Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giang Hoài: Chính là như vậy!
Bạch Thường: Ha, người tình nguyện thích một người gà mờ như vậy, cũng không muốn tiếp nhận tình cảm của tôi?
Giang Hoài: Tôi đối với người khác không có hứng thú, chỉ đối với tiểu nha đầu nhà tôi mới có hứng thú, cô quản được sao?
Đột nhiên mọi người bị ăn cẩu lương:
Bang chúng A: Ngọa tào, căn bản đại lão cũng đại lão phu nhân ở ngoài đời cũng là một đôi nha.
Bang chúng B: Vậy cho nên mới nói, ma mới như chị dâu sao có thể thu phục được đại lão, căn bản hai người sớm đã quen nhau nha.
Giang Hoài: Các người nói sai rồi.
Bang chúng C: Hửm?? đại lão Giang Hoài, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì nha?
Giang Hoài: Là tôi dụ dỗ cô ấy, không phải là cô ấy dụ dỗ tôi.
Mọi người: Được!
Đại lão Giang Hoài ở một bên rải cẩu lương, mà xuống tay cũng không có một chút lưu tình nào. Liên tục ở trên mặt trận chém giết đến người thứ 50, mà cũng không chút lưu tình liền đem Bạch Thường giết chết.
Hơn nữa anh không hề có phong độ của đàn ông nha, mỗi một lần Bạch Thường sống lại, anh lập tức dùng một chiêu trí mạng ngay tại chỗ.
Bạch Thường không có chút cơ hội nào dùng skill của mình, bởi vì mỗi lần Giang Hoài công đến cô ta một chút ngăn cản cũng không kịp.
Bạch Thường: Giang Hoài, tôi thích anh lâu như vậy, anh lại đối xử với tôi như này? Không phải anh vẫn luôn tự xung chính mình quang minh lỗi lạc sao? Hiện tại lại chỉ cần tôi vừa sống lại liền giết chết, anh không thẹn với lòng sao?
Gạo Kê: Quang minh lỗi lạc thì cũng phải xem là đối với người nào nha, sao cô không tự chính mình thấy thẹn trước đi, chúng tôi đây chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi, như vậy mới công bằng nha, không bằng mọi người nói một câu xem nào?
Một người nhanh chóng lên tiếng: Đúng vậy!
Mặt khác người ngồi trước màn hình ‘Bạch Thường’ tức giận đến mức cắn chặt môi, sặc mặt trắng bệch, nhưng tâm lý vẫn luôn không cam lòng.
Giang Hoài: Bạch thường, hướng phu nhân tôi mà xin lỗi, thì may ra hôm nay sẽ tha cho cô.
Bạch Thường: Nằm mơ!
Giang Thịnh Hoài cười cười, đã có người rượu mời không uống thích uống rượu phạt, vậy anh cũng không khách khí nữa.
Ba người ở bên trong WeChat.
Giang Thịnh Hoài: Gạo Kê, đem trang bị của cô ta lấy về!
Hồ Tiểu Mễ: Được!
Lục Tử Xuyên: …..
Lấy đồ chính là nghề của Hồ Tiểu Mễ, mà cô lại không chút khách khí chân chính hướng về phía ‘Bạch Thường’ mà cảm ơn, hơn Giang thịnh Hài mỗi một lần công kích đều đem những trang bị của cô ta rơi xuống, từ nãy đến giờ đã thu được không ít.
Lục Tử Xuyên: Hai người các cậu làm như này có phải là không hay lắm không?
Lương tâm của Lục Tử Xuyên có chút không nỡ nhìn hai người kia làm xằng bậy, trò chơi là do anh lập trình cũng là do anh phát hành, nhưng lợi dụng chức vị mà đi trộm đồ, trong lòng Lục Tử Xuyên luôn cảm thấy chột dạ.
Hồ Tiểu Mễ: Chỗ nào không hay có chữ? Thời điểm lúc trước cô ta khi dễ chị dâu, ngươi lại không nhìn thấy. Cô ta ở trước mặt trêu chọc chúng tôi, liền không thể chúng tôi ra tay tàn nhẫn độc ác được (cười xấu xa).jpg
Giang Thịnh Hoài bị Hồ Tiểu Mễ một câu chị dâu này một câu chị dâu kia làm cho vô cùng thoải mái, tùy tiện cho Hồ Tiểu Mễ ầm ĩ như thế nào anh cũng mặc kệ.
Tần Duyệt Hàn nãy giờ vẫn luôn ngoan ngoãn đứng ở một chỗ không dám lộn xộn, đột nhiên thấy Giang Thịnh Hoài đi về phía mình, liền khẩn trước không thôi, đột nhiên màn hình lại hiện lên yêu cầu động tác ôm.
Giang ảnh đế mặc áo giáp phi ngựa đi tới cười cười, bình tĩnh mà từ chối động tác ôm của Tần Duyệt hàn.
Tần Duyệt Hàn nhẹ nhàng thở ra, Giang lão sư nhất định là nhìn ra được là do cô ấn sái nút rồi.
Kết qua giây tiếp theo:
‘Giang Hoài’ hướng về phía cô phát ra ‘Ôm’ mời, ‘từ cối’ or, ‘đồng ý’?
Tần Duyệt Hàn nhìn một màn này chậm chạp mà nạp vào trong đầu, chủ yếu là cô không dám từ chối.
Sau đó mọi người vẫn ở nơi đây đánh nhau, còn đại lão Giang Hoài đã ôm thể tử nhỏ của mình rời đi nơi khác rồi.
Một trận chiến này, bang phái của Bạch thương thảm thương không thôi, hơn nữa trong một đêm bang phái cứ như vậy mà tan rã.
….
“Còn muốn ôm sao?” Trong trò chơi Giang Thịnh Hoài ôm Tần Duyệt Hàn đi cả một đoạn đường dài, thể lực cũng đã có chút dần dần cạn kiệt. Có điều nếu tiểu nha đầu nào đó vẫn là muốn ôm một cái, Giang ảnh đế cũng không ngại đi mua đồ ăn để khôi phục giá trị thể lực.
Tần Duyệt Hàn đỏ mặt gõ gõ mấy chữ: Không cần không cần.
Nói xong cô lại ôm đầu hoài nghĩ có phải chính mình đang phát sốt hay không, sao mặt lại đỏ đến như vậy.
Tần Duyệt Hàn vô cùng hưng phấn cùng kích động mà hoàn thành xong nhiệm vụ của cặp đôi, cuối cùng còn mơ mơ hồ hồ mà nói chúc ngủ ngon với Giang Thịnh Hoài.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
2. Tường Vy Trăng Non
3. Cực Phẩm Nam Nhân: Ảnh Đế Thỉnh Tự Trọng
4. Âm Nương
=====================================
Bị lăn lộn như vậy, cô điều chỉnh nhịp đập của trái tim cả một đều cũng không làm cho nó bình tĩnh trở lại, thật sự là một đêm mộng đẹp.
Ngày hôm sau, tỉnh lại cô còn chưa có hoàn toàn tỉnh táo, liền nhận được cuộc gọi điện thoại của Chử Vũ Trạch nói mời cô cùng anh đi ra ngoài đi ăn tối.
Vốn dĩ cô muốn tìm lấy cái cớ mà từ chối, nhưng là đối phương lại vô cùng nhiệt tình, Tần Duyệt Hàn thật sự không biết nên làm như thế nào cho nên đành phải đáp ứng đi ăn tối.