Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Không có khả năng!” Ánh mặt Chử Vũ Trạch càng thêm kiên định, anh biết chính mình là tuyệt đối sẽ không từ bỏ cô dễ dàng.
Triệu Vân phảng phất giống như không nghe thấy quyết tâm của cậu ta, chính mình cứ ngồi ở đó tươi cười.
Cuối cùng Chử Vũ Trạch vẫn quay đầu lại. “Triệu Vân tỷ, chị yêu cầu tôi đưa chị về sao?” Tuy rằng không thích biểu hiện của Triệu Vân, nhưng anh cũng không có nhẫn tâm bỏ mặc cô ở chỗ này tự đi về.
Triệu vân nhịn không được càng cười tươi hơn, cảm thấy tiểu thịt tươi này rất thích giúp đỡ người khác, khó trách lại có nhiều fans như vậy.
Thời điểm Tần Duyệt Hàn đi đến phòng Giang Thịnh Hoài, thấy anh cả người đều nghiêng nghiêng ngả ngả dựa vào sô pha, cô bước nhanh đến gần, sau đó cố gắng giúp anh có một tư thế thoải mái hơn.
Kết quả vừa động, toàn bộ đầu Giang Thịnh Hoài đều ngã vào ngực cô, liền khiến cô hô hấp cũng muốn ngừng theo.
“Giang, Giang lão sư…” Tần Duyệt Hàn đành phải cố gắng đánh thức Giang Thịnh Hoài dây, kết quả là ngữ khí mềm mềm mại mại không nhưng không đánh thức người dậy được, hai người ngược lại càng dán vào nhau gần hơn.
“Giang lão sư, tôi đưa anh về nhà.”
Tần Duyệt hàn giãy giụa cả nửa ngày, trên gương mặt trắng muột cũng đã nhiễm một tầng đỏ ứng, hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn.
Thật sự sức lực của cô không đủ, cho nên hiện tại cô đang vô cùng hoảng hốt không biết nên làm cái gì bây giờ, đột nhiên Giang Thinh Hoài cũng di chuyển thân thể, đem đầu từ trong lòng ngực cô ra bên ngoài.
Cuối cùng Tần Duyệt Hàn cũng có thể hô hấp một cách thoải mái.
Nghỉ ngơi vài giây, Tần Duyệt Hàn lại lần nữa đi đến trước mặt Giang Thịnh Hoài, nhẹ giọng dỗ dành nói: “Giang lão sư, tôi đưa anh về nhà.”
Lúc này đây ngoài ý muốn Giang Thịnh Hoài không có kháng cự cũng không có nháo lung tung nữa, hơn nữa còn vô cùng ngoan ngoãn thuận thế mà dựa vào bả vai cô.
Những lúc hai người gặp nhau đều là do cậu nhóc Nhi Tinh tạo cơ hội. Sau đó vẫn còn cùng nhau giữ liên hệ, có điều vẫn là Giang Thịnh Hoài chủ động tìm cô.
Lại nói đến lúc trước, Tần Duyệt Hàn có nói qua câu kia “Tôi sẽ không lại thích anh.” xong thì liền thật sự cật lực mà cùng anh phủi sạch tất cả mối quan hệ.
“Tần Duyệt Hàn…”
“Giang lão sư tôi ở đây, có phải là anh có nơi nào không thoải mái hay không?”
Căn bản là Giang Thịnh Hoài khó lòng kìm nổi mà nhẹ giọng nỉ non, kết quả không cẩn thận đã bị Tần Duyệt Hàn nghe thấy được.
Rất nhiều lời đã tới bên miệng, nhưng lại có chút khó có thể mở ra.
Ví dụ như, vị dụ như anh thật sự rất muốn hỏi cô một câu, câu nói kia của cô rốt cuộc có phải là nghiêm túc hay là không.
Lại ví dụ như, nếu anh nói cho cô nghe, anh giống như thật sự đã thích cô, cô sẽ như phản ứng với mình như thế nào.
Cái vấn đề này giống như tơ vò ở trong lòng anh, rõ ràng chỉ uống có hay ly rượu, thế nhưng trong lòng Giang Thịnh Hoài có một loại cảm giác rất khó chịu, cũng rất khổ sở.
“Giang lão sư, tôi đỡ anh lên xe,” Giang Thịnh Hoài đang miên man suy nghĩ, Tần Duyệt Hàn đã đem anh lên ghế phụ.
Giờ phút này Giang ảnh đế so với ai cũng tỉnh táo hơn người đó rất nhiều, nhìn người nào đó đang không ngừng cố gắng đỡ mình, phát hiện lương tâm của mình thế mà cũng trỗi dậy, mà anh lại không muốn tiếp tục làm khó cô.
Mà Tần Duyệt Hàn đã thật lâu không có khởi động xe, trong tay cầm chìa khóa mà Triệu Vân đưa, đang muốn khởi động, mới phát hiện chính mình cũng không biết nơi ở của Giang lão sư.
“Giang lão sư….”
“Biệt thụ ở Lệ Thủy”
“Tốt”
Tần Duyệt Hàn nghe được chỗ ở của anh, không chút chần chừ liền khởi động cho xe chạy, bên ngoài cửa sổ gió đêm thôi từng đợt, hai người ở trong xe lại im lặng với những tâm sự riêng của bản thân.
Không đến một giờ, Tần Duyệt Hàn liền đem người đưa đến trước cửa.
Đi tới cửa, Tần Duyệt Hàn lại phát hiện cửa khóa bằng vân tay, xoay đầu nhìn về phía Giang Thịnh Hoài nói: “Giang lão sư, anh tới mở cửa.”
Giang Thịnh Hoài giống như là không nghe được gì, Tần Duyệt Hàn không còn cách nào khác, đành phải sờ soạng nắm lấy tay anh,sau đó đặt từng ngón tay lên thí nghiệm để mở.
Mà sau năm lần nếu mở không thành công cửa sẽ tự động khóa luôn, đến lần thứ năm Tần Duyệt Hàn còn đang tính toán, Giang ảnh đế đang giả say lập tức tự dộng nhấc ngón tay trái ra mở cửa.
Tần Duyệt Hàn lại tận lực mà đem anh lên trên sô pha, vốn dĩ muốn nhẹ nhàng mà buông anh ra, kết quả vừa lơ đang một chút liền trực tiếp ngã xuống, cô bị anh dùng lực kéo xuống, cứ thế trực tiếp ngã lên trên người Giang Thịnh Hoài.
Lúc này hai người chỉ cách nhau vài cm, chỉ cần nhích thêm một chút nữa, liền sẽ dán lên nhau.
Tần Duyệt Hàn sợ tới mức muốn đứng dậy đi bật đèn, mới vừa dùng lực một chút, Giang Thịnh Hoài liền động, đem cả người cô kéo lên sô pha nằm nghiêng.
Một mặt là sô pha, một mặt chính là thân thể nóng bỏng của Giang Thịnh Hoài.
Tần Duyệt Hàn như thế nào cũng không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như thế này, cô hô hấp khó khăn vô cùng, trái tim thì đang không ngừng nhảy nhót. Lại nhiều thêm vài giây, cô có cảm giác chính mình sắp hít thở không nổi nữa rồi.
Giang Thịnh Hoài ở một bên nhẹ nhàng thở từng hơi đều đặn phả lên người cô, hơi thở còn mang theo hương rượu nhàn nhạt. Trong đầu cô vẫn luôn không ngừng lo lắng Giang ảnh đế sẽ bị rơi xuống.