Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thời điểm Tần Duyệt Hàn nắm lấy bàn tay nhỏ của Nhi Tinh, lại đúng lúc gặp Chử Vũ Trạch cùng Bạch Khiết Nhi hơn nữa hai người cũng mang theo đứa bé của mình.
“Vũ Trạch ca ca, không ngờ anh cũng ở chỗ này, em rất nhớ anh nha.” Nhi Tinh liếc mắt nhìn Tần Duyệt Hàn một cái, nhận thấy được sự đồng ý của Tần Duyệt Hàn, liền nhảy nhót chạy đến chỗ Chử Vũ Trạch.
‘Vũ Trạch ca ca, ở trong mắt cậu nhóc Nhi Tinh, nam thần nhà tôi chính là một thúc thúc? Như này cũng thảm quá rồi ha ha ha’
‘Cầu mong Giang ảnh đế sẽ không bị tạo bóng ma ở trong lòng.’
Giang Thịnh Hoài cũng coi như là hiểu rõ, hôm nay tên nhóc này là cố ý nhằm vào mình. Đối với ai cũng vô cùng ngoan ngoãn, chỉ có đối với anh liền lộ ra bộ dáng thật sự.
“Xuyên Xuyên, đã lâu không gặp, ca ca cũng rất nhớ em.” Hai ngày đầu Chử Vũ Trạch còn có chút khiêm tốn, có điều vừa thấy cậu nhóc này tâm trạng lập tức thả lỏng.
Chử Vũ Trạc ngồi xổm xuống, dùng bộ dáng thương lượng nói: “Hôm nay ca ca đáp ứng cùng Nhạc Nhạc đi dạo phố xem phim điện ảnh, chúng ta hẹn lần sau nhé?”
Nhạc Nhạc chính là đứa bé mà tổ sản xuất giao cho Chữ Vũ Trạch cùng Bạch Khiết Nhi, Nhi Tinh nhấp cái miệng nhỏ, nhưng nhìn thấy cô bé đáng yêu kia, liền hiểu chuyện gật gật đầu.
Cuối cùng cậu nhóc Nhi Tinh không thể cùng Chử Vũ Trạch đi đến công viên giải trí chơi, cậu nhóc lại về bên cạnh Tần Duyệt Hàn, cái miệng nhỏ liền nhanh chóng hoạt động, mà một thoáng không vui kia cũng đã bốc hơi lúc nào không hay.
Thời điểm tổ sản xuất lái xe đến đây, cậu nhóc lưu loát mà đi vào, Tần Duyệt Hàn vốn dĩ muốn cho Nhi Tinh ngồi ở giữa, kết quá động tác cậu nhóc quá nhanh, cô cản cũng không kịp.
“Chị Duyệt Hàn, chị như thế nào cũng chưa lên?” Nhi Tinh thúc giục nói.
Tần Duyệt Hàn lại cố tình lùi lại hai bước, đem cửa phụ mở ra, nhìn Giang Thịnh Hoài nói: “Giang lão sư, anh trước đi.”
Những hành động nhỏ như này Giang Thịnh Hoài sao có thể lại không nhìn ra được tâm tư của cô, còn cố ý đến gần cười nói: “Một hai phải cùng tôi khách khí như vậy, nhưng hiện tại chúng ta chính là một đôi, tôi cùng em ngồi ở phía sau.”
Lúc Tần Duyệt Hàn nghe được câu một đôi kia, lỗ tai nhỏ tê tê dại dại mà dần đỏ. Giang Thịnh Hoài lại vô cùng mỹ mãn mà nhìn kiệt tác của chính mình, mà Tần Duyệt Hàn lại vì xấu hổ mà nhanh chóng trốn lên xe.
Bởi vì công viên giải trí cách nơi đây khá xa, mà tối hôm qua Tần Duyệt Hàn ngủ không được non, cho nên mới đi được nửa đường cô liền ngủ quên mất.
Lúc này tất cả tinh thần phòng bị của cô lập tức trở về con số không, đột nhiên xe đi trúng ổ gà liền xóc nảy một cái, cả người cô thiếu chút nước va đập vào cánh cửa, cũng may Gianh Thịnh Hoài nhanh chóng dùng bàn tay to của mình chặn lấy thân người cô.
Thấy đầu cô vẫn còn khẽ nhúc nhích, Giang ảnh đế liền nhẹ nhàng đem đầu cô đặt lên vai mình.
Đột nhiên cậu nhóc Nhi Tinh xoay đầu lại, nhìn về phía Tần Duyệt Hàn cùng Gianh Thịnh Hoài, mắt nhỏ mở to nói: “Có phải là thúc đang lén chiếm tiện nghi của chị gái nhỏ?”
Giang Thịnh Hoài làm động tác im lặng, nhẹ giọng nói: “Ta chỉ là đang giúp đầu cô ấy không bị đụng vào cửa mà thôi, hiểu chứ?”
Nhi Tinh nhẹ nhàng liếc mắt hừ một cái, không thèm để ý đến anh nữa.
Đột nhiên Giang Thịnh Hoài có chút thắc mắc, là chính bản thân mình từ khi nào lại đắc tội với nhóc con này, lại có thể khiến một cậu nhóc nhìn mình lại không vừa mắt như vậy, anh bất đắc dĩ nhìn cậu bé cười cười một cái.
‘Aaaaaa, đột nhiên sao tôi lại cảm thấy nam thần cùng Tần tiểu hoa có chút xứng đôi vậy, nhất định là tôi bị hoa mắt hoa mắt huhu.’
‘Lầu trên đừng sợ, cảm thấy hoa mắt cũng không sao, tôi đây cũng bị đây QAQ’
‘Mới như vậy đã thấy xứng đôi rồi? Tần Duyệt Hàn cũng chỉ là một diễn viên tuyến 18 cũng có thể xưng đôi với nam thần sao? Mọi người tỉnh giấc đi thôi.’
Mọi người ở trước màn ảnh cứ anh một câu tôi một câu, chẳng mấy chốc tài xế đã lái xe đi đến công viên giải trí. Bởi vì lúc này là thời gian này không phải là cuối tuần, cho nên công viên giải trí có chút vắng ve, vừa đúng lúc đỡ được bao nhiêu phiền toái.
“Tới rồi.”
Tài xế hô lên một tiếng, Tần Duyệt Hàn lập tức tỉnh lại, lọt vào trong tầm mắt của bản thân chính là gương mặt hoàn mỹ không một góc chết của Giang Thịnh Hoài, sau đó cô còn phát hiện chính mình thế nhưng lại gối ở trên vai anh.
Lần này, Tần Duyệt Hàn tựa như một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì đó, một hai mở miệng lại xin lỗi, nhưng người thông minh như Giang ảnh đế sớm đã hiểu thấu tâm tư của cô, cho nên liền mở miệng phá tan ý nghĩ của cô.
“Mau xuống xe đi!” Giang Thịnh Hoài bước xuống xe, sau đó vẫn luôn đứng ở cửa giữ lại chờ hai người đi xuống.
Cậu nhóc Nhi Tinh lúc này đã kích động không thôi, Tần Duyệt Hàn có chút xin lỗi mà nhìn anh một cái, sau đó cũng xuống xe.
Đừng nhìn thấy cậu nhóc Nhi Tinh còn ít tuổi như vậy mà coi thường, những trò chơi mà cậu nhóc chơi đều vô cùng kích thích, những trò giống như ngựa gỗ xoay tròn, cậu nhóc căn bản là không thèm nhìn đến, chỉ chăm chăm đi đến chỗ tàu lượn siêu tốc, máy bắn súng, nhà ma rồi bóng rổ.
Trò chơi thứ nhất liền đến Tần Duyệt Hàn say sẩm mặt mày không nhẹ, khuôn mặt trắng nõn dần trở nên trắng bạch.
‘Chị gái nhỏ Duyệt Hàn đúng là yêu thương cậu nhóc Nhi Tinh mà.’
‘Tần tiểu hoa đừng sợ, chị mau lui xuống, em giúp chị chơi mấy trò còn lại ha ha ha.’
Thời điểm cậu nhóc muốn đi chơi tàu lượn siêu tốc, Tần Duyệt Hàn ngẩng đầu nhìn đường ray một cái, đột nhiên cảm thấy chân có chút nhũn ra.
*Xuyên Xuyên là biệt danh của Nhi Tinh nha mn