời với người ta đấy."
Mễ Đường "Ồ" lên "Hiên tại nghĩ lại cũng không phải không được, nhưng phải lên kế hoạch đã."
Hạ Tuệ Dao: "Chị gái này, chị có khoa trương quá không?"
Mễ Đường: "Mình rất nghiêm túc."
Hạ Tuệ Dao: "Mình thấy... thôi không nói chuyện này nữa, sinh nhật cậu định làm như thế nào?."
"Còn làm gì nữa, giống như trước đây thôi, đúng lúc vào thứ sáu, không biết thế nào, để xem đã." Mễ Đường không có cảm giác gì về ngày sinh nhật lắm, năm nào cũng rất náo nhiệt, bản thân cô không quan tâm lắm.
"Cậu có ngốc không, mình đang hỏi, đây là sinh nhật đầu tiên cậu với Lộ Lâm bên nhau, cậu không mong chờ à?"
"Đúng nhỉ." Mễ Đường suýt chút nữa thì quên mất, cô nghĩ một chút rồi nói: "Mình cũng không biết."
"Được rồi, mình phục cậu rồi, đằng nào thì mình cũng chuẩn bi quà cho cậu xong rồi, định bay đến đưa cho cậu nhưng thôi cậu đang rơi vào bể tình, mình sẽ không qua quấy rầy nữa, quà sẽ gửi sớm nhất định đưa đến cho cậu đúng ngày."
Hai người nói chuyện với nhau thêm vài câu nữa rồi kết thúc, mặc dù tâm trạng tốt hơn rất nhiều nhưng Mễ Đường vẫn chưa biết nên giải quyết chuyện này như nào.
Cuối cùng cô sẽ không đi du học nữa hay để Lộ Lâm đi ra nước ngoài cùng cô
Hơn nữa Hạ Tuệ Dao nói rất đúng, bây giờ còn quá sớm.
Bọn họ vừa mới ở bên nhau.
Những gì Mễ Đường lo lắng không biết chừng còn chưa tới lúc đó thì hai người đã chia tay rồi.
Nhưng bây giờ Mễ Đường không hề nghĩ đến chuyện có xa nhau không, cô chỉ nghĩ mình vất vả lắm mới nói chuyện yêu đương với Lộ Lâm thì nhất định phải giữ anh thật chặt.
Mễ Đường định gửi tin nhắn cho Lộ Lâm, mở Wechat ra mới phạt hiện trong lúc cô nói chuyện với Hạ Tuệ Dao thì Lộ Lâm đã gửi đến mấy tin nhắn
Anh không nhắc tới chuyện học mà hỏi Mễ Đường đã ngủ chưa.
Mễ Đường không trả lời, anh mới nhắn thêm: [ngủ rồi à, vậy ngủ ngon nhé.]
Mễ Đường nhìn đồng hồ, tin nhắn cuối cùng gửi cách đây ba phút trước.
Cô nhanh chóng trả lời: [Mình vẫn chưa ngủ]
Lộ Lâm: [Vừa rồi cậu làm gì]
Mễ Đường muốn định nhắn là nói chuyện với Hạ Tuệ Dao, nhưng nghĩ rồi lại trả lời: Đang nghĩ đến cậu
Lộ Lâm bên kia một lát sau mới nhắn lại: Ừ
Mễ Đường không hài lòng, hỏi: [ừ cái gì mà ừ?]
Lộ Lâm: [mình cũng vậy.]
Mễ Đường lúc này đã bị ngọt ngào bọc xung quanh, cả người như trôi trong bong bóng màu hồng, bay trên không trung nhìn xuống là cả một tòa lâu đài bằng kẹo cô kích động nhắn cho Lộ Lâm: [vô cùng nhớ cậu, nhớ cậu, nhớ cậu!]
Lộ Lâm: [Ừ]
Trong lòng Mễ Đường rung động, nghĩ đến cuộc nói chuyện của hai người buổi tối, chẳng biết thế nào lại xúc động nói: Nếu như cậu muốn mình học tốt hơn, thì mình sẽ trích một phần thích cậu ra để lên chuyện học nhưng cũng chỉ một chút mà thôi, mình vẫn thích cậu nhất.
Lộ Lâm nhìn điện thoại không biết mình nên bất đắc dĩ hay là vui vẻ đây, nhưng lúc này viên đường anh giấu trong lòng đã hòa tan, còn ngọt ngào ấm áp, anh không biết nên nói gì, trước mắt hiện lên khuôn mặt tươi tười của Mễ Đường làm anh không thể không rung động.
Cuối cùng anh mới trả lời một câu: [Được.]
Mễ Đường tiếp tục ném thêm quả bom ngọt ngào khác: [Mình mặc kệ đấy, dù sao cậu có tin hay không, thì ánh trăng trong lòng mình sẽ thắp sáng cho cậu, những vì sao cũng vì cậu mà lấp lành, cậu chỉ có thể là của mình. Lộ Lâm là của Mễ Đường!!!]
Khoảng chừng năm giây sau, Mễ Đường thấy trong khung đối thoại xuất hiện mấy chữ: [ừ, tất cả đều là của cậu.]