Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày hôm qua, khi Phượng Vũ nói ra đề nghị này thì phản ứng của mọi người là đều cảm thấy nó quá nguy hiểm. Nhưng sau một hồi tranh luận thì lại phát hiện không còn cách nào tốt hơn nữa.
Trở lại Đô Thành đã nhiên sẽ chịu nguy hiểm của tứ phía nhưng nếu tiếp tục ở bên ngoài tránh né sự truy nã thì cũng không an toàn. Hơn nữa tình hình hiện giờ của phụ thân Luật Cung Thương không ổn nên chỉ sau một lúc suy nghĩ hắn đã đồng ý. Có một chuyện hắn muốn Phượng Vũ giúp là cải trang cho hắn để không làm liên lụy mọi người.
Đối với chuyện này, Phượng Vũ đã có tính toán từ trước. Bọn họ có tài nghệ cải trang cao siêu của Mạnh Nguyên Phủ là thứ nhất, thứ hai là Phượng Vũ biết rõ khi mọi người nhìn vào tướng mạo một người nào đó sẽ có thái độ như thế nào. Cho nên họ có thể cải trang cho Luật Cung Thương thành một người mà ai nhìn cũng muốn bỏ đi thật xa.
Luật Cung Thương vốn nửa tin nửa ngờ nên hôm nay đặc biệt dậy thật sớm để ra ngoài thử nghiệm. Quả nhiên người đi đường vừa nhìn thấy hắn đều có phản ứng như Phượng Vũ nói. Vì vậy mà lòng tin của Luật Cung Thương tăng lên rất nhiều.
Đợi đến lúc tiếp xúc với vệ binh cầm trong tay lệnh truy nã cũng không nhận ra hắn thì Luật Cung Thương cũng hoàn toàn để xuống lo lắng.
—— Rõ ràng là biện pháp rất đơn giản nhưng mình lại không nghĩ ra được. Vậy mà chỉ trong chốc lát Phượng Vũ đã có thể phát hiện ra và lợi dụng nó một cách triệt để.
Nghĩ tới đây Luật Cung Thương không khỏi nhìn Phượng Vũ một cái. Trên mặt hắn xuất hiện một chút đỏ cũng may đã bị gương mặt đầy rỗ đỏ che mất mới không bị người khác phát hiện ra hắn đang luống cuống.
Phượng Vũ cũng không phát hiện ánh mắt của hắn. Trong lòng chỉ suy nghĩ về kế hoạch của bọn họ. Khi ghi danh để dự thi thì bọn họ đã có lý do hợp pháp để đến Đô Thành. Nhưng đó chỉ là bước đầu tiên, về phần sau này phải tìm cách để thăm dò ra một ít công văn bí mật có thể đã kích Quang Minh Thành Điện mới là bước khó khăn nhất.
—— Nhưng mà chuyện càng khó khi khiêu chiến thì mới có cảm giác thành tựu không phải sao
Đắm chìm trong trong suy nghĩ của mình, hai mắt Phượng Vũ giống như hắc thạch phát ra một loại ánh sáng rực rỡ đoạt đi hồn phách của mọi người, hai gò má cũng tràn ra thần thái trán đầy tự tin. Thần thái vô tình của nàng lại lơ đãnh làm thiếu niên bên cạnh say mê.
Do từ đây đi bộ về Đô Thành cần ít nhất một tháng, đi xe ngựa cũng phải khá lâu nên bọn người Phượng Vũ quyết định cưỡi Vân Sâm Lam. Nhưng mà bọn họ có nhiều người nên đã kêu hắn đi nhờ thêm một vài Sưu Thú đến giúp. Nếu vậy thì chỉ cần ba ngày là đã đến nơi.
Ở đây Sưu Thú rất có giá trị vì một thị trấn nhỏ ở gần biên giới tất nhiên sẽ có rất ít nên bọn họ đi xe ngựa để hỏi thăm dân bản xứ về đường đi để tìm ra Sưu Thú sau đó đám người Phượng Vũ lập tức lên đường.
Sau mấy ngày ngày, cuối cùng cũng đến nơi. Chu Tước dẫn đầu nhảy xuống, không còn hình tượng mỹ nữ lạnh lung mà lien tục vỗ ngực thở hồng hộc: “Cuối cùng cũng đến nơi rồi, ngồi lâu như vậy làm cho ngũ tạng của ta đều muốn văng ra ngoài hết rồi.”
Phượng Vũ cũng không cảm thấy tội nghiệp, vô tội nói: “Sớm bảo ngươi và Sâm Lam vào không gian ma thú nhưng ngươi lại mê luyến sắc đẹp không chịu. Chu
Đang nói chuyện Chu Tước đã khôi phục bộ dạng đoan chính thanh nhã thường ngày. Nghe vậy cười nhạt lắc đầu một cái: “Chủ nhân mặc dù ngài ở phương diện pháp thuật có thiên phú không ai bằng nhưng ở tình cảm thì trước mặt ngài còn chưa hiểu đâu. Phải biết trong một tình cảm thì không cần bất cứ đạo lí gì chỉ cần nhìn hắn đã cảm thấy vô cùng vui mừng rồi.”
—— Nhàm chán. Không bằng để thời gian làm hắn vui đi tu hành còn tốt hơn.
Trong lòng Phượng Vũ thầm nói, dĩ nhiên nàng sẽ không sát giữ trong tim, không nói ra ngoài. Dù sao Chu Tước thích Mạnh Nguyên Phủ không phải chuyện nàng có quyền can thiệp được.
Lúc này Mạnh Nguyên Phủ cũng đỡ Luật Cung Thương trọng thương mới khỏi nhảy xuống xe. Thấy sắc mặt hắn tái nhợt gần như trong suốt Phượng Vũ không khỏi hỏi: “Tiểu Thương ngươi cảm giác như thế nào?”
“Không thành vấn đề ta có thể chịu đựng được.” Luật Cung Thương nhịn xuống khó chịu ở ngực, cố gắng làm cho nụ cười của mình được tự nhiên.
Phượng Vũ làm sao không nhìn ra là hắn đang cố chống đỡ. Lúc này, trong lòng không khỏi đánh giá vị thiếu gia này cao hơn vài phần. Do nàng không có thói quen thể hiện sự quan tâm nên liền lạnh nhạt nói: “Ừ vậy chúng ta vào thành trước, muốn quán trọ nghỉ ngơi ngày mai mới tiếp tục lên đường.”
Chung đụng mấy ngày, Luật Cung Thương đã biết tính tình nàng trong nóng ngoài lạnh, biết đây là phương thức nàng đặc biệt quan tâm thì trong lòng bỗng nhiên nóng lên. Vốn là khó chịu lại tiêu tán đi mấy phần, dùng sức gật đầu luôn miệng đồng ý: “Thật sự không có vấn đề.”
“Chủ nhân đã trả lộ phí để đi xe ngựa, mọi người chuẩn bị vào thành thôi.” Đang chuẩn bị thì đột nhiên truyền đến một tiếng kêu gào tràn đầy vênh váo tự đắc: “Thức thời thì mau chóng tránh ra nếu không, bị đánh bị thương hay đánh chết lão tử cũng không chịu trách nhiệm. Ai dám cản đường Tật Phong Chi Lang chúng ta làm trễ nãi lão tử vào thành nghỉ ngơi, lão tử liền chém người đó.”
Nhìn trên đầu hô kéo kéo bay tới vài con Cự Điêu chở người luẩn quẩn chuẩn bị hạ xuống, đám người đứng ở trước cửa thành rối rít lùi lại chỉ sợ chọc tới những sát tinh nổi danh này nên chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.
Phượng Vũ thấy thế không vui nói: “Rõ ràng bên cạnh chính là không bọn họ lại sạch nhặt nhiều người địa phương giảm xuống thật là đáng ghét.”
Tình hình ở Đại lục Bắc Minh này Mạnh Nguyên Phủ rõ như bàn tay. Thấy bọn người quần là áo lượt này chỉ huy bầy sói nên nhìn Phượng Vũ nói: “Bầy sói và mười người này chính là Tật Phong chi lang. Dong binh đoàn mạnh nhất đại lục Bắc Minh, bọn hắn có gần ba ngàn thành viên trong có ít nhất một nửa thành viên có tu vi đều là hạ cấp trở lên cộng thêm những năm này binh đoàn của bọn họ có không ít nhân vật đứng phía sau để giải quyết qua phiền toái. Ỷ mình có người làm chỗ dựa cho nên từ trước đến giờ họ làm việc liều lĩnh, có vài người sẽ cảm thấy bọn họ làm như vậy là uy phong đẹp trai nhưng ta chỉ cảm thấy bọn họ nhà giàu mới nổi
Những lời này nếu là do người khác nói sẽ mang theo vài phần e ngại, mấy phần ghét cay ghét đắng. Nhưng vẻ mặt Mạnh Nguyên Phủ vẫn như cũ tự nhiên giống như hắn phê bình là không phải Dong Binh Đoàn có thực lực hùng hậu mà là mấy tên côn đồ ven đường.
Nhớ tới lúc mới gặp gỡ ánh mắt Phượng Vũ lóe lên nghi vấn: “Ta chỉ nghe nói Dong Binh Đoàn Tát Lan mệnh danh là “máu cây tường vi” nhưng chưa nghe nói về Tật Phong chi lang”
Nghe vậy mặt Mạnh Nguyên Phủ không đổi sắc cười ha ha nói: “Không cần quan tâm bọn họ là Tật Phong gì cả, hiện tại chuyện quan trọng nhất của chúng ta là đi tìm vài Sưu Thú và ăn một bữa đã.”
Phượng Vũ nhún vai một cái không tiếp tục hỏi nữa dù sao chỉ cần biết rằng đối phương là người có thể tin tưởng thì đủ rồi. Chuyện của người khác hắn không muốn nói thì cần gì phải tìm cố gắng hỏi.
Là một thành phồn hoa ở biên giới của Aili mặc dù so sánh cũng không hơn Đế Đô của Tu Tháp nhưng cũng đầy đủ mọi thứ. Nhờ người đi đường chỉ dẫn mà đám người Phượng Vũ rất nhanh đã tìm được nơi mướn Sưu Thú.
Đó là một khu đất trống trải bằng phẳng, có máng ăn khổng lổ đúc bằng gang, bên cạnh là hai con Sưu Thú ngồi chồm hổm thỉnh thoảng cúi đầu uống nước hoặc ăn, không thèm quan tâm đến người đi đường hoặc sợ hãi than hoặc tò mò, hiển nhiên đã hết sức quen với chuyện này
Khu đất bằng phẳng hoàn toàn khác với chỗ làm việc của nhân viên phục vụ giao dịch tiền đặt cọc với Phượng Vũ. Sau khi hoàn thành họ cười nói: “Tiểu thư xinh đẹp ngài thật là may mắn, đây là hai Sưu Thú cuối cùng trong thành rồi. Ngài cũng biết đó, gần đây đang có đại hội nên mọi người đều muốn trở về đô thành thật nhanh để tham gia đấu loại, nhiều ma thú phi hành đã bị đoạt hết rồi.”
Xem ra chúng ta đã tới kịp lúc rồi.
Phượng Vũ vừa muốn đưa chỗ tinh thạch đếm xong ra lại đột nhiên nghe thấy một oang oang: “Chờ đã! Hai con Sư Thứu này bọn ta muốn!”
Theo giọng nói truyền đến, một gã đại hán bắp thịt cuồn cuộn, cơ thể to gấp đôi người bình thường sải bước đi tới. Bên cạnh hắn còn có mấy tên đồng bạn khác, mặc dù hình thể không bằng nhưng cũng đều là cơ bắp vạm vỡ, nhìn một cái cũng biết tuyệt đối không phải người lương thiện. Những chuyện tương tự thế này trước kia đã từng có, nhân viên phục vụ liền giải thích: “Thật ngại quá, hai con Sư Thứu này đã bị vị tiểu thư đây đặt trước, chiều nay sẽ có người mang Sư Thứu tới, ngài có thể chờ một chút ——”
“Cái gì!!” Hán tử đột nhiên cất cao giọng, giống như là sét đánh giữa trời quang: “Lão tử nói là muốn ngay bây giờ, không đợi đến ngày mai.”