Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: ༄༂Mun༉
Nam tử trung niên ôm quyền tiến lên một bước khom lưng thi lễ với Mục Thanh Ca: “Tại hạ Đoạn Phong, vừa rồi Thanh Hoa có nhiều đắc tội, tại hạ ở chỗ này vì hắn bồi tội, còn thỉnh công tử chớ nên trách móc, cũng tại đây đa tạ công tử thủ hạ lưu tình.”
Mục Thanh Ca bất động thần sắc thu hồi ngân châm trong lòng bàn tay, giương mắt nhìn về phía nam tử trung niên nho nhã, người này tuyệt đối không phải người thường, nam tử trung niên quát lớn với Thanh Hoa: “Thanh Hoa còn không lui xuống.” Thanh Hoa nắm chặt chuôi đao, không cam lòng thối lui đến phía sau nam tử trung niên, chỉ thấy nam tử trung niên khách khí cung kính nói với Mục Thanh Ca: “Bán Hạ công tử, công tử nhà của chúng ta bị bệnh mới không bao lâu, đại phu kinh đô đều nhìn không ra, bất đắc dĩ chỉ có thể thỉnh Bán Hạ công tử, công tử quy củ chúng ta đã biết đến, sớm đã chuẩn bị xong tiền khám bệnh, còn thỉnh công tử viện thủ, tại hạ nhất định vô cùng cảm kϊƈɦ.”
Nam tử trung niên nói cực kỳ thành khẩn, nhưng mặt mày vẫn mang theo ba phần nôn nóng, xem ra bệnh chủ tử bọn họ đã đến không được bao lâu.
Mục Thanh Ca ghé mắt nhìn không trung bên ngoài, tay phía dưới áo hơi hơi nắm chặt, nơi người khác nhìn không đến run nhè nhẹ, không có người biết nàng trong lòng bi thương cùng rối rắm, Mục Thanh Ca hung hăng nhắm hai mắt lại.
Dì Mân chưa từng gặp qua Mục Thanh Ca cái dạng này, giống như gặp được nan đề gì, có lẽ lúc trước nàng thật sự không nên đáp ứng bọn họ, dì Mân nghĩ đến liền hối hận, trêu chọc người như vậy có lẽ về sau sẽ không được an bình.
Đoạn Phong vẫn luôn chờ, không có biểu hiện ra bất luận không kiên nhẫn gì, mà Thanh Hoa sắc mặt nôn nóng, nếu không phải Đoạn Phong ngăn ở phía trước, hắn đã sớm tiến lên trực tiếp đem Bán Hạ xách qua.
“Ta chỉ có một điều kiện.” Mục Thanh Ca nhàn nhạt mở miệng.
“Bán Hạ công tử mời nói.” Đoạn Phong vừa thấy việc có cơ hội chuyển biến vội vàng nói, lần này dù cho Mục Thanh Ca muốn bầu trời ánh trăng ngôi sao, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ nghĩ mọi cách, mặc kệ trả giá bao nhiêu.
“Tiền khám bệnh ta muốn gấp ba.” Mục Thanh Ca dựng thẳng lên ba ngón tay.
Đoạn Phong kinh ngạc mở to hai mắt, hắn biết Mục Thanh Ca đã biết thân phận bọn họ, còn tưởng rằng sẽ khai ra điều kiện lớn gì, lại không nghĩ đến chỉ là muốn gấp ba tiền khám bệnh, bất quá cái này dễ làm, “Chỉ cần Bán Hạ công tử cứu trị được công tử, gấp ba tiền khám bệnh nhất định đưa đến.”
Mục Thanh Ca gật gật đầu, “Dẫn đường.”
Mà ở Vạn Hoa Lâu một gian phòng cổ kính khác, đàn hương ở trêи ngăn tủ phát ra từng trận u hương, cái bàn rộng tinh xảo, cùng với trang sức tinh xảo trêи bàn trang điểm, mà ở trêи giường mềm mại cái màn giường màu hồng nhạt rơi xuống che khuất người bên trong, nhưng lạc ẩn lạc hiện có thể thấy người nằm bên trong.
Mục Thanh Ca tiến vào phòng liền nhìn thấy Uẩn Cơ ôn nhu đứng ở một bên, nàng một bộ váy áo ấn hoa mai chạm rỗng, vạt áo thật dài tùy ý bay xuống mặt đất, nhìn gần mang một cây trâm cài đầu màu bạc, ngũ quan hoàn mỹ vô khuyết, phía dưới mày lá liễu là một đôi mắt thủy nhuận nhu mị, chóp mũi thẳng đĩnh có một giọt nước nho nhỏ, rồi lại làm mỹ mạo nàng tăng thêm ba phần đáng yêu, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên mang theo ba phần mị ý.
Ở kinh đô không biết bao nhiêu người vì nữ tử đứng trước mặt này mà điên cuồng, táng gia bại sản chỉ vì thấy mặt nàng, Mục Thanh Ca gặp qua Uẩn Cơ trêи sân khấu, lại chưa gặp qua Uẩn Cơ tố nhã rồi lại mang theo phong tình như vậy, trêи người hoàn toàn không có hơi thở quyến rũ, chỉ có mùi hương lịch sự tao nhã nhàn nhạt làm người rất thoải mái.
Uẩn Cơ nghe được tên trích tiên Bán Hạ, cũng từng vô số lần muốn thấy người này, lại cuối cùng vẫn là vô duyên gặp nhau, lại không có nghĩ có thể ở trong phòng mình nhìn thấy nhân vật truyền kỳ như vậy, Uẩn Cơ hơi hơi uốn gối: “Bán Hạ công tử.”
Mục Thanh Ca khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía người sau bình phong, theo Đoạn Phong cùng Thanh Hoa đi qua, mà bên này Uẩn Cơ theo dì Mân đi ra ngoài, đóng lại cửa.
Thanh Hoa vén rèm lên, Mục Thanh Ca nhìn thấy ngưởi nằm ở trêи giường sắc mặt tái nhợt vô thần, đôi môi mang theo xanh tím nhàn nhạt, không phải là ánh mặt trời nàng biết, cũng không phải nàng nhìn thấy ôn tồn lễ độ vài ngày trước đó, chỉ thấy tái nhợt.
Cho nên thời điểm khi nghe thấy người bệnh là hắn, Mục Thanh Ca rất kinh ngạc, nội tâm lại mang theo một tia sợ hãi, nàng đã từng cứu không được An Triết, lúc này đây…
Hắn không phải An Triết, hắn là Phượng Hạo Hiên…
Mục Thanh Ca ngồi ở mép giường từ trong chăn lấy ra tay hắn, nhìn móng tay hắn đều phiếm đen, vừa rồi ánh mắt đầu tiên thấy hắn, nàng liền đã biết hắn trúng độc, Mục Thanh Ca đem tay để ở trêи mạch hắn, lại phát hiện mình cư nhiên xem không ra, Mục Thanh Ca đầu tiên là buông tay ra, sau đó lại nắm chặt, lặp lại rất nhiều lần mới chậm rãi lại lần nữa đem tay đặt ở trêи mạch, nhắm mắt lại.
Thanh Hoa nhăn mày lại, Đoạn Phong mặt vô thần đứng ở bên cạnh.
Mục Thanh Ca đặt lại tay hắn, sau đó đem đôi mắt hắn mở ra nhìn xem, sau một lúc lâu nàng mới hạ quyết đoán: “Loại độc này ta chưa bao giờ trị qua.”
Thanh Hoa sắc mặt khẽ biến, Đoạn Phong hỏi: “Rất nhiều đại phu đều chẩn trị qua, đều nói công tử trúng độc, nhưng bọn họ đều không xem được mạch đập, càng đừng nói là biết công tử trúng độc gì, Bán Hạ công tử biết là độc gì không?”
“Ngũ Độc tán.” Mục Thanh Ca ngước mắt nhìn Đoạn Phong, thấy sắc mặt Đoạn Phong đột nhiên biến đổi, “Xem ra ngươi biết loại độc này, vậy cũng không cần ta giới thiệu đi.”
Đoạn Phong ngây người gật gật đầu, hắn không dám tin tưởng công tử cư nhiên trúng Ngũ Độc tán, Thanh Hoa không biết làm sao nhìn Đoạn Phong vì thế hỏi: “Phong bá, Ngũ Độc tán là gì? Rất lợi hại sao?”
“Ngũ Độc tán là loại độc độc nhất thiên hạ, là độc không có thuốc giải, ngay cả thần y Túc Phượng năm đó cũng không tìm ra phương pháp giải độc.” Đoạn Phong nói, đột nhiên nhắm mắt lại, chẳng lẽ mạng công tử chỉ có thể đến đây sao? Không, không được, công tử còn có tiền đồ rất tốt, còn có rất nhiều việc chưa làm, Đoạn Phong đột nhiên quỳ xuống dập đầu với Mục Thanh Ca, khẩn cầu nói: “Bán Hạ công tử, thỉnh ngươi nhất định phải cứu công tử chúng ta, mặc kệ trả bất luận giá gì, thỉnh ngươi nhất định phải ngẫm lại biện pháp, ngàn vạn không thể từ bỏ.”
Thanh Hoa đi theo cũng quỳ xuống nói: “Bán Hạ công tử, vừa rồi có nhiều chỗ đắc tội Thanh Hoa nguyện ý lấy mạng đền đáp, nhưng cầu ngươi cứu công tử, liền tính lấy mạng ta đổi cũng có thể.” Hắn tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn công tử mệnh tang tại đây.
Mục Thanh Ca nhìn hai người trung thành và tận tâm, nàng nhìn về phía người nằm ở trêи giường, ngươi vẫn là may mắn, ít nhất ngươi còn có người nguyện ý liều mình vì ngươi, Mục Thanh Ca bất đắc dĩ cười cười, “Lần này công tử các ngươi xem như may mắn, vừa vặn ta mấy ngày hôm trước có nghiên cứu Ngũ Độc tán.” Nàng biết Ngũ Độc tán là vì quyển y thuật kia của Túc Phượng, trong sách có ghi về Ngũ Độc tán, nhưng cũng không có ghi phương pháp giải độc Ngũ Độc tán, đây cũng là nơi nàng cảm thấy kỳ quái, ngay cả Túc Phượng cũng không có biện pháp giải độc, Mục Thanh Ca nàng rất có hứng thú nghiên cứu, không nghĩ tới có một người đưa đến trước mặt mình.
Đoạn Phong nghe được Bán Hạ nói đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy mong đợi, nhưng Mục Thanh Ca một câu sau làm hắn vừa mới mong đợi nháy mắt dập nát, “Bất quá, đến nay ta còn chưa tìm được phương pháp giải độc.”