Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: ༄༂Mun༉
Thanh Hoa nâng lên đôi mắt sáng lấp lánh, duỗi tay đột nhiên bắt lấy cánh tay Mục Thanh Ca nói: “Tuy rằng ngươi hiện tại chưa tìm được, nhưng ngươi nhất định sẽ có biện pháp có đúng hay không?”
Mục Thanh Ca đang muốn ném tay Thanh Hoa ra, nhưng lực đạo hắn lớn dọa người, Đoạn Phong quát lớn: “Thanh Hoa buông tay.”
Mục Thanh Ca xoa xoa cánh tay mình bị bóp đau, “Hắn trúng độc đã bao lâu?”
“Đã năm ngày.”
Đồng tử Mục Thanh Ca đột nhiên co rụt lại, “Năm ngày? Lợi hại a, này nếu là người thường, đừng nói năm ngày, có thể một ngày đều là kỳ tích.”
“Công tử thời điểm phát hiện trúng độc đã uống tuyết liên giải trăm độc.”
Tuyết liên giá trị thiên kim, không hổ là Tam hoàng tử a, vừa ra tay chính là tuyết liên người khác cầu còn không được, bất quá tuyết liên tuy rằng có thể giải trăm độc nhưng vẫn không thể giải trừ Ngũ Độc tán, “Tuy rằng uống tuyết liên tạm thời ức chế độc tính, nhưng thời điểm ta bắt mạch cho hắn phát hiện độc đã khuếch tán ra.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Thanh Hoa hỏi.
Mục Thanh Ca từ cái bàn bên kia lấy ra giấy bút, sau đó viết một phương thuốc đưa cho Đoạn Phong nói: “Dựa theo đơn thuốc lấy thuốc ba ngày.” Sau đó từ bên hông lấy ra bao ngân châm bản thân sớm đã chuẩn bị tốt, “Ta hiện tại thi châm trước bảo vệ tâm mạch hắn, nếu để độc tiếp tục khuếch tán đến tâm mạch hắn, đến lúc đó liền tính là thiên thần hạ phàm cũng không cứu được.”
“Được được.” Đoạn Phong đứng lên, “Ta hiện tại đi lấy dược, Thanh Hoa ngươi nhìn công tử.”
Thanh Hoa gật gật đầu.
Mục Thanh Ca chỉ vào Phượng Hạo Hiên nói: “Đem quần áo hắn cởi ra.”
Thanh Hoa gật gật đầu liền bắt đầu cởi quần áo Phượng Hạo Hiên, Mục Thanh Ca nhìn quen cơ bắp cùng cơ ngực nam nhân, hiện giờ nhìn da thịt trước mặt như sữa bò búng tay một cái thật là đánh vỡ cái nhìn nàng đối với mọi nam nhân trêи thế gian a, nguyên lai nam nhân có không chỉ là cơ ngực a, còn có làn da tốt như vậy, ngay cả nữ nhân như nàng đều bắt đầu hâm mộ.
Mục Thanh Ca thủ pháp lưu loát hạ châm.
Một canh giờ sau.
Mục Thanh Ca đem ngân châm sử dụng vừa rồi thu lại, Thanh Hoa vì công tử nhà mình mặc chỉnh tề, Mục Thanh Ca ngồi ở trêи mép giường lại lần nữa bắt mạch cho hắn, lại phát hiện ngón tay lay động, Mục Thanh Ca giữa mày hơi hơi vừa động, còn chưa rút tay ra đã bị người bắt được, Mục Thanh Ca sửng sốt.
Phượng Hạo Hiên còn rất dứt khoát trực tiếp đem tay nhỏ Mục Thanh Ca đặt ở lòng bàn tay gắt gao mà nắm, giữa mày bất an nhăn lại, Mục Thanh Ca ngây người nhìn Phượng Hạo Hiên, từ khi nào An Triết cũng từng bất an bắt lấy tay mình như vậy, thẳng đến chết.
Thanh Hoa xoay người thấy một màn như vậy đôi mắt hiện lên một tia khác thường, hắn vừa rồi không có chú ý, hiện giờ lại phát hiện tay Mục Thanh Ca không chút nào giống tay nam tử thô ráp, cư nhiên so với tay nữ tử còn tinh tế vài phần, đặc biệt là cổ tay trắng nõn như tuyết kia, làm người dời không ra tầm mắt, tầm mắt Thanh Hoa vẫn luôn từ trêи tay nàng chuyển qua giữa cổ cùng trêи mặt, da thịt tinh tế như trẻ con còn trắng như tuyết, hắn vừa mới cư nhiên dùng đao uy hϊế͙p͙ a, hiện tại tựa hồ có thể thấy dấu vết vừa rồi hắn thô lỗ.
Thanh Hoa vẫn luôn không có đặc biệt chú ý diện mạo Mục Thanh Ca, hiện giờ yên tĩnh nhìn Mục Thanh Ca, không khỏi cảm thán thế gian cư nhiên còn có nam tử như tiên vậy, khó trách được người xem là trích tiên, mặt mày như tranh, đặc biệt ngũ quan tựa hồ từ trong tranh đi ra, đôi môi tiểu xảo hồng nhuận nhẹ nhấp, hắn cười thì mê người cỡ nào a, Thanh Hoa đột nhiên cả kinh, phục hồi tinh thần lại, hắn cư nhiên phát ngốc với một nam tử.
Tầm mắt Mục Thanh Ca vẫn luôn đặt ở trêи người Phượng Hạo Hiên, chưa từng chú ý bên cạnh xem kỹ Thanh Hoa, nàng cứu không được An Triết, nhất định sẽ cứu sống Phượng Hạo Hiên, Mục Thanh Ca một cái tay khác đặt ở trêи mu bàn tay Phượng Hạo Hiên, làm Phượng Hạo Hiên giữa mày nhăn lại không khỏi buông ra giữa mày, an tâm ngủ say, Mục Thanh Ca lúc này mới đem tay mình lấy ra.
“Độc của hắn ta sẽ đọc sách cổ tìm xem còn có ghi lại không, trong khoảng thời gian này trước để hắn dùng dược ta khai, cũng đừng cho người quấy rầy hắn tĩnh tu, cái nơi này trước sau quá ồn, đổi một nơi an tĩnh có lợi cho hắn an dưỡng.” Mục Thanh Ca thần sắc nghiêm nghị chuẩn bị rời đi.
Thanh Hoa nghĩ cũng không nghĩ trực tiếp chế trụ bả vai Mục Thanh Ca, “Chúng ta làm sao tìm ngươi?”
Mục Thanh Ca ghé mắt nhìn Thanh Hoa, Thanh Hoa đột nhiên thu hồi tay mình, sắc mặt hồng có chút mất tự nhiên, Mục Thanh Ca không có để ý nhiều như vậy, nói thẳng: “Ta sẽ đi tìm các ngươi, đương nhiên các ngươi không cần lo lắng ta sẽ chạy, Bán Hạ ta cứu người cho tới bây giờ tiền còn chưa lấy được, sao có thể chạy.”
Thanh Hoa nhìn bóng dáng nàng tiêu sái rời đi, thần sắc bừng tỉnh lắc đầu không biết vì sao cư nhiên đối với một người nam nhân…
Mục Thanh Ca một đường về Tướng phủ, liền bắt đầu đọc các loại sách cổ tìm xem có phương pháp giải Ngũ Độc tán hay không lại phát hiện không thu hoạch được gì, Mục Thanh Ca xoa xoa đôi mắt đau nhức không thôi, nàng nhìn bên ngoài trời đã tối xuống, liền mở ra cửa phòng đi ra ngoài, vừa đi ra liền thấy đối lập với cửa phòng Lăng Phong.
Mục Thanh Ca ôm ngực nhìn Lăng Phong, hỏi: “Ngươi vẫn luôn thủ tại chỗ này không mệt sao?”
Lăng Phong nói: “Không mệt.”
Mục Thanh Ca nhún nhún vai, “Ngươi không mệt, nhưng ta mệt.” Nói liền muốn đi phòng mình, “A, đúng rồi, Lăng Phong ngươi có nghe nói qua Ngũ Độc tán hay không?”
Lăng Phong sắc mặt biến đổi, ánh mắt hiện lên một tia sát khí, “Không có.”
Mục Thanh Ca nhìn Lăng Phong, tuy rằng hắn che dấu rất tốt, nhưng nàng cũng không có xem nhẹ đáy mắt hắn vừa rồi chợt lóe mà qua sát khí, nùng liệt như vậy, Mục Thanh Ca nhíu nhíu mày không thích loại tư vị bị dấu diếm này, nhưng ngẫm lại Lăng Phong cũng không phải người của mình, tuy rằng là ám vệ của mình, nhưng nói đến cùng cũng không phải người phía mình, “Ta đi ngủ, mặc kệ là ai cũng không được tới quấy rầy ta, nếu không giết không tha.”
“Được.” Lăng Phong đen tối không rõ nhìn Mục Thanh Ca rời đi, song quyền nắm chặt tiết lộ tâm tư của hắn.
Túy Tiên Cư.
Mục Chỉ Lan đi vào cửa, để Linh nhi canh giữ ở bên ngoài liền đẩy cửa ra đi vào, Phượng Nguyệt Minh khoanh tay mà đứng ở bên cửa sổ, lúc nghe được phía sau truyền đến thanh âm mở cửa, Phượng Nguyệt Minh tùy tay liền đem cửa sổ đóng lại.
“Tứ hoàng tử.” Mục Chỉ Lan ôn nhu gọi, nhìn Phượng Nguyệt Minh khuôn mặt tuấn mỹ, khóe miệng Mục Chỉ Lan tràn ra ý cười nhu kiều, Phượng Nguyệt Minh đi đến bên cái bàn ngồi xuống, Mục Chỉ Lan đi đến bên cạnh hắn đổ một chén rượu cho hắn.
Phượng Nguyệt Minh theo chén rượu cầm tay nàng, Mục Chỉ Lan thẹn thùng rũ xuống tầm mắt, Phượng Nguyệt Minh lôi kéo tay nàng trực tiếp để nàng ngồi ở trêи đùi mình, Mục Chỉ Lan nũng nịu dựa vào trong lòng ngực Phượng Nguyệt Minh, “Nguyệt Minh.”
Phượng Nguyệt Minh nghe nàng thanh âm nhu kiều, đáy mắt âm u dần dần tan đi, “Lan nhi.” Hắn duỗi tay khơi mào cằm nàng tiểu xảo như ngọc, nhìn nàng gương mặt giảo hảo, mặt mày tinh xảo, làm hắn nhịn không được vươn ra ngón tay khẽ vuốt lên, ôn nhu mang theo nhè nhẹ ái muội lướt qua giữa mày nàng, nhìn người trong lòng ngực dung nhan kiều nộn như phấn, Phượng Nguyệt Minh thầm than một tiếng cúi đầu liền hôn lên.
Hai tay Mục Chỉ Lan đặt ở trêи ngực Phượng Nguyệt Minh, cùng hắn triền miên như thế cũng không phải là lần đầu tiên, mỗi lần đều làm nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, Mục Chỉ Lan biết Phượng Nguyệt Minh là người nàng yêu, nàng không biết về sau mình có thể gặp người tốt hơn hay không, nhưng nàng biết rõ bỏ lỡ Phượng Nguyệt Minh, nàng về sau nhất định sẽ hối hận, cho nên nàng không màng tất cả muốn lưu lại Phượng Nguyệt Minh, không chỉ giới hạn trong thân hắn.