Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tần Duyệt Hàn thấy ở khung chat trong bang phái nhấp nháy, liền ấn vào xem, liền nghe thấy bọn họ nói:
‘Trời đất, tôi không nhìn lầm chứ? đại lão Giang Hoài lại bị một tiểu lâu lâu trong nháy mắt giết chết?’
‘Không chỉ nhìn lầm, tôi còn thấy là vật phẩm quý hiếm cũng bị người khác cướp mất.’
‘Ôi mẹ ơi, ai lại to gan như vậy, lại có lá gan đến nỗi cướp đồ vật của đại lão Giang Hoài?’
…..
Nhìn một loạt từ nãy đến giờ, Tần Duyệt Hành cũng coi như hiểu rõ. Giang Thịnh Hoài, trong game có id là Giang Hoài, mà anh ở trong trò chơi ‘Mộng Xuyên’ này chính là người đứng đầu.
Nhưng mới vừa lúc này, vì muốn đem vật phẩm cho cô, nhưng lại bị người khác cướp mất còn bị giết chết?
Tần Duyệt Hàn tuy răng tế bào chơi game thì không có nhiều, nhưng năng lực trinh thám lại có thừa, cho nên lúc này cô nhìn thấy sắc mặt vô cùng âm trầm của Giang Thịnh Hoài, nội tâm lại tràn đầy cảm giác áy náy.
“Giang lão sư….”
Lời Tần Duyệt Hàn còn chưa có nói xong, cô đã sợ tới mức nhanh chóng ngậm miệng lại. Giang Thịnh Hoài đột nhiên đến gần cô, khiến cô thiếu chút nữa có chút thở không nổi vì bị thiếu không khí.
Giang Thịnh Hoài chờ đến khi cô bình tĩnh trở lại, mới kéo dãn khoảng cách, hơn nữa còn có chút vô cớ gây rối nói: “Lần sau lại nói ba chữ này, tôi thật sự sẽ tiến gần hơn nữa đó.”
Tần Duyệt Hàn vẫn không thể lý giải, khó hiểu hỏi: “Cảm ơn anh cũng không thể nói sao?”
Giang ảnh đế sửng sốt: “Hửm?”
“Chỉ là tôi muốn cảm ơn Giang lão sư lúc này cố ý đưa cho tôi vật phẩm.”
Giang ảnh đế lúc nãy tự cho mình là đúng, nghĩ lại hành động của mình lúc này thật sự là quá hỗn đản rồi.
Nhưng lại nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn kia của Tần Duyệt Hàn, anh không dám chắc nếu tiến gần hơn chút nữa bản thân sẽ làm ra hành động gì.
Việc đã đến nước này, xin lỗi là chuyện không có khả năng, Giang Thịnh Hoài làm vẻ đương nhiên nói: “Từ hôm nay trở đi, em không thể nói cảm ơn với tôi, cũng không thể nói xin lỗi, nếu không….” Lời nói còn chưa xong.
“Giang lão sư, tôi, tôi đã biết.” Bị chủ nghĩa bá ác ức hiếp, Tần Duyệt Hàn một chút phản kháng cũng không có, thậm chí là nhanh chóng đáp ứng.
Vài phút sau, cái người giết chết Giang Thịnh Hoài kia đã bị người dùng kỹ năng giết chết đến gần hai mươi lần. Vừa sống lại liền bị giết chết, sống liền bị chết, cuối cùng bị bức cho không dám online nữa, lúc này anh ta mới được bỏ qua.
Những người chơi ở trong ‘Mộng Xuyên’ nhìn một loạt thông báo như vậy. Thì không khỏi chat lên một tràng chữ ha ha ha ha ha.
Cuối cùng mọi người ở trên kênh thế giới liền nhận ra một việc chính là, ngàn vạn lần không được đụng đến đại lão Giang Hoài.
Nhưng trên thực tế, Giang Thịnh Hoài tức giận là vì tên đó dám đem vật phẩm anh đưa cho Tần Duyệt Hàn cướp đi mà thôi.
Tần Duyệt Hàn bởi vì bị cảm cả ngày tinh thần đều không được tốt, lại cố chấp không chịu đi bệnh viện, Giang Thịnh Hoài lại không thể ép buộc cô.
Thời điểm tiểu cô nương đang dựa người ở trên sô pha ngủ, đột nhiên lại trực tiếp ngã trên đùi Giang Thịnh Hoài, Giang ảnh đế cẩn thận đem đầu cô dựa vào cánh tay mình.
Hai người cứ như thế bình yên cùng nhau ở trên sô pha ngủ một giấc.
Thời điểm Chử Vũ Trạch đến tìm Tần Duyệt Hàn ở phía sau còn có vài anh quay phim đi theo, và đương nhiên từ khi Chử Vũ Trạch bước chân vào bên trong, trên màn hình xuất hiện một loạt bình luận.
‘Trời đất, cả ngày hai người kia không lộ diện là vì nằm ở trên sô pha ngủ!!!’
‘Không phải, là hôm nay chị gái nhỏ Duyệt Hàn sinh bệnh, cho nên mới không đi làm nhiệm vụ sao?’
‘Tần tiểu hoa như thế nào lại gối lên tay nam thần của nhà tôi, buông ra buông ra mau buông ra, mau để cho tôi tới đó!’
‘Tần Hoài CP chính thức lên thuyền, tôi mặc kệ, tôi đây chính thức đi chèo thuyền.’
Nghe được động tĩnh Giang Thịnh Hoài liền tỉnh lại, liền thấy Chử Vũ Trạch cùng với mấy vị quay phim đang đứng ở trong phòng khách.
Anh quay đầu nhìn lại, Tần Duyệt Hàn ngủ đến nói mớ mà cô một chút phản ứng cũng không có, trong miệng còn nỉ non nói, “Giang lão sư, đối… Thực xin lỗi.’
Giang Thịnh Hoài lại che một bên mặt lại, xem ra hù dọa cô vẫn là vô dụng, nha đầu này chính là não cá vàng, lần sau thế nào cũng sẽ mở miệng ra liền xin lỗi, phải sớm sửa đổi thói quen này cho cô mới được.
Giang ảnh đế đang tự mình nghĩ suy nghĩ mưu kế, còn những người đứng ở phòng khách có chút co quắp mà nhìn anh, mấy người này muốn ở lại cũng không giống, mà bộ dạng rời đi cũng không phải.
“Còn không đi, còn tính toán ở lại ăn cơm sao?” Giang Thịnh Hoài đột nhiên đứng dậy, khí tức cũng tăng lên vài phần.
“Giang lão sư, tôi đến đây thăm Tần sư tỷ, còn mang thuốc cho chị ấy.” Chử Vũ Trạch trên mặt không có biểu tình kiêu ngạo, bình tĩnh nói, bởi vì là đối với tiền bối quan tâm chính là lẽ thường, cho nên cậu ta một chút luống cuống cũng không có.
Trong nhất thời, Chử Vũ Trạch với chiều cao 1m8 nhưng khí thế của anh ta so với Giang Thịnh Hoài cũng không có điểm nào thua kém.
‘Hai ảnh đế đứng chung một khung hình??? Ai đó, có thể nói cho tôi biết, đây là vẻ đẹp gì không vậy?’