Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Về đến nhà, Nhan Lạc liền hướng đến sô pha đã lâu không gặp, hô to một tiếng: “A, rốt cuộc cũng có thể về nhà nghỉ ngơi một ngày.”
Tần Duyệt Hàn trước đem đồ vật bỏ xuống, sau đó đi đến phòng tắm rửa mặt một lúc rồi mới đến sô pha ngồi xuống.
Chỉ chốc lát sau, WeChat đột nhiên vang lên.
Có một lời mời kết bạn mới, ghi chú: Giang Thịnh Hoài.
Hai tay Tần Duyệt Hàn gắt gao nắm lấy điện thoại, giống như sợ ai đó cướp mất di động của mình, biểu tình trên mặt, khẩn trương đến mức giống như đang nhìn một tin nhắn đe dọa.
Không đúng, tin nhắn đe dọa cũng sẽ không dọa cô trở thành như này.
“Chị Duyệt Hàn, chị Duyệt Hàn….” Nhan Lạc vươn bàn tay nhỏ quơ quơ ở trước mặt cô vài cái cũng không thấy cô phản ứng lại.
“Chị Duyệt Hàn!” Nhan Lạc la lên một tiếng, lúc này Tần Duyệt Hàn mới hồi phục tinh thần mà nhìn lại cô.
“Chị Duyệt Hàn, chị như thế nào lại bị dọa thành như này?” Nhan Lạc kỳ thật rất muốn nhìn vào trong điện thoại của Duyệt Hàn, nhưng có điều cô vẫn là không dám nha.
:Chị không có việc gì, em nhanh lên đi tắm rửa một chút đi.”
“Vậy được rồi, chị nhớ rõ nếu có việc gì nhất định phải nói cho em, em nhất định cho dù chưa mặc xong quần áo cũng sẽ ngay lập tức chạy đến chỗ chị.” Nhan Lạc thề non hẹn biển nói.
“Đừng đùa nữa, mau đi.”
Sau khi đem Nhan Lạc vào tròng phòng tắm, Tần Duyệt Hàn mới run run rẩy rẩy mà nhấn nút đồng ý.
Bên kia tựa hồ như không có tính toán gửi cho cô động tĩnh nào, Tần Duyệt Hàn giãy giụa hai phút, mới soạn một tin nhắn gửi đi: Giang lão sư, anh tìm tôi có chuyện gì sao?
Sau khi gửi đi, Tần Duyệt Hàn liền rơi vào trạng thái thấp thỏm chờ đợi.
Một phút sau, bên kia mới có hồi âm mà trả lời vài chữ: Không có việc gì.
Nội tâm Tần Duyệt Hàn bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, không có việc gì mà thêm cô làm gì? Muốn cô của hiện tại quay lại quá khứ sao? Giang lão sư có thể hay không lại thấy cô đang làm phiền anh ấy? Giang lão sư có thể thể lại hiểu lầm cô hay không?
Nội tâm cô đang không ngừng rối rắm, Giang Thịnh Hoài lại gửi thêm một tin nhắn đến: Trò chơi Mộng Xuyên gần đây có hoạt động mới, tôi đang thiếu một người tham gia, em có muốn chơi cùng không?
Năm phút sau.
Giang Thịnh Hoài: Offline?
Tần Duyệt Hàn đang ở trong khoảng không gian cứng đờ lập tức trả lời lại một tin nhắn: Giang lão sư, tôi vẫn còn ở đây.
Tần Duyệt Hàn nghĩ thâm, chỉ là cùng nhau chơi trò chơi mà thôi, người khác cũng không biết, cũng là Giang lão sư yêu cầu cô chơi chung, như vậy hẳn là sẽ không có chuyện gì xảy ra ha.
Trong lòng còn do dự, nhưng đầu ngón tay cô lại rất thành thật. Sau khi Giang Thịnh Hoài nói xong, lập tức dùng máy tính download trò chơi ‘Một giấc Mộng Xuyên’, hơn nữa cô cũng đăng nhập vào tài khoản lúc trước của chính mình.
Tần Duyệt Hàn vừa online, Giang Thịnh Hoài lập tức liền mời cô tổ đội, giống như vẫn luôn ở nơi đó chờ cô.
Giang Thịnh Hoài: “Có đầy đủ phương tiện nghe không?”
Phương tiện nghe? Trong lòng Tần Duyệt Hàn còn muốn nói là không có, Nhan Lạc vẫn còn ở trong kia tắm rửa, kết quả Giang Thịnh Hoài đã trực tiếp click vào mic trong tổ đội mà nói.
Tần Duyệt Hàn lại không dám cự tuyệt, đành phải lấy tai nghe của chính mình cắm vào máy tính, sau đó đeo lên.
Giang Thịnh Hoài: “Nghe thấy không?”
Tần Duyệt Hàn ở trên bàn phím máy tính gõ vài chữ: Nghe thấy.
Giang Thịnh Hoài: “Không có phương tiện nói chuyện?”
Tần Duyệt Hàn lại gõ vài chữ: Không phải, yết hầu có chút không thoải mái.
Giang Thịnh Hoài cũng không có tiếp tục truy vấn nữa, Tần Duyệt Hàn cũng không biết rốt cuộc Giang Thịnh Hoài muốn mang cô đi nơi nào, dù sao cô trước sau như một vẫn luôn đi ở phía sau anh giống như một cái đuôi.
Đột nhiên ở kênh chat thế giới bắt đầu sôi nổi, người chơi đứng ở bên cạnh nhìn thấy đại lão Giang Hoài, liền lập tức nhanh chóng mà đứng lui qua một bên.
Tần Duyệt Hàn có chút không biết chuyện gì đã xảy ra, sua đó liền nghe thấy Giang Thịnh Hoài nói: “Đợi lát nữa có chuyện gì xảy ra, em chỉ cần nhấn đồng ý là được.”
Chưa từng có chơi qua trò này mà Tần Duyệt Hàn sợ nhất là kéo Giang Thịnh Hoài ngã cùng mình, yên lặng mà gõ chữ ‘Được’ đi qua.
Nhìn màn hình, sắc mặt Giang Thịnh Hoài đen đi không ít, nội tâm còn phun trào nói: “Mỗi một lần trả lời liền ít đi một chữ, có chút không vui nha, nhắn thêm nhiều chữ thì có làm sao đâu.”
Tần Duyệt Hàn tập trung tinh thần mà nhìn chằm chằm, sau đó thấy phía trước sảnh xuất đột nhiên xuất hiện một ông lão mặc quần áo màu đỏ râu tóc bạc trắng, chỉ chốc lát sau, liền thấy hệ thống hiện lên một thống báo: ‘Hai người chơi nhanh chóng đồng ý nhận nhiệm vụ.’
Tần Duyệt Hàn cho rằng đây chỉ là một nhiệm vụ bình thường, cũng không có nghĩ nhiều, sau đó đi theo Giang Thịnh Hoài đứng dưới một cái cây cổ thụ lớn.
Mặt trên của cây xuất hiện bức đối, Giang Thịnh Hoài nhanh chóng đối thêm một vế sau, sau đó xuất hiện một cái tiểu tiên đồng cho Giang Thịnh Hoài một nén nhang cầu phúc, Giang Thịnh Hoài đem nén nhang cắm lên, mặt trên liền hiện lên id của hai người bọn họ: Giang Hoài Thấm Hàn.
Lúc trước khi chơi game thời điểm đặt tên nhân vật, cô cố ý đặt theo tên Giang Thịnh Hoài, lấy chữ cái đầu tiên của tên mình cùng chữ cuối của tên của anh ghép lại.