Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thật vất vả mới chờ đến ngày máy khởi động máy quay, rốt cuộc Giang Thịnh Hoài có thể nhìn thấy tiểu nha đầu của chính mình, kết quả người nhìn thấy đầu tiên lại là Chử Vũ Trạch.
“Cậu như thế nào lại ở đây?” - Trong giọng nói của Giang ảnh đế có căm thù không hề có ý che lấp.
“Hôm nay là ngày ‘Lục Lan Truyện’ khởi động máy, tôi ở chỗ này đương nhiên là tới diễn, Giang lão sư không cảm thấy lời này của chính mình rất kỳ quái sao?” - Chử Vũ Trạch thực ôn hòa mà cười cười, giống như một người đơn thuần vô hại, nhưng trong mắt lại có một tia quật cường cố chấp.
Kỳ quái? Giang ảnh đế một chút cũng chưa cảm thấy chính mình kỳ quái, anh nhanh chóng bước qua người Chử Vũ Trạch, thời điểm đi qua bên người cậu ta, anh còn ở bên tai cậu ta nói, “Cậu tốt nhất nên cách xa cô ấy ra một chút, nếu không….”
Nếu không Giang ảnh đế cũng không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Giang Thịnh Hoài rời đi rất nhanh, mà Chử Vũ Trạch ở phía sau từ từ mà nói ra một câu: “Tôi sẽ không từ bỏ.”
Giang Thịnh Hoài cười lạnh hai tiếng, nếu không buông tay, thì có thể làm như thế nào, tiểu nha đầu chỉ có thể là của anh.
Đến phòng nghỉ của đạo diễn, Giang Thịnh Hoài cửa cũng không thèm gõ cứ thế trực tiếp xông vào.
Lê Bách Hằng vốn dĩ mở miệng trách cứ, kết qua lại nhìn thấy tên hỗn tửu là anh, lại đem lời nói cấp nghẹn trở về.
“Chử Vũ Trạch chuyện là như thế nào?” - Lâu như vậy cũng không có gặp nhau, Giang Thịnh Hoài một câu lời khách sáo cũng không có, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề mà hỏi.
“Lần này cậu ta đóng ‘ Thập tam hoàng tử’ trong ‘Lục Lan Truyện’, cùng cậu có không ít cảnh quay chung.”
“Vì cái gì lại là cậu ta?” Ai đều có thể, nhưng duy nếu là Chử Vũ Trạch, Giang Thịnh Hoài chính là khó chịu, vô cùng khó chịu.
“Đương nhiên là bởi vì cậu ta thích hợp với nhân vật này, tôi mặc kệ hai người có mối quan hệ như thế nào, nhưng đóng phim chính là đóng phim, kỹ thuật diễn của Chử Vũ Trạch cũng vô cùng tốt, tóm lại cậu lo diễn tốt cho tôi.”
“Ân!”
Giang Thịnh Hoài từ phòng nghỉ đi ra ngoài, trong lòng phảng phất nghẹn một hơi, cũng không biết rốt cuộc vì cái gì đối mặt với một tên tiểu tử vừa ra đời lại có cảm giác nguy cơ đến như vậy.
Nhưng loại cảm giác lo sợ này cũng không phải là không có lý do.
Mới vừa ra đến ngoài, Giang Thịnh Hoài liền nhìn thấy Tần Duyệt Hàn cùng Chử Vũ Trạch đang ở chung một chỗ.
“Sư tỷ, đã lâu không gặp, tôi rất nhớ chị.”
Giang Thịnh Hoài nghe được lời này ở trong lòng lập tức chửi thề một câu, đúng là sói đội lốt dê.
“Đã lâu không gặp.” - Tần Duyệt Hàn cũng không biết Giang Thịnh Hoài đang đứng ở phía sau mình cho nên còn đứng cùng Chử Vũ Trạch mà trò chuyện.
“Sư tỷ không nhớ em sao?”
Làm nũng? Mẹ kiếp, có biết xấu hổ hay không, có xấu hổ hay không!
Tần Duyệt Hàn chỉ là cười cười, cố tình bỏ qua vấn đề này.
Chử Vũ Trạch biết cô sẽ không trả lời vấn đề này, đành phải ra vẻ thoải mái mà nói: “Vừa rồi là chọc sư tỷ thôi, sử tỷ không cần để ở trong lòng, chúng ta đi vào trước đi.”
Tần Duyệt Hàn lên tiếng được, xoay người liền nhìn thấy Giang Thịnh Hoài, cô cùng với ánh mắt nhìn nhau mà trong ánh mắt có cảm xúc mãnh liệt không thể nói.
Vốn dĩ nghĩ tới đi hỏi một chút, nhưng nơi này là đoàn phim, hơn nữa mối quan ệ của hai người còn chưa có công khai, Tần Duyệt Hàn làm bộ lỡ đang mà nhìn đến bên người anh, sau đó kêu một tiếng: Giang lão sư!
Giang Thịnh Hoài không có nhiều sự cố kỵ cần tránh né như cô, anh liền cúi thân người xuống, ở bên tai cô nhẹ giọng nói: “Không cần cùng người đàn ông khác nói chuyện thân mật như vậy, anh sẽ ghen.”
Sau đó Giang ảnh đế làm như không có việc gì rồi rời đi.
Nghi thức khởi động máy quay được thực hiện ở trong nhà, đều là người của đoàn làm phim. Dựa theo yêu cầu của Giang Thịnh Hoài nói đương nhiên sẽ không có một người nào là phóng viên, mà Lê Bách Hằng cũng không có tính toán tuyên truyền quá nhiều.
Dù sao Giang Thịnh Hoài cùng Chử Vũ Trạch đều đóng phim này hơn nữa còn là ảnh đế, cũng không cần lo lắng ratings gì đó.
Tần Duyệt Hàn cùng Giang Thịnh Hoài đóng nam chính cùng nữ chính ở trong ‘Lục Lan Truyện’, hai người đúng ở bên người Lê Bách Hằng, sau đó mọi người chính thức khởi động máy quay để ghi hình.
Đóng phim ngày đầu tiên.
Đạo diễn vô cùng nghiêm túc mà quái: “Hai người các người đang làm gì?”
Cảnh quay đầu tiên chính là các vị hoàng tử đang tham gia lễ hội săn thu, mà bới vì Tứ Gia cùng Thập Tam Gia hai người ở trong phim qua hệ tương đối thân thiết, cho nên hai người đang tỉ thí xem ai săn được nhiều con mồi hơn.
Vốn là huynh đệ muốn tỷ thí, kết quả bị hai người kia diễn thành một hai phải tranh cao thấp, ai cũng không chịu buông tha, mà hình ảnh này so với kẻ thủ không khác nhau là mấy.
Lê Bách Hằng vốn đang muốn tiếp tục giáo huấn, nhưng là nhìn thấy bên cạnh nhân viên công tác một đám cúi đầu bộ dáng không dám hé răng, lại nghĩ đến thân phận của hai người trước mặt, vẫn là tính toán cho hai người bọn họ một chút mặt mũi.
“Quay lại một lần nữa, các nhân viên công tác chuẩn bị.”
[Action]
Không qua được vài giây, đạo diễn liền hô dừng lại, hơn nữa còn đem nhân viên công tác cho ra ngoài.