Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tần Duyệt Hàn có chút không hiểu rốt cuộc là Giang lão sư muốn hỏi cái gì, nhưng vẫn là ngoan ngoãn trả lời: “Có đóng qua.” - Lần đầu tiên đóng phim chính là thể loại tình cảm.
Tần Duyệt Hàn cẩn thận nhớ lại cốt truyện của bộ phim, tổng kết một chút. “Tín nhiệm, thẳng thắn thành khẩn, còn có….”
Giang Thịnh Hoài đánh gãy lời nói của cô.
“Chúng ta đã là người yêu, có phải hay không cũng nên thẳng thắn thành khẩn một chút? Ví dụ như hiện tại, nếu em cảm thấy không vui không thoải mái, có thể nói ra.”
Tần Duyệt Hàn ngây ra một lúc, ở trong lòng có có âm thanh đang nói, không, không phải như thế. Cô không có cảm thấy không thoải mái, cùng Giang lão sư ở bên nhau như thế nào lại không thoải cơ chứ.
Nhưng biểu tình của Giang Thịnh Hoài quá mức nghiêm túc, cô sợ tới mức đem những lời muốn nói nuốt vào trong miệng.
“Giang lão sư, em sẽ nỗ lực.”
Nhìn bộ dáng này, Giang Thịnh Hoài cảm thấy chính mình giống như lại nói lời vô ích. Tiểu nha đầu chẳng những không lý giải được trong lời của anh có ý tứ khác, ngược lại còn hiểu theo hướng khác, làm cho anh giống như đang trách cứ cô, haizzz.
“Không chỉ là một mình em nỗ lực, anh cũng vậy, chuyện yêu đương là của hai người.” - Giang Thịnh Hoài dùng hết sức ôn như của miệng lưỡi mà nói, anh diễn kịch cũng chưa nghiêm túc như này bao giờ.
Tần Duyệt Hàn ngoài mặt gật gật đầu, nhưng là biểu tình ở trên mặt đã bán đứng cô, vừa thấy là có thể nhìn thấu cô, có thể thấy rằng cô lại nghĩ bản thân chỗ nào làm chưa được tốt.
Giang Thịnh Hoài trong lòng yên lặng thở dài, nói cho chính mình không thể sốt ruột, từ từ nói, không thể đem tiểu nha đầu bị dọa sợ được.
Hai người sau khi húp xon cháo, Giang Thịnh Hoài mới bình tĩnh mà nói cho cô nghe.
“Lúc nãy trợ lý nhỏ cùng người đại diện tới tìm em, hiện tại muốn đi gặp hai người họ sao?”
Tần Duyệt Hàn kinh ngạc mà liếc mắt nhìn Giang Thịnh Hoài một cái, sau đó cũng không còn rảnh lo ăn uống nữa, liền gật gật đầu.
Ngoài cửa có một chiếc xe đang đậu, bên trong là Trương Lam cùng Nhan Lạc.
Lúc sau Tần Duyệt Hàn đi tới, Nhan Lạc lập tức đem cửa xe mở ra, tránh chỗ cho cô đi lên.
Không khí có chút áp lực, Tần Duyệt Hàm chột dạ không dám nhìn Trương Lam. Chuyện cùng Giang lão sư ở bên nhau, cô vẫn luôn không có cơ hội mà nói cho Lam tỷ nghe.
“Ở bên nhau đã bao lâu?” - Trương Lam xụ mặt, ngữ khí không có chút vui vẻ nào.
“Hơn bốn tháng.”
Đột nhiên thanh âm của Trương Lam to lên, “Tần Duyệt Hàn, lúc trước em đã đáp ứng với chị như thế nào?”
Trước khi cô đủ năng lực, sẽ không cùng Giang Thịnh Hoài có bất cứ quan hệ nào.
Từ khi cô bị ép rời khỏi chương trình giải trí đó đến bây giờ, Trương Lam vẫn luôn liều mạng mà tìm tài nguyên cho cô, cũng không phải là vì muốn nhìn thấy một kết quả như này.
Cô dùng sức mà xoa xoa giữa hai đầu lông mày, sắc mặt một chút tốt cũng không có. Từ tối hôm qua sau khi nghe Nhan Lạc nói cô bị Giang Thịnh Hoài mang đi rồi, liền lo lắng đến mức cả một đêm cũng ngủ không đủ.
“Lam tỷ, lúc trước thời điểm đóng phim chị Duyệt Hàn không cần thận bị ngã, sau đó lại vẫn luôn phát sốt, là Giang lão sư vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc.” - Nhan Lạc có ý đồ nói đỡ cho Giang Thịnh Hoài vài câu.
“Là Giang Thịnh Hoài chủ động lại đấy tìm em?” - Trương Lam buông tay, nghi hoặc mà nhìn Tần Duyệt Hàn.
Tần Duyệt Hàn không nghĩ đến việc đem chuyện này đẩy lên người khác, cho nên lại trầm mặc không nói lời nào.
Nhan Lạc nhìn thấy Lam tỷ có chút nguôi giận, lập tức phụ họa nói: “Là là Giang lão sư chủ động tìm chị Duyệt Hàn.”
Trương Lam không có tiếp tục sinh khí nữa, chỉ là trên mặt lộ ra một tia mệt mỏi.
Nếu là Giang Thịnh Hoài chủ động, vậy chuyện này càng thêm phiền toái. Cô có thể quản được Tần Duyệt Hàn, chính là Giang Thịnh Hoài cô quản không được.
“Được rồi, về nhà trước đã.”
Trương Làm một lần nữa ổn định chỗ ngồi, còn Nhan Lạc ở phía trước lái xe.
Thời điểm rời đi, Tần Duyệt Hàn hương về phía biệt thử nhìn thoáng qua một cái. Cảm thấy không yên tâm, lại lấy di động ra trộm gửi một tin nhắn cho Giang Thịnh Hoài: Giang lão sư, em đi về nhà trước.
Chỉ trong một giây Giang Thịnh Hoài liền trả lời: Được, trên đường về cẩn thận.
Trong nhà vẫn giống như trước đây, đồ vật vẫn còn y nguyên, tủ lạnh cũng tràn đầy đồ ăn. Mỗi lần Tần Duyệt Hàn đóng phim trở về, Trương Lam đều sẽ kêu gọi đến đây quét dọn trước một chút.
“Bộ phim ‘ Em là ánh rạng đông của tôi.’ Ngày mai sẽ phát sóng, đến lúc đó em tựu mình phối hợp tuyên truyền một chút. Không còn chuyện gì khác chị đi trước, có việc thì gọi điện thoại cho chị.”
‘Em là ánh ánh rạng đông của tôi’ chính là bộ phim sau khi rời khỏi chương trình giải trí liền tiếp nhận kịch bản mà đóng, ở bên chỗ hậu kỳ của đạo diễn sau khi trải qua mấy tháng chính sửa cuối cùng cũng hoàn thành.
Trương Lam còn chưa đi được hai bước, lại quay đầu tiếp tục nói: “Mặc kệ hai người đã phát triển đến bước nào rồi, tuyệt đối không được cho người khác biết, biết không?”
Tần Duyệt Hàn gật gật đầu, nhìn theo bóng dáng rời đi của Trương Lam.
Nhan Lạc nhỏ giọng mà nói, “Làm em sợ muốn chết, còn tưởng rằng Lam tỷ sẽ vô cùng tức giận.”
Tần Duyệt Hàn cũng thở một hơi dài nhẹ nhõm, trong lòng đối với Lma tỷ vẫn là có chút xin lỗi.