Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hùng Lạc giương mắt nhìn về phía mọi người, bọn họ vẫn ăn uống trò chuyện náo nhiệt như trước, không hề chú ý tới sự khác thường của cậu ta. Hùng Lạc cầm điện thoại lên, ra khỏi phòng tiệc, tới buồng vệ sinh mới nhấn nút nghe máy.
“Có chuyện gì?”. Hùng Lạc hi vọng vào thẳng vấn đề, cậu ta lo cho Chu Ngữ Bằng đang ở trong nhà hàng, căn bản không có tâm trạng để tiếp chuyện.
“Hùng Ninh chết rồi”. Ngữ điệu của đối phương bình tĩnh lãnh đạm, lời nói ngắn gọn dứt khoát.
Tựa như bị một thùng nước sôi dội thẳng xuống đầu, Hùng Lạc há hốc miệng, không phát ra nổi âm thanh.
Không nghe thấy Hùng Lạc đáp lại, Lô Tử Quân nói tiếp: “Là chuyện ngoài ý muốn, nhưng cũng không phải ngoài ý muốn.”
“Tại sao tôi phải tin anh? Chị ta thế nào làm sao anh biết được?”. Hùng Lạc giận dữ rống to, không hiểu sao lúc nào Lô Tử Quân cũng đem tới cho mình những điều tồi tệ. Bên trong buồng vệ sinh trống trải vang vọng lại những âm thanh lạnh căm.
“Đừng quên, tôi là nhân viên ở câu lạc bộ của Hùng Ninh, mà phần tài sản tư nhân này của cô ta đã bị bán đi rồi, mới ngày hôm qua.”
“Tôi không biết”, Hùng Lạc lắc đầu: “Tôi không biết”. Cậu ta có chút tuyệt vọng, không thể nói ra được lý do.
“Nhưng tôi biết”. Lô Tử Quân cũng không muốn kích động Hùng Lạc, chỉ hy vọng có thể nói hết sự thật cho cậu ta biết: “Từ lúc còn rất trẻ Hùng Ninh đã bắt đầu sống trong môi trường đó, cho nên với cô ta mà nói, đối xử với Chu Ngữ Bằng như vậy chỉ là chuyện bình thường.”
“Nhưng rồi sau đó Hùng Ninh nhìn thấy cậu vô cùng đau khổ, mới hiểu ra sự nghiêm trọng của chuyện này. Cô ta đã tìm lại được lương tâm của mình, muốn tự đi đầu thú, cũng đã đi tìm Chu Dương. Nhưng mà cuối cùng cô ta vẫn không phải nhận lấy bất cứ sự trừng phạt nào, cậu có biết tại sao không? Thế lực của Chu Dương lớn như vậy, chẳng lẽ không thể bóp chết được Hùng Ninh?”
“Để buộc tội một người, nhất định phải cần đến chứng cứ, mà vật chứng lớn nhất chính là băng ghi hình, chắc là cậu đã xem rồi phải không? Chu Dương cũng đã xem qua, ông ta sao có thể đem chuyện con trai mình bị ngược đãi tàn bạo truyền ra ngoài được chứ? Chu Dương chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng, vì vậy Hùng Ninh mới tránh được một kiếp.”
“Nhưng mà tôi tin, gieo nhân nào, gặt quả nấy. Bây giờ là Hùng Ninh, tôi nghĩ, kế tiếp là đến lượt tôi rồi…”
“Cậu còn nghe máy không?”. Lô Tử Quân chợt phát hiện đầu dây bên kia không thấy đáp lại gì.
“Ừm”. Hùng Lạc yếu ớt gật đầu, cậu ta nghiêm túc lắng nghe từng câu từng chữ hắn nói, dù đây là điều mà cậu ta đã từng không dám đối mặt nhất.
“Thời gian của Tiểu Vân không còn nhiều nữa”. Thanh âm đầu dây bên kia chợt trở nên bi thương.
Hùng Lạc không tin Tiểu Vân đang thay bố mình trả nợ, cậu ta chưa bao giờ mê tín. Nhưng kể từ khi Hùng Lạc làm đứt chuỗi hạt hộ mệnh đã được khai quang của Chu Ngữ Bằng, đến giờ cậu ta vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Vội vàng cúp điện thoại, Hùng Lạc quỳ xuống bên cạnh bồn cầu, cậu ta không biết tư thế của mình bây giờ là đang cầu xin hay sám hối, hoặc cũng có thể là đang trút đi nỗi lòng. Rất nhiều hình ảnh từ trong đầu xẹt qua nhanh như chớp, thậm chí cậu ta cũng không rõ là mình đang vui vẻ hay đau buồn. Thê lương tuyệt vọng một hồi, Hùng Lạc mới đứng lên, cậu ta biết mình phải mau chóng trở lại phòng ăn, nơi đó còn có một người rất quan trọng đang chờ cậu ta. Dùng tốc độ nhanh nhất để hồi phục tinh thần, Hùng Lạc trở lại bên bàn tiệc.
Chu Ngữ Bằng nói dạ dày có chút khó chịu, Dương Nhất Kha đã lấy thuốc dạ dày từ trong túi của Hùng Lạc ra cho cậu uống vào. Hùng Lạc gật đầu cảm ơn, sau đó rót đầy ly rượu của mình, đi tới chỗ mọi người, biểu đạt lòng biết ơn đối với bọn họ, cảm ơn mọi người đã không rời bỏ Chu Ngữ Bằng. Mỗi lần tới bên cạnh một người, cậu ta đều nói những lời giống nhau, sau đó ngửa cổ, nâng ly rượu uống cạn.
“Lạc Lạc, cậu đừng uống nữa, chút nữa sẽ say đấy”. Dương Nhất Kha chạy tới kéo tay áo của cậu ta.
Thạch Tuyền Sinh cũng nói: “Ai say cũng được, anh thì không được say, về nhà còn phải chăm sóc cho Bằng Tử nữa.”
“Mới nãy còn vui vẻ lắm mà, sao tự dưng nghe điện thoại xong lại biến thành thế này? Lạc Lạc anh làm sao vậy?”. An Thần hỏi cậu ta.
Hùng Lạc không trả lời bất cứ ai, cứ tiếp tục mời rượu hết ly này đến ly khác, thái độ rất chân thành, ánh mắt tràn đầy sự cảm kích.
Mọi người cũng dần phát hiện có điều không đúng, không dám nhận rượu từ tay Hùng Lạc nữa. Chẳng còn cách nào khác, bọn họ cũng không thể ở lại thêm, buổi liên hoan đành phải nhanh chóng kết thúc. Dương Nhất Kha cùng Thạch Tuyền Sinh đưa Chu Ngữ Bằng và Hùng Lạc đã say đến bất tỉnh về nhà.
Dương Nhất Kha và Thạch Tuyền Sinh bỗng nhớ lại lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Hùng Lạc uống say, có điều hôm nay lại không giống như lần trước, cậu ta không làm ầm ĩ, cũng không nói năng lung tung, chỉ ngoan ngoãn tựa vào lòng Chu Ngữ Bằng. Chu Ngữ Bằng im lặng ôm lấy Hùng Lạc, không ngại mùi rượu xông lên mũi, lúc chiếc xe rung lắc cũng không quên đỡ lấy người Hùng Lạc, sợ cậu ta sẽ ngã khỏi ghế ngồi.
Vừa về đến nhà, Hùng Lạc liền tỉnh lại. Tuy rằng vẫn còn có chút mơ mơ màng màng, nhưng xem ra đầu óc của cậu ta vẫn tương đối tỉnh táo. Cậu ta cứ luôn miệng lẩm bẩm mình không say, còn nói mình phải nhanh chóng ngủ một giấc, để có thể nhanh chóng tỉnh lại, sau đó còn phải lo cho Ngữ Bằng.
Dương Nhất Kha vô cùng lo lắng, nhìn Thạch Tuyền Sinh đỡ Hùng Lạc vào phòng ngủ, còn mình thì ngồi bên cạnh Chu Ngữ Bằng. Anh tính sẽ ở lại một đêm để trông nom bọn họ, bây giờ anh không thể để Chu Ngữ Bằng ở đây một mình, mới vừa nãy dạ dày của cậu còn đau suốt cả buổi, xem chừng đêm nay Hùng Lạc cũng không thể chăm sóc cho cậu được. Vừa mới quyết định xong, Dương Nhất Kha liền nghe thấy Hùng Lạc ở trong phòng lớn tiếng nói: “Thần tượng, Tuyền Sinh, không còn sớm nữa, hai người mau về đi”. Thạch Tuyền Sinh ngồi ở bên giường Hùng Lạc, nói với cậu ta chuyện sẽ ở lại qua đêm.
Chưa được vài phút, Thạch Tuyền Sinh đã âu sầu bước ra khỏi phòng, nói với Dương Nhất Kha: “Đi thôi, Lạc Lạc không cho chúng ta ở lại, em nói cả nửa ngày, anh ấy vẫn sống chết không đồng ý.”
“Nhưng mà…”. Dương Nhất Kha cũng không biết phải làm sao, liền viết lên tay Chu Ngữ Bằng: “Tử Quân uống rượu say, anh ở lại chăm nom hai người được không?”
Khuôn mặt Chu Ngữ Bằng hướng về phía phòng ngủ, thật giống như có thể nhìn thấy được, sau đó thấp giọng nói: “Không cần đâu, hai người trở về đi, anh ấy sẽ nhanh chóng tỉnh táo lại thôi, đừng lo.”
Dương Nhất Kha cũng không dám nói gì thêm, đột nhiên nghĩ ra một cách, liền cầm lấy chìa khóa ở trên bàn mới dùng mở cửa khi nãy, nói với Thạch Tuyền Sinh: “Chúng ta đi thôi, cứ đứng ở ngoài hành lang, tôi sẽ giữ chìa khóa của bọn họ, nếu nghe thấy động tĩnh gì khác thường chúng ta có thể kịp thời giúp đỡ.”
Hai người nói lời tạm biệt với Chu Ngữ Bằng, sau đó rời đi.
Từ phòng khách đến phòng ngủ cách bao nhiêu bước chân, Chu Ngữ Bằng nhớ rất rõ, cậu vươn tay về phía trước thăm dò, cực kỳ cẩn thận đi về phía phòng ngủ.
Người đang nằm ở trong phòng bắt đầu rấm rứt, Hùng Lạc không biết bản thân mình khó chịu ở đâu, thậm chí cũng không biết tại sao mình lại khó chịu như vậy. Tâm trạng của Hùng Lạc bây giờ rất mâu thuẫn, không người nào có thể giải thích được. Men rượu khiến cho tâm trí cậu ta có chút rối bời, cậu ta nghĩ, cho dù người đó có làm sai chuyện gì, thì vẫn là người chị chảy chung dòng máu với mình, một hồi sau cậu ta lại nghĩ, cuối cùng cũng đã có người trả giá cho tất cả những gì mà Chu Ngữ Bằng phải gánh chịu.
Cứ như vậy nghĩ tới nghĩ lui, trái tim Hùng Lạc càng trở nên đau đớn, đau đến mức cậu ta không dám động đậy. Mồ hôi trên người túa ra càng lúc càng nhiều, cả người vô lực mềm nhũn, Hùng Lạc mở mắt ra, liền nhìn thấy Chu Ngữ Bằng đang mò mẫm đi vào.
“Ngữ Bằng, anh ở đây”. Hùng Lạc lên tiếng gọi cậu, nhưng Chu Ngữ Bằng vẫn bước từng bước vô cùng cẩn thận, chầm chậm tìm đến vị trí của chiếc giường. Hùng Lạc nằm ở trên giường nhìn cậu, trong tầm mắt mông lung mơ hồ, mỗi một động tác của Chu Ngữ Bằng đều khiến cho người khác phải xót xa.
Không biết tại sao, Hùng Lạc vô thức chìm vào giấc ngủ, lúc cậu ta tỉnh lại lần nữa, Chu Ngữ Bằng chỉ mới tới được giường của cậu ta. Cậu chỉ ngồi một góc nhỏ bên mép giường, dùng bên hông cánh tay sờ qua sờ lại, làm quen với môi trường mới.
Thực ra căn phòng này không chỉ xa lạ đối với Chu Ngữ Bằng, ngay cả Hùng Lạc cũng vậy. Kể từ khi đến đây, cậu ta vẫn chưa hề nằm trên chiếc giường này thoải mái nghỉ ngơi. Cánh tay của Chu Ngữ Bằng theo quy luật sờ tới phía trước, Hùng Lạc cũng chẳng động đậy, tùy ý để cánh tay cậu quét qua cổ mình, rồi lướt đến khuôn mặt mình. Chu Ngữ Bằng đã quen dùng chút cảm giác yếu ớt nơi bên hông cánh tay để nhận biết tất cả vật thể. Bên trong cánh tay cậu lộ ra trước mắt Hùng Lạc, miếng băng cá nhân trên cổ tay bởi vì dán suốt một ngày đêm, đến giờ ở phía mép đã có chút bong tróc.
Hùng Lạc kéo cổ tay Chu Ngữ Bằng lại, nhẹ nhàng bóc miếng băng cá nhân ra, quá trình này nhất định là đau đớn, nhìn thấy da cậu bị kéo lên, Hùng Lạc nhắm hai mắt lại. Đây là việc mà mỗi tối đều phải làm, mặc dù Chu Ngữ Bằng không cảm thấy đau, nhưng mỗi lần Hùng Lạc nhìn thấy da cậu lộ ra vết sưng đỏ, trong lòng đều cảm thấy rất khó chịu.
Lúc ở nhà không cần phải giấu giấu giếm giếm gì hết, Hùng Lạc vuốt ve năm chữ cái kia, cảm thấy chúng càng rõ ràng và đen đậm.
Chu Ngữ Bằng không cảm nhận được sự đụng chạm của Hùng Lạc, nhưng cậu biết được cánh tay mình đã bị kéo qua, cho nên cũng không động đậy nữa.
“Muốn uống nước không?”. Chu Ngữ Bằng ôn nhu nói.
Hùng Lạc lẳng lặng nhìn Chu Ngữ Bằng, tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt cậu, ngay cả khi nãy yết hầu của cậu khẽ nhấp nhô vì nói chuyện cũng không bỏ sót. Thời khắc này, trái tim Hùng Lạc chợt rung động, mọi thứ giống hệt như lúc cậu ta mới yêu Chu Ngữ Bằng, mỗi một động tác, mỗi một câu nói của cậu, đều có thể khiến cho Hùng Lạc bấn loạn không yên. Hôm nay cảm giác đó đã quay trở lại, Hùng Lạc ngơ ngẩn nhìn Chu Ngữ Bằng, quên luôn cả việc hồi đáp.
Chu Ngữ Bằng chờ trong chốc lát, không thấy câu trả lời, cho là đối phương đã ngủ, cậu đành đứng lên, đếm bước chân đi về phía phòng khách. Hằng ngày lúc ở nhà một mình, Chu Ngữ Bằng đều phải sống một cách vất vả như vậy. Đối với chuyện này cậu đã sớm tập thành thói quen, chỉ khi không nhìn thấy gì, không nghe được gì, trái tim mới có thể triệt để an tĩnh, chỉ khi đã tịnh tâm, lúc đếm số bước chân mới không bị rối loạn.
Kỳ thực từ phòng ngủ đến phòng khách tổng cộng cũng không có bao nhiêu bước chân, thế nhưng Chu Ngữ Bằng đi đứng lại rất khó khăn khổ sở. Ngoại trừ phải đếm số bước chân và nắm rõ phương hướng đại khái ra, cậu còn phải điều khiển được đôi chân yếu ớt không có cảm giác của mình. Biết bình lọc nước nằm ở bên trái sô pha, Chu Ngữ Bằng vươn tay trái về phía trước tìm kiếm. Hộp khăn giấy ở trên bàn bị hất rơi xuống đất, cậu vẫn hoàn toàn không phát hiện được. Cũng may không phải là đồ vật gì nguy hiểm, Hùng Lạc sợ cậu sẽ bị thương, cho nên trong nhà hầu như không có đồ gì dễ vỡ, ngay cả ly thủy tinh cũng đều đổi thành ly giấy.
Đại Hắc bị nhốt ở ngoài ban công, từ lúc có người về nhà nó bắt đầu kêu lớn, nhưng không có ai tới thả nó ra cả. Đại Hắc nằm bên cạnh kính thủy tinh, nhìn thấy chủ nhân cũng không quan tâm đến mình, không hiểu được chuyện gì, nó đành nằm bò trên mặt đất, rên lên ư ử đầy ủy khuất.
Chu Ngữ Bằng không dám rót nhiều nước, cậu không nghe được tiếng nước chảy, cũng không thể sờ vào nước được, chỉ có thể tính toán thời gian, tay trái cầm lấy ly, cổ tay phải ngửa lên, nâng đỡ ly giấy. Dùng hai tay bưng ly nước, Chu Ngữ Bằng thận trọng xoay người, rất sợ không cẩn thận sẽ khiến ly nước không dễ gì lấy được này đổ ập.
Hùng Lạc lại ngủ lần nữa, tay chân vung loạn trên giường, khuôn mặt vẫn còn hơi đỏ vì say. Không biết qua bao lâu, Chu Ngữ Bằng mới bưng ly nước đi vào, cậu gọi Hùng Lạc dậy, đưa ly nước về phía trước.
Hùng Lạc mở to hai mắt, nhìn thấy Chu Ngữ Bằng đưa nước muốn mình uống, vẻ mặt cậu ta sững sờ, như thể đột nhiên quay về nhiều năm trước, khi đó Chu Ngữ Bằng bưng canh giải rượu tới cho cậu ta, cũng là đưa tới trước mặt giống như thế này.
“Ngữ Bằng”. Hùng Lạc ngẩn người nhìn cậu: “Có phải chúng ta đã trở về rồi không? Có phải đã trở về quá khứ rồi không?”
Mặc dù không nghe được, nhưng đột nhiên có một luồng khí nóng phả tới, Chu Ngữ Bằng đoán nhất định là Hùng Lạc đang nói điều gì. “Mau uống nước đi, em không cầm được nữa.”
Hùng Lạc ngây ngốc nhận ly nước, nước trong ly chỉ có một nửa mà thôi. Cậu ta uống một hơi đã cạn, nhưng tay thì vẫn còn cầm ly giấy, mãi không chịu buông.
Chu Ngữ Bằng biết men rượu của cậu ta vẫn chưa tan, liền dìu cậu ta nằm xuống, “Ngủ thêm chút nữa đi.”
“Em đừng đi, ngồi bên cạnh anh được không?”. Hùng Lạc bắt đầu làm nũng, bao lâu nay mỗi ngày cậu ta đều làm đôi mắt cho Chu Ngữ Bằng, đôi tai và tay chân cho cậu, đã thật lâu cậu ta không có “được chăm sóc” rồi.
Trông ra khung cửa sổ chưa kéo rèm, bên ngoài tối đen như mực, Hùng Lạc nắm lấy bàn tay phải không có cảm giác của Chu Ngữ Bằng, chậm rãi khép đôi mắt lại, dịu dàng nói: “Ngữ Bằng, anh tình nguyện người mất đi ngũ giác chính là anh, thật sự hi vọng em có thể quan tâm anh cả đời.”
Giọng nói từ từ nhỏ dần, cuối cùng Hùng Lạc lại chìm vào giấc ngủ.
Tiếng kêu của Đại Hắc lại bắt đầu vang lên, nhưng chẳng thể nào vọng tới hai người đang ở trong phòng.
Cảm nhận được tiếng hô hấp đều đều của Hùng Lạc, khóe miệng Chu Ngữ Bằng ẩn hiện một nụ cười không dễ nhìn ra. Cậu đưa tay chạm lên mặt Hùng Lạc, làn da bên hông cánh tay cũng không phải là nơi quá nhạy cảm, nhưng đây là nơi nằm gần ngón tay nhất mà cậu có cảm giác. Dùng nơi này cảm nhận đôi môi của đối phương, hai gò má của người đó, đôi mắt đang ngủ của người đó, cảm giác giống như đang thực sự dùng ngón tay để chạm vào từng chỗ một vậy. Chu Ngữ Bằng nhắm hai mắt lại, cố gắng mường tượng ra hình ảnh của người nằm trên giường, dần dần một khuôn mặt từ trong ký ức hiện ra ngay trước mắt cậu.
Cánh tay lướt tới thái dương của Hùng Lạc, Chu Ngữ Bằng cúi người, đặt lên trán cậu ta một nụ hôn thật sâu. Từ sau khi trở về từ Hàng Châu, đây là lần đầu tiên cậu hôn người khác, cũng là lần đầu tiên bộc lộ ra tình cảm của chính mình.
Chu Ngữ Bằng mở miệng, chậm rãi nói: “Ngủ ngon, Tiểu Hùng”, câu chữ mạch lạc, tương đối rõ ràng, có điều không một ai biết được, mấy chữ này ở trong lòng cậu đã luyện qua không dưới trăm ngàn lần. Khoảng thời gian mà Chu Ngữ Bằng còn nghe được, Hùng Lạc đã từng nói với cậu, chỉ với người mình yêu mới có thể nói “ngủ ngon”, bởi vì phiên âm của “ngủ ngon” là “wan an”, có nghĩa là “Em yêu anh, yêu anh”. Kể từ lúc đó, cậu thật sự không còn nói câu ngủ ngon với bất kỳ ai nữa.
Hùng Lạc nằm ở trên giường đột nhiên mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt Ngữ Bằng mới vừa hôn mình xong còn đang rất gần mặt mình, vẫn chưa kịp lùi lại, dường như cậu còn đang nghĩ đến điều gì.
Hùng Lạc khụt khịt mũi, chăm chú nhìn gương mặt phóng đại vô cùng quen thuộc ấy, một giọt lệ từ khóe mắt lặng lẽ trào ra.
˜°Oo Chính văn hoàn oO°˜