Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thế nhưng sau khi ra khỏi quán café, anh lại bắt đầu chắn nản không biết phải làm sao.
Vừa mới cho rằng bản thân đã thoát khổi tình trạng ủ dột thì lại bị giáng mạnh một cú vào đầu.
Trong thời buổi suy thoái hiện này, ngành suất bản, đặc biệt là mảng tiểu thuyết thật sự rất khó kiếm trác. Đương nhiên trong số đó vẫn có những nhà văn bán rất chạy, vẫn có những tác phẩm đình đám ra đời, thế nhưng hiện tại, thay vì nỗ lực làm một quả được ăn cả ngã về không, người ta muốn ăn chắc mặc bề, đánh nhiều quả nhỏ để giảm thiểu thiệt hại hơn. Ấy thế mà dù ngay tù đâu đã biếtlà sẽ khó bán nhưng các nhà suất bản vẫn cho ra những cuốn sách đậm chất văn học, đó chỉ đơn giản vì lương tâm và trách nhiệm của những người làm văn hóa. Trong không gian phát triển nhỏ hẹp như vậy,liệu sau này anh có thể tiếp tục trụ lại hay không?
Nếu chỉ cần chỗ để đăng tác phẩm thì hiện nay có vô số trang mạng văn học làm việc ấy. Nhưng khi những giá trị tót đẹp bị gạt bỏ, những bất an trong cuộc sống sẽ khiến lòng người thắt lại.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Tsugumi từng làm việc trong một công ty khai thác tài liệu giảng dạy tiếng nước ngoài, nhưng anh đã bỏ việc giữa chừng để cho ra mắt tác phẩm đầu tay.
Từ đó đến nay đã được tám năm, hiện giờ anh đã 35 tuổi. Kinh nghiệm làm nhà văn không có giá trị đi xin việc ngoài xã hội. Liệu bây giờ còn có công việc gì cho một người đàn ông chẳng có tí kinh nghiệm lao động nào hay không? Tsugumi đang định lấy một tờ tạp chí thông tin việc làm bày bán ở ga gần nhà, nhưng cuối cùng lại thôi. Vẫn còn sớm lắm. Anh chưa cố hết sức mà.
Khi quay về chung cư, Tsugumi trông thấy Sakutaro ngồi trên chiếc xe tải đỗ trong bãi, đang hí hoáy chép gì đó vào sổ tay. Anh đã quá quen với cảnh tượng này.
Ngay từ ngày đầu gặp mặt, Skutaro đã luôn cầm theo quyển sổ đó. Cả máy tính bàn và máy tính bảng cậu đều có đủ, nên đã có lần anh hỏ cậu vì sao không sử dụng chúng.
Tuy có tiện lợi thật, nhưng chỉ cần nhỡ tay một chút là là có thể làm mất hết thông tin nên tôi không mấy tin tưởng chúng.
Giọng điệu sặc mùi chế giễu này thật không giống Sakutaro chút nào.
“A, anh về rồi đấy à?”
Nhận ra Tsugumi đang đứng bên hông cửa, Sakutaro cất tiếng chào. Cậu gấp sổ, bỏ vào cặp, rồi cắp lấy cái rổ cùng cây kéo đặt ở bãi đậu xe.
“ Cậu chuẩn bị đi thu hoạch đấy à? ”
“Uhm,gầm đây thời tiết đột ngột nóng lên, khiến rau củ trong vườn lớn nhanh quá. ”
“Tôi giúp cậu một tay nhé ?”
Thấy anh bảo muốn thay đổi tâm trạng, Sakutaro liền lấy cho anh mượn cây kéo mới.
Phía sau khu nhà có một vườn rau khá rộng. Mảnh vườn này vốn dĩ là do người bà rất yêu cây cối của Sakutaro gây trồng, sau khi bà mất, hầu như chỉ một mình ông chăm sóc nó.
Bản thân ông không hứng thú gì với việc trồng rau, nhưng ông lại rất chân trọng vườn rau kỉ niệm àm người vợ quá cố để lại. Ông nghiên cứu cả phân bón lẫn cách trồng, còn bảo sẽ không tha thứ cho Sakutaro nếu cậu làm cây khô héo trong thời gian ông nhập viện, nên mỗi ngày cậu đề tận tình chăm chút cho vườn rau. Mùa này có thể thu hoạch cà chua, cà tím cùng dưa chuột.