Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Có nói xấu thì cũng chỉ nói xấu cô mà thôi, không phải là cả hai người.” Giang Thịnh Hoài bất công mà đem Tần Duyệt Hàn bảo vệ.
“Hừ, trọng sắc khinh bạn!”
Hồ Tiểu Mễ một bên sinh khí một bên chủ động cẩm lấy tay Tần Duyệt Hàn, vô cùng thân cận mà cùng cô nói chuyện, hai người phảng phất giống như quen biết nhau đã lâu.
Lục Tử Xuyên nhìn cái vẻ đẹp tươi cười của cô, hơi hơi thở dài một tiếng, thực nhẹ, nhưng Giang Thịnh Hoài vẫn là nghe ra được.
“Hai người ở bên nhau nhiều năm như vậy, Gạo Kê một chút cũng không phát hiện ra sao?”
Lục Tử Xuyên bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, không chỉ không có nhận ra được, lại còn có lâu lâu giới thiệu bạn gái cho anh, một hai phải làm cho anh sinh khí, mới bằng lòng yên ổn mà sống được mấy ngày.
“Khiếp, cậu đúng là thảm hơn chữ thảm, cậu tự mình cầu phúc đi, đừng đến lúc đó con tôi cũng đã có, mà cậu…” - Giang Thịnh Hoài cười đắc ý thật sự là thiếu đòn, Lục Tử Xuyên đều không nghĩ lại để ý đến anh.
Buổi tối, Lục Tử Xuyên đưa Hồ Tiểu Mễ về nhà, mẹ Giang đi dạo chơi cả một ngày cũng khá là mệt.
Cha Giang ở bên cạnh an an tĩnh tĩnh mà mát xa cho mẹ Giang.
“Bà cũng không còn trẻ như bọn chúng, đi dạo phố cũng phải vừa phải, hiện tại cho bà biết đau đi.”
Ngày thường cha Giang đều là bộ dạng ít khi nói cười, chỉ có ở trước mặt mẹ Giang mới có thể trở nên giống như một đứa trẻ, hơn nữa vẫn là một đứa trẻ nghe lời.
Có đôi khi Tần Duyệt Hàn chỉ cần nhìn hai người bọn họ liền trở nên thất thần, trong lòng âm thầm mà cảm thấy hâm mộ.
“Ông có phải hay không cũng cảm thấy tôi già rồi? Nếu ông cảm thấy tôi già rồi, vậy ông đi tìm người khác đi.” Mẹ Giang không vui mà xoay đầu đi.
“Bà này không phải là hồ nháo sao? Tôi khi nào nói bà già rồi, tôi đây không phải là lo lắng cho bà sao?” - Cha Giang một lòng muốn giảng đang lý, nhưng là hiển nhiên giảng không thông.
“Tôi đi ra ngoài dạo phố cũng kêu hồ nháo? Tôi đây ở nhà một mình cả một ngày cùng ông như vậy mới vui vẻ?” - Ngữ khí mẹ Giang có chút hờn dỗi mà còn có chút ủy khuất.
Lời này nếu là từ miệng của người phụ nữ khác nói ra, có lẽ sẽ thật sự làm người khác cảm thấy vô cớ gây rối. Nhưng là từ trong miệng của mẹ Giang noi ra, người lại làm người khác cảm thấy có chút đau lòng.
Cũng mặc kệ chân rốt cuộc có đau hay không, mẹ Giang nhanh chân đứng dậy, mà cha Giang cũng lập tức đi theo.
Hai cái người rải cẩu lương rốt cuộc cũng đi rồi, Giang Thịnh Hoài chủ động hướng về phía Tần Duyệt Hàn mà ngồi xuống.
Kết quả anh vừa lại gần, Tần Duyệt Hàn lập tức lại cách xa anh một chút, giống như đang đề phòng anh.
“Nha đầu, đồ vật kia thật sự không phải là anh chuẩn bị” - Giang Thịnh Hoài cảm thấy chính mình thật sự là so với ‘Đậu Nga’ còn oan hơn.
“Lúc trước không phải anh nói là, chưa từng có ai đi vào phòng của anh sao?”
Nói là nói như vậy, nhưng mọi việc đều có cái gọi là ngoại lệ, tỷ như mẹ nó, ai biết là khi nào lại đem thứ đó nhét vào.
“Thật sự không phải là anh, anh thề, nếu là anh, liền…..”
Tần Duyệt Hàn kịp thời mà bưng kín miệng anh lại.
Vừa mới này còn vẫn duy trì khoảng cách an toàn, thế nhưng lúc này tư thế có chút ái muội. Thật vất vả mới dỗ dành được cô, Giang Thịnh Hoài lập tức đem người ôm lất, hơn nữa còn hôn Tần Duyệt Hàn.
Hai người hôn đến mức quên luôn đang ở chỗ nào, cha Giang từ trên lầu đi xuống dưới, ho khan hai tiếng, nghiêm túc nói: “Chú ý hình tượng, nơi này là phòng khách, muốn làm cái gì thì trở về phòng của chính mình đi.”
Tần Duyệt Hàn xấu hổ mà cả người đều ghé vào trong lòng ngực của Giang Thịnh Hoài, căn bản không dám ngẩng đầu lên đáp lại một cái nhìn của cha Giang.
Ở lại Giang gia đã được vài ngày, Nghê Kiều cùng Trương Lam hai người cứ thay phiên thúc giúc hai người bọn họ trở về rất nhiều lần. Lê Bách Hằng bên kia đã chuẩn bị xong nếu không có gì xảy ra, lập tức liền có thể khởi động máy quay, mà hai người kia tựa hồ không có tính toán trở về.
Cuối cùng Nghê Kiều thật sự nhịn không nổi nữa, “Tiểu hỗn tử nếu là không trở lại, tôi đây liền đánh chết cậu.”
Nhưng là Giang ảnh đế giống như sớm quen với sự uy hiếp như vậy, biết chỉ còn có mấy ngày liền phải rời đi, nhưng một chút đều không nóng nảy.
Nghê Kiều không có biện pháp, đành phải gọi điện thoại cho Tần Duyệt Hàn.
Kết quả chính là ngày hôm sau Giang Thịnh Hoài liền đồng ý mang theo Tần Duyệt Hàn trở về, Nghê Kiều thầm than một tiếng, mắt không thấy tâm sẽ tịnh, vẫn là Duyệt Hàn đáng tin cậy.
Từ nước Mỹ trở về, từng người trở về nhà của chính mình, liền cảm thấy có chút không quen, giống như trong lòng ngực đột nhiên liền ít đi một thứ gì đó.
Tần Duyệt Hàn còn bảo, bởi vì cô đem Cục Bông ôm trở về nhà, thời điểm ngủ không được còn có thể ôm Cục Bông, giống như không có suy nghĩ gì nữa.
Giang Thịnh Hoài thì khổ sở không thôi, biệt thự to như vậy nhưng lại chỉ có một mình anh. Lúc trước còn cảm thấy nơi này chỗ nào cũng vô cùng tốt, còn hiện tại thì mọi ngóc ngách anh đều cảm thấy không ổn, cũng không biết lúc trước Nghê Kiều vì cái gì lại mua cho anh một căn biệt thự to như này để làm gì, mà thực chất là anh cũng đã quên mất yêu cầu của chính mình.