Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giang Thịnh Hoài nghiến răng nghiến lợi mà liếc mắt nhìn Chử Vũ Trạch một cái, sau đó đặc biệt cao lãnh mà rời đi.
Mấy ngày kế tiếp, Lê Bách Hằng sắp xếp lại công việc một chút, đến lúc đó liền có thể rời đi.
Ngày đó Trương Lam cùng Nghê Kiều đi tới phim trường, tới đón nghệ sĩ của chính mình, thời điểm gặp mặt, còn cho nhau một màn chào hỏi những vẫn cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Nghê Kiều là cảm thấy tên tiểu hỗn tử Giang Thịnh Hoài làm hỏng mất một búp cải trắng nhà người ta, trong lòng đột nhiên có chút ngượng ngùng.
“Cô như thế nào liền nhanh như vậy đã tới rồi?” Giang Thịnh Hoài thấy Nghê Kiều, liền trở về với bộ dáng thiếu đòn.
“Xem ra là tôi không nên tới, cậu đúng là cái tên tiểu tử thúi, có tin hay không tôi liền khai trừ cậu.” Nghê Kiều làm bộ dáng muốn đánh anh, cũng may Giang Thịnh Hoài kịp thời tránh thoát.
Hai người mỗi người nói ít đi một câu cũng không có, đột nhiên Nghê Kiều lại chuyển đề tài về phía anh.
“Chuyện xảy ra tai nạn lúc trước, tôi đã tra ra được, là Trương Lâm Chi.”
Giang Thịnh Hoài nghi hoặc mà nhìn cô, “Trương Lâm Chi là ai?” Giang ảnh đế ở trong giới giải trí lăn lộn lâu như vậy, hoàn toàn không nhớ rõ có người này.
Trên thực tế, ngoài việc hợp tác với Triệu Vân, nhưng người khác anh đều không thể nhớ rõ được tên.
“Cậu thật sự không sợ sẽ bị mắng cho đến chết sao?” Nghê Kiều thật không tại sao chính mình lại có thể dẫn dắt một nghệ sĩ không biết xấu hổ là gì.
Nghê Kiều thở dài, “Trương Lâm Chi là diễn viên khá tốt, năm đầu tiên cậu debut dành được danh hiệu ảnh đế một năm đó, mà cơ hội đoạt giải đó vốn dĩ là của anh ta, kết quả bị cậu nửa đường nhảy ra lấy mất, anh ta cho rằng là cậu cướp mất cúp của anh ta, sau lại mỗi một năm nửa đường lại bị cậu cướp mất, trong lòng thấy bất bình. Thế nhưng qua mỗi năm tuổi lại một lớn, phim thần tượng diễn không được, tài nguyên cũng không có. Nghe nói năm nay thật vất vả mới có thể đóng được một bộ phim, thế nhưng lại gặp được cậu nửa đường quay lại, đoán chừng lại muốn tiếp tục làm hại cậu.”
Nghê Kiều nói vô cùng bình tĩnh, Giang Thịnh Hoài cũng không có phản ứng gì thêm, lúc sau nghe xong cũng chỉ đáp lại một câu: “Nga!”
“Cậu chỉ có thế này? Không có muốn nói gì khác sao?’
“Không.”
Những điều nên nói Nghê Kiều cũng đã nói xong, anh còn cái gì để hỏi cơ chứ. Nếu còn chuyện gì, không cần đến lượt anh hỏi, Nghê Kiều cũng sẽ chủ động.
“Đây là phương thức liên lạc của mẹ tôi, nếu có yêu cầu hỗ trợ, cô trực tiếp tìm đến bà ấy là được.” Giang Thịnh Hoài đưa cho Nghê Kiều một dãy số.
Anh hiện tại còn không có chính thức tiếp quản tập đoàn Giang Thị, rất nhiều chuyện không phải chỉ cần bản thân muốn làm là được, cho nên đưa phương thức liên lạc của mẹ anh là tốt nhất.
Nghê Kiều lộ ra một ánh mặt hâm mộ cùng ghen tị, ông trời đối với Giang Thịnh Hoài thật sự là quá tốt rồi. Gia thế, dung mạo, tài năng….
Thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng liền gói gọn trong hai chữ: Mẹ kiếp!
Giang Thịnh Hoài vốn dĩ muốn cùng Tần Duyệt Hàn trở về, nhưng là tiểu nha đầu nhà mình đã cùng người đại diện Trương Lam mà lên xe rồi, cho nên Giang ảnh đế không có biện pháp nào, đành phải không can tâm tình nguyện mà cùng Nghê Kiều trở về, trên đường trở về còn bị Nghê Kiều trào phúng một trận.
Sau khi quay xong bộ này Tần Duyệt Hàn không có giống như những lần trước, Trương Lam cũng nhìn ra được sự khác thường của cô.
“Em sắc mặt không tốt lắm, nơi nào không thoải mái sao?”
“Em không có việc gì Lam tỷ.” Tần Duyệt Hàn giật giật miệng, nhưng thân thể vẫn là bộ dáng không có sức lực.
“Lan tỷ, bộ phim này thật sự quá ngược, thật sự khiến em cảm thấy khổ sở. Chị Duyệt Hàn có thể nhất thời là còn chưa có từ trong phim bước ra, chờ đến lúc phim được phát hành, chị nhất định phải xem. Thật sự, quá đẹp.” Nhan Lạc xen mồm vào nói.
“Lân này thời gian đóng phim tương đối lâu, Lê đạo lại có tiếng nghiêm khắc, hai người các em trong khoảng thời gian này nghỉ ngơi điều chỉnh lại một chút, không cần tham gia những công tác gì khác.”
“Được, cảm ơn Lam tỷ.” Nhan Lạc cao hứng đến nỗi liền múa tay múa chân.
Hai tháng kế tiếp, vì không muốn tạo nên cơn sóng gì, cho nên Giang Thịnh Hoài vẫn luôn khống chế chính mình không có đi tìm Tần Duyệt Hàn.
Hai người mỗi ngày đều lên WeChat tâm sự, hoặc là cùng nhau chơi game, nhiều nhất chính là facetime một chút, một lần gặp mặt ở ngoài cũng không có.
Tần Duyệt Hàn là muốn gặp anh, rất nhiều lần đều muốn hỏi có phải Giang lão sư gần đây có phải rất bận hay không, vì cái gì đều không tới tìm cô, nhưng lời nói đến miệng, lại ngượng ngùng không cho ra.
Thẳng đến lúc Lê Bách Hằng nói cho bọn họ biết sắp chiếu ‘Lục Lan Truyện’, Giang Thịnh Hoài mới hẹn ra đi ra ngoài.
“Dì sinh bệnh?” Thời điểm Tần Duyệt Hàn nghe được Giang Thịnh Hoài nói tin tức này, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng vô cùng chân thật.
Lương tâm Giang Thịnh Hoài có chút băn khoăn, tiểu nha đầu của anh quá lương thiện, thiện lương đến mức khiến anh căn bản không đành lòng lừa cô, nhưng là không có cách nào.
“Đúng vậy, bà ấy muốn em qua đó bồi bà ấy mấy ngày, em nguyện ý sao?”
Tần Duyệt Hàn đương nhiên là nguyện ý, dì đối với cô tốt như vậy, sao có thể không muốn.