Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc 8 giờ sáng.
Tần Duyệt Hàn vừa từ trên máy bay đi xuống bên ngoài, đã bị cái bảng có ba chữ “Giang Thịnh Hoài” gắn bằng đèn led làm cho lóa mắt, khiến cô cứ phải nheo mắt lại. Lại nhìn qua chỗ đám người đang giơ bảng kia, nhìn cả một vòng đều không thấy lối ra đâu. Ở sân bay mênh mông rộng lớn này, dòng người lại chen chúc xô đẩy, cho dù không khí lúc này có nóng lại có chút ngộp này cũng không thể ngăn cản bước chân của họ.
“Giang Thịnh Hoài, nam thần, lão công… Chúng em tới đón anh….” Một trận gào thét giống như sóng biển hết đợt này lại đến đợt khác, các fan gân cổ lên kêu tên của anh lại còn dùng những xưng hô vô cùng sến sẩm, đem lối ra ngoài bị bịt kín hoàn toàn.
Nhưng từ nãy đến giờ đến cái bóng lưng của Giang ảnh đế vẫn không thấy, cũng không biết là ngày hôm nay rốt cuộc anh ấycó quay trở về hay không, những người ở đây đã nằm vùng từ đêm qua đến tận bây giờ.
Tuy rằng ở sân bay luôn có những người bảo an với thân hình to lớn nỗ lực duy trì trật tự, nhưng vẫn bị đám người xô đẩy lắc lư đến mức có cũng có chút đứng không vững, mồ hôi cứ lăn dài trên khuôn mặt rồi rơi xuống mặt đất, biểu cảm trên mặt vừa bi tráng lại thảm thiết. Miệng lúc nào cũng mở ra, luôn không ngừng nhắc nhở, cũng có những người quá bất lực cũng đành phải buông xuôi.
Tần Duyệt Hàn ngước mặt liếc nhìn mọi người một cái, cầm lòng không đậu mà hai tay mười ngón đan chặt, lúc này tâm tình của cô cũng vô cùng thấp thỏm cũng không khác với mọi người ở đây là mấy.
Thỉnh thoảng ở sân bay mới xuất hiện một vài trường hợp như này, để nói đến trường hợp như bây giờ phải kể đến ba năm trước đây, khi hay tin ngày đó Giang Thịnh Hoài xuất ngoại phát triển sự nghiệp. Giang Thịnh Hoài sở hữu một lượng fans hùng hậu ngày đưa tiễn anh đi, mọi ai cũng xúc động không thôi. Dù cho không phải là chuyện sinh ly tử biệt, nhưng lúc ấy Tần Duyệt Hàn ở trong đám đông cũng khổ sở không thôi.
“Chị Duyệt Hàn, Giang ảnh đế không phải ở nước ngoài phát triển sự nghiệp sao? Sao lại về rồi?” Trợ lý Nhan Lạc tò mò liền hỏi cô, trong mắt lại toát lên một chút sợ hãi, fans của Giang ảnh đế sức chiến đấu quả thật khiến người khác phải sợ hãi.
“Ừm.”
Tần Duyệt Hàn không ngừng đẩy nhanh tốc độ làm việc để nhanh chóng chụp xong ảnh quảng cáo, chính là vì hôm nay cố ý ở sân bay này để có thể nhìn thấy anh.
“Như thế nào lại đột nhiên trở lại? Giang ảnh đế trở lại, vậy mấy người tiểu thịt tươi kia còn đường sống sao?” Nhan Lạc yên lặng lau mồ hôi, nghĩ đến những người mới ký hợp đồng mà đau lòng không thôi.
“Ba năm chờ đợi!” Tần Duyệt Hàn câu được câu không mà khẽ nói, hơn nữa tâm tư sớm đã không còn ở chỗ này, tất cả đều đã bay đi nơi khác.
Vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm lối ra ở sân bay, mỗi một lần hồ hấp đều ngưng trọng.
Từ lúc có người từ lối ra VIP bước ra ngoài, mọi người ở ngoài trực tiếp bùng nổ, tiếng thét chói tai, hét đến thất thamh, vui cười có những giọt nước mắt cũng có… giờ phút này tất cả âm thanh đều chỉ vì một người mà vang lên.
Tần Duyệt Hàn cảm thấy tâm của chính mình cũng sắp nhảy ra ngoài, tim đập từng nhịp một giờ khắc này vì một người lại đập càng nhanh hơn.
Anh chỉ mới ngẩng đầu một cái, nháy mắt mọi người ăn ý liền yên lặng trở lại.
“Tôi đã trở về!”
Anh vẫn tươi cười như vậy, âm thanh giàu từ tính lại ngập tràn ma mị giọng nói thực khiến người khác không thể không chú ý đến. Chỉ một câu này, không ít người đã khóc đến mức nước mắt đã giàn giụa hết ở trên mặt.
Giang Thịnh Hoài đã giữ đúng lời hứa của bản thân: “Tôi phải đi, ngày này ba năm sau sẽ trở về. Mọi người hãy ngoan ngoãn chờ đợi, không nên làm cho vấn đề trở nên nghiêm trọng, thời điểm trở về chắc chắn sẽ thông báo cho mọi người biết.”
Thậm chí anh còn cố ý không lên weibo hoạt động, chuyên môn tập trung vào sự nghiệp của bản thân, khiến cho các fan của mình tự do tự tại làm một bức tượng để tưởng niệm, cứ tưởng ba năm xuất ngoại sức ảnh hưởng của anh sẽ bị mất đi, nhưng thật không ngờ lâu lâu không biết vì lý do gì Giang Thịnh Hoài lại lên hot search ngồi chơi.
Ba năm xuất ngoại không một chút tin tức nhưng fan cũng không rời bỏ, chỉ sợ trên đời này cũng chỉ có duy nhất một người là Giang Thịnh Hoài mà thôi.
Anh còn nói thêm: “Mọi người quay về đi, bằng không tôi lại được lên hot search với chủ đề làm rối loạn sân bay mất.” Giang Hoài Thịnh dùng bộ dáng bất đắc dĩ sủng nịch nói, một lần nữa khiến toàn bộ mọi người ở sân bay trong lòng đều nở đầy hoa.
Fans hành động, tất cả vì thần tượng, Giang Thịnh Hoài chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ fans của mình, cho dù mọi người có làm bất cứ chuyện gì. Cho nên những năm gần đây, Giang ảnh đề không những bị fans thoát fandom mà ngày càng lại có fans.
Nhan Lạc trốn ở một bên nghe điện thoại một lúc, xong xuôi liền kéo lấy Tần Duyệt Hàn đang thất thần.
“Chị Duyệt Hàn, chị Lam Lam nói chúng ta nhanh đi đến công ty một chuyến, nói có một tin tức tốt nói cho chị.”
Cuối cùng Tần Duyệt Hàn đành lưu luyến mà rời ánh mắt khỏi anh, nhìn về phía Giang Thịnh Hoài thành kính cúi đầu một góc 90 độ vuông.
Nhan Lạc đi theo Tần Duyệt Hàn được hai năm, tuy rằng sớm đã quen với động tác này của cô, nhưng mỗi lần nhìn thấy đều sẽ có chút giật mình. Mà Tần Duyệt Hàn mang theo lưu luyến không rời của bản thân ở lối đi VIP lén lút đành rời đi.